Chương 2-1

Đạo sĩ Tế Côn thấy Điền La vừa tỉnh lại sau cơn mê mang, lập tức đi tới trước thăm khám bệnh tình cho Điền La, sau khi kiểm tra một lượt xong, ông ta vừa tấm tắc vừa bảo lạ nói: “E là đây chính là chuyện thần kỳ nhất mà bần đạo gặp được trong cuộc đời này, ta phải cẩn thận chuẩn đoán cho ngươi mới được.”

La Anh chớp mắt, nước mắt rơi lã chã, bà ấy thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nói: “Chắc chắn là cho tỷ tỷ có linh thiêng, tỷ tỷ, tỷ nhất định phải bảo hộ La Nhi sống thật tốt, La Nhi đã trưởng thành rồi nên cũng có đôi khi ta nói không được nó nữa.”

Điền La đang hóng chuyện ở bên cạnh chợt cứng người, căn cứ vào ký ức còn được cơ thể này giữ lại, Điền La cũng đồng tình với những gì La Anh nói. E là nguyên chủ đã bị già trẻ trai gái nhà họ Điền ức hϊếp đến phát điên rồi, từ đó về sau hắn không cười với bất kỳ ai. Cũng hờ hững như không với La Anh vẫn luôn ân cần chăm sóc mình, lúc nào phiền thì đến cửa cũng không cho La Anh bước chân vào.

Đạo sĩ Tế Côn đứng một bên lại cẩn thận quan sát khuôn mặt của Điền La từng cút một, nỗi lo lắng trong lòng lại dâng lên, ấn đường của hắn vẫn đen kịt như lúc trước, chả nhẽ, tai ương này vẫn chưa qua đi sao? Ông ta khẽ ho khan vài tiếng rồi lấy lá bùa hộ mệnh của mình tặng cho Điền La, còn không quên giải thích: “E là tai họa này của ngươi vẫn chưa qua, mấy ngày này ngươi không cần ra khỏi cửa.”

“Đại sư, chẳng lẽ không có ccah1 nào để né tránh tai kiếp này sao?” La Anh vừa mới thả lỏng lại một lần nữa lo lắng hơn, đứa nhỏ này số khổ thật.

“Trừ khi...” Đạo sĩ Tế Côn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trừ khi tìm một tức phụ có mệnh cách thuần dương tới trấn giữ cho hắn, nếu không, e là sau này có bước đi thì tiểu tử này cũng khó mà đi được.”

“Haizz, cái này khó quá rồi, ông đừng có kêu là mệnh cách thuần dương, trong cái thôn này, sợ là tới mẫu dương cũng chẳng muốn gả cho nó!” Triệu Trung Thực vẫn luôn câm như hến cũng không nhịn được mà thốt ra, thốt ra xong mới nhìn thấy con mắt hình viên đạn tức phụ đang dành cho mình, ông ta mới im lặng ngậm miệng lại.

Thật ra những gì Triệu Trung Thực nói đều là lời nói thật, sau khi nguyên chủ Điền La quậy một trận ở nhà họ Điền xong, bị lão gia tử và lão thái thái đá ra khỏi nhà cũng không nói đi, hắn còn bị Điền lão thái thái kể xấu khắp nơi. Nào là nói Điền La ẩu đả với bà nội, bất kính với người lớn, mà triều đại Đại Lâm này lại trọng chữ Hiếu Đễ Trung Tín(*), ắt cũng không thể bỏ qua được hành vi này của Điền La, dần dà Điền La trở thành một thằng hỗn hào ác ôn trong miệng người dân trong thôn.

(*) lòng hiếu thảo với cha mẹ, kính trọng anh trai, trung thành với quân vương, trung thành với bạn bè nam

Hơn nữa, sau khí quậy vụ nhà họ Triệu từ hôn xong, càng không có người nhà nào nguyện ý cho khuê nữ nhà mình đính hôn với hắn, thế nên Điền La đã trở thành một thằng ế chỏng ế chơ đứng số 2 không ai số 1 ở thôn Tiểu Hà.

Đạo sĩ Tế Côn thở dài, rất là đồng tình mà nhìn thoáng qua Điền La, nói một câu bông đùa: “Nếu không phải năm nay ngươi đã gần nhược quán(*), nhất định ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ.”

(*) trai đã 20 tuổi