Người được La Anh gọi là đại sư chính là đạo sĩ Tế Côn của Thanh Phong đạo quân nằm ở trên núi. Năm năm trước, đại phu của thôn Tiểu Hà đã chết, nếu muốn đi từ trong thôn đến y quán ở trấn trên thì phải đi một đoạn đường rất dài, cũng có rất nhiều người dân trong thôn chợt phát bệnh nặng không kịp lên trấn trên, cũng may là có đạo sĩ Tế Côn tốt bụng, thường xuyên xuống núi giúp người dân trong thôn xem bệnh giải nạn, đã vậy cũng không thu phí nên được rất nhiều người dân trong thôn quý mến.
Đạo sĩ Tế Côn vẫn luôn ở bên giường đất quan sát người bệnh, nghe La Anh nói thế thì nâng mắt lên, vuốt vuốt chòm râu dê của mình, hờ hững nói: "Đây cũng là lần đầu tiên bần đạo gặp phải tình huống bị sét đánh, còn nữa, lúc trước ta thấy mệnh cách của tiểu tử này mười phần thuần âm."
"Mệnh cách thuần âm?" La Anh có chút theo không kịp tiết tấu, bà ấy là một thôn phụ hương dã rất ít nghiên cứu mệnh cách linh tinh, chỉ biết khi mình còn nhỏ, tỷ tỷ nhà mình đã bị người đoán mệnh nói như vậy, người đoán mệnh kia còn nói nếu không có mệnh cách thuần dương áp chế, sợ là sống không đến 50 tuổi, đến cuối cùng tỷ tỷ mìnhcũng không tìm được mệnh cách thuần dương, hết thảy thật sự dựa theo người đoán mệnh kia nói.
Đạo sĩ Tế Côn tất nhiên là không biết suy nghĩ của La Anh lúc này, ông chỉ nghĩ La Anh không hiểu lời ông nói, thả lỏng tiếp tục giải thích nói: "Ta sẽ giải thích đơn giản cho bà biết, mệnh cách thuần âm là mệnh cách dễ chiêu tà nhất, lúc trước tiểu tử này thích đánh người, tính tình táo bạo cũng liên quân đến việc này, hiện giờ lại bị sét đánh thì không thể xử lý như việc nhỏ được nữa, làm không xong sợ là không thể về."
Thiếu chút nữa là La Anh đã ngồi bệt dưới đất, cũng may có Triệu Trung Thực đỡ bà ấy lên, bà ấy nhìn thằng cháu trai bên ngoại vẻ mặt trắng bệnh nằm trên giường đất, khuôn mặt kia giống y đúc với khuôn mặt tỷ tỷ của mình lúc rời đi, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, lẩm bẩm: "A tỷ, muội thực xin lỗi tỷ, muội không chăm sóc La Nhi thật tốt được, muội thực xin lỗi tỷ với tỷ phu!!"
Tế Côn thực sự không chịu được tiếng khóc của phụ nữ, ông ta nhíu mày rồi nói liên thanh: "Người còn chưa chết, khóc cái gì mà khóc, các ngươi theo ta lên trấn trên tìm y quán Nhân Nghĩa, để lão tiên sinh khám một cái rồi tính sau, thật sự không được thì đi chung với ta đi lên núi tìm sư tổ ta để ngài khám một cái, tóm lại chắc chắn sẽ có biện pháp, nhưng người không thể luôn nằm như vậy được."