Thư viện
Edit: Qing Yun
Thành phố Lâm có mấy thư viện công cộng.
Tầng một của thư viện là chỗ đọc sách, tầng hai là phòng tự học. Người không nhiều lắm, chỉ mấy bàn có người ngồi. Bọn họ tùy tiện tìm một cái bàn trong góc, Hứa U để cặp sách lên bàn.
"Tôi ngồi chỗ nào?" Tạ Từ đứng một bên, đôi tay ôm trước ngực, "Tôi muốn ngồi bên cạnh em, không muốn ngồi đối diện."
Hứa U nhìn cậu.
Đợi lát nữa còn muốn giảng bài cho cậu, hai người ngồi gần sẽ tiện hơn. Cho nên cô suy xét một hồi rồi nhỏ giọng nói: "Cậu lấy một cái ghế đến bên cạnh tớ đi, nhẹ tay một chút."
Bên cạnh là cửa kính sát đất, bức mành bị kéo sang một bên, một tia nắng chiếu xuống sàn nhà tạo thành bóng râm.
Hứa U lấy bút ra, cô cúi đầu, giơ tay ra trước mặt Tạ Từ: "Bài thi toán học của cậu đâu?"
Nửa ngày cũng chưa thấy cậu phản ứng.
Hứa U nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy biểu cảm chần chờ trên mặt người nào đó.
"Nhanh lên nha." Cô thúc giục.
"Tôi..." Tạ Từ móc một tờ giấy nhăn nheo từ trong túi áo khoác ra.
"...Sao lại thành thế này?"
Hứa U dở khóc dở cười tiếp nhận bài thi, kiên nhẫn vuốt phẳng từng nếp gấp.
Vừa mở ra, điểm số đỏ tươi đập vào mắt, hai người đều trầm mặc. Lần đầu tiên Hứa U không biết nói thế nào cho tốt.
"Sao cậu thi được... 42 điểm?" Cô cẩn thận hỏi, còn sợ ngữ khí quá nặng.
Tạ Từ mạnh miệng, "Dù sao... Tôi cao hơn Tống Nhất Phàm, cậu ta chỉ có 32 điểm đấy."
"....."
Hứa U lắc đầu, xem qua bài thi của Tạ Từ, cô tính nhẩm rất giỏi, nhìn qua một chút là có thể biết Tạ Từ vốn không thể thi được số điểm này.
Thật ra rất dễ nhận thấy số 1 đã được sửa thành số 4. Hứa U sợ đυ.ng đến lòng tự trọng của cậu nên làm bộ không nhận ra. Chỉ là trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cô lại không phải gia trưởng của cậu, hành vi sửa điểm ấu trĩ này thật giống học sinh tiểu học...
Cô ngăn chặn tươi cười nơi khóe miệng, ấn bút bi, rút một tờ giấy nháp ra.
Tạ Từ một tay chống má.
"Đừng ngồi không, cậu cũng lấy bút ra đi, tớ giảng bài cho cậu, sau đó cậu tính lại, thuận tiện ôn tập kiến thức." Hứa U quay lại biểu cảm nghiêm túc.
"Đã biết, cô giáo Hứa." Cậu lười biếng lên tiếng.
Cô biết kiến thức cơ bản của Tạ Từ không tốt, bèn trực tiếp bỏ qua vài câu hỏi khó, chọn câu hỏi dễ giảng cho cậu.
"Đề này." Ngòi bút chọc chọc, Hứa U nói với ngữ khí nhu hòa, đôi mắt nhìn Tạ Từ, "Nếu đường thẳng ax + 2y + 20 và đường thẳng 3x + y = 20 song song thì a bằng bao nhiêu..."
"Đề này là đề đơn giản, chỉ cần áp dụng công thức, học sinh cấp hai cũng làm được, tớ nói công thức cho cậu, cậu tính...."
Trước kia Hứa U từng dạy bạn nhỏ tiểu học, cho nên rất có kiên nhẫn giảng bài cho cậu.
Tuy rằng có rất nhiều thứ Tạ Từ không hiểu nhưng vẫn đoan chính nghe giảng. Hứa U còn nói cậu lấy sách giáo khoa toán, mỗi khi giảng đến phần nào, sẽ nói cậu ghi chép lại. Vốn dĩ ngay từ đầu để cho cậu chép, nhưng chính là chữ viết của Tạ Từ rồng bay phượng múa, vừa to vừa xấu, viết trên sách quả thật thảm không nỡ nhìn. Hứa U bất đắc dĩ đành cầm bút mực màu xanh tự viết cho cậu. Cậu bèn phụ trách ngồi nhìn, cười hắc hắc.
"Đề này, hàm số lượng giác, cậu tự đọc đề bài một lần đi."
"A... Cho biết hàm số f(x) = 4... Ách, quán x." Tạ Từ không biết đọc tan thế nào, liền trực tiếp đọc bằng cách ghép vần.
Hứa U tức giận, lại không nhịn được cười, cô gõ bút lên đầu cậu, "Cái này cậu cũng không biết đọc, lúc đi học cậu làm gì thế?"
"...."
Lúc giảng xong, vở ghi của Tạ Từ đã đầy công thức toán học.
Hứa U để bài thi sang một bên, cầm ly nước đứng dậy, dặn cậu một câu, "Cậu xem lại những gì đã ghi một lần nữa, tớ đi lấy nước uống."
Chờ lúc trở về, Tạ Từ đang bò trên trên, không biết cậu vẽ gì mà hết sức chăm chú.
Hứa U kéo ghế dựa ngồi xuống, tiến lên nhìn thoáng qua. Cậu không đọc lại bài thi mà đang vẽ mấy ký hiệu không thể hiểu được trên giấy.
"Tôi muốn tặng cái này cho em." Tạ Từ đẩy giấy đến trước mặt cô.
Hứa U không hiểu rõ ý của cậu, chỉ vào mấy ký hiệu ooxx hỏi, "Đây là cái gì?"
"Muốn biết thì buổi tối đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho em."
Tạ Từ quay bút, cúi đầu cười đến gian tà. Có thể là thấy cậu quá nhộn nhạo, làm Hứa U chợt hiểu ra cái gì.
"Tạ Từ, sao cậu lại không đứng đắn như vậy!"
Khuôn mặt Hứa U phiếm hồng, nhẹ mắng một tiếng. Sau đó dời mắt đi, không nhìn cậu nữa.
"Chậc." Tạ Từ vứt bút ra, rướn người đến gần cô.
Hứa U vội lui người.
Cậu không chịu buông tha, nhỏ giọng nói:
"Vợ ơi, đừng tức giận."
"Bà xã?"
"Hứa U?"
"Vợ ơi, vợ ơi... Bà xã..." Tạ Từ như là gọi nghiện rồi, nói mãi như niệm kinh.
"Cậu có phiền không!" Hứa U quay phắt người dọa Tạ Từ nhảy dựng.
"Làm, làm gì..."
Hứa U nghiến răng nghiến lợi vươn tay.
Tay cô mềm ấm khô ráo, Tạ Từ bị cô nhéo má, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại.
Không chạm vào thì không biết. Mặt Tạ Từ thật mềm, khiến cho Hứa U cầm lòng không được lại dùng ngón tay chọc chọc.
"Có thể đừng làm ồn không, cậu phiền quá." Hứa U mắng cậu.
Tạ Từ không biết xấu hổ mà cười cười.
Chơi một hồi, Hứa U không náo loạn với cậu nữa, "Tớ muốn học."
Cô cất bài thi, điện thoại của Tạ Từ vừa vặn vang lên.
Cậu nhìn tên người gọi thì cau mày, đẩy ghế đứng ra xa nghe điện thoại.
Một lát sau, Tạ Từ trở về. Dáng vẻ vội vàng, dường như cậu có chuyện gấp.
Hứa U nhìn cậu, "Xảy ra chuyện gì?"
"Em mang di động không?" Tạ Từ hỏi.
Hứa U lắc đầu.
"Tôi có việc đi trước, không thể đưa em về nhà, khi nào về em nhắn tin cho tôi." Cậu cầm áo khoác lên, vừa đi vừa gọi điện thoại, không chờ Hứa U nói gì đã chạy không thấy bóng người.
Đầu óc Hứa U đều là dáng vẻ nôn nóng của Tạ Từ trước khi rời đi, cô hơi lo lắng, cũng không học nổi nữa, bèn thu dọn đồ đạc rồi ra về nhà, muốn gọi điện cho cậu.
Không biết tại sao, trong lòng luôn hoảng hốt.
Cô về nhà, Trần Tú Vân ngồi trên sô pha, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
"Sớm như vậy, không phải đi thư viện à?"
"Vâng... có ít tài liệu để quên ở nhà."
Hứa U trả lời một câu, đổi dép xong bèn chạy về phòng.
Nhớ rõ ràng di động để dưới gối đầu, tìm hai lần vẫn không tìm được. Cô quỳ xuống lật tìm khắp nơi, gấp đến mức trán đổ mồ hôi.
"Hứa U, con đang tìm gì?" Tiếng nói của Trần Tú Vân truyền đến từ sau lưng.
Hứa U dừng động tác, quay đầu. Nhìn đồ vật Trần Tú Vân đang cầm trong tay.
Tim cô trầm xuống.
"----Bộp."
Di động bị Trần Tú Vân ném trên mặt đất, chậm rãi lăn đến bên người Hứa U.
Cô quỳ trên mặt đất, cúi đầu.
"Mẹ...."
"Con đừng gọi mẹ, nói cho mẹ biết ai nhắn tin cho con?"
"Người nhắn tin cho con mỗi ngày là ai, nó kêu con là gì?"
"Con nói đi! Con đừng im lặng, Hứa U, con muốn mẹ chết sao!"
"...."
"Mẹ đau lòng con, thấy con đi ngủ muộn nên nghĩ rằng con đang học, kết quả thế nào? Rốt cuộc con nói chuyện với ai mà ngày nào cũng ngủ muộn như vậy, có phải con cảm thấy bố mẹ đều là đồ ngốc không?"
Hốc mắt Hứa U đỏ bừng.
Trần Tú Vân hít một hơi thật sâu, dường như đầu óc choáng váng, không chịu nổi phải ngồi xuống giường. Bà bị huyết áp thấp, mỗi lần kích động thì mặt mày đều tái nhợt.
"Mẹ ơi, mẹ đừng giận." Hứa U càng thêm tự trách, cắn môi: "Đừng tức giận..."
"Mẹ vẫn luôn tin con, chưa bao giờ xem di động của con... Vậy mà con thì sao, lấy cái gì đáp lại sự tin tưởng này? Con biết bây giờ yêu đương sẽ có hậu quả gì không?" Trần Tú Vân càng nói càng kích động.
"Yêu đương", từ này nói ra khiến người nghe được đặc biệt động tâm, chỉ là Hứa U lại không thể phản bác, một câu cũng không nói nên lời.
"Mẹ với bố con, vẫn luôn xích mích, chính là bởi vì con, con lại không phải không biết.. Mẹ là vì con..." Nói tới đây, Trần Tú Vân nghẹn ngào, chỉ vào mũi cô, "Sao con lại ngu như vậy? Đây là khi nào mà con còn có tâm tư yêu đương? Con dựa vào cái gì?! Con có biết, con thi không tốt, mẹ và bố con cũng không nuôi nổi con, sau này ra ngoài xã hội, con lấy cái gì so với người khác?!"
Trần Tú Vân nhìn Hứa U quỳ gối tại chỗ, đôi mắt buông xuống, vẫn luôn không nhúc nhích, lửa giận và bất đắc dĩ trong lòng quấn lấy nhau, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
"Con còn nhỏ, không ý thức được nếu không có bằng cấp thì không thể sống nổi, con biết vì sao mẹ và bố con mấy năm nay vì... Mẹ nói thật cho con biết, lúc trước bố con không có năng lực, ở rể Trần gia, mấy dượng và cô của con có ai coi trọng ông ấy?! Vì sao?! Đều là bởi vì ông ấy không có năng lực! Con cho rằng tại sao bố mẹ suốt ngày cãi nhau?! Con nhìn bố con xem sống có hạnh phúc không? Con nhìn mẹ sống có hạnh phúc không, con mới học cấp ba đã không biết quý trọng cơ hội của mình, sau này không có năng lực, dựa vào đàn ông, vào cửa nhà bọn họ, con có biết như thế sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức không, có có biết phải chịu bao nhiêu xem thường không..."
"Trên thế giới này, rất nhiều chuyện con không thể khống chế, nhưng rất nhiều chuyện con có thể nắm chắc, vì sao lại không quý trọng..."
"Mẹ, con biết..."
Hứa U kìm nén nước mắt, nhìn thẳng Trần Tú Vân, siết chặt tay, "Con biết con đang làm gì."
"Con đang làm gì?"
"Mẹ... Con vẫn luôn nghe lời bố mẹ, sau đó... Lúc này đây, mẹ có thể tạm thời đừng nói cho bố được không, chờ con tự mình giải quyết?"
Trần Tú Vân tựa hồ không còn sức mắng cô, "Hứa U..."
"Con biết như vậy là không đúng, nhưng con có thể đảm bảo, con nhất định có thể học tập thật tốt, thật sự, con sẽ nói với bố sau."
Hứa U nói với ngữ khí cậu xin, "Mẹ... Mẹ tin con một lần được không? Con thật sự sẽ không làm mẹ thất vọng."
Trần Tú Vân cảm thấy rất đau lòng. Từ nhỏ Hứa U đã không giống mấy đứa trẻ khác, khi còn nhỏ, Trần Tú Vân hay cãi nhau với bố Hứa U, cô chỉ ngồi cách đó không xa ngoan ngoãn nhìn bọn họ. Hứa U vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời khiến người đau lòng, không nói một tiếng, đi siêu thị cũng không náo đòi mua đồ. Cả giáo viên mầm non cũng nói cô quá nghe lời hiểu chuyện, không giống mấy đứa trẻ cùng tuổi. Bất kể là làm bài tập hay chơi trò chơi cũng rất nghiêm túc, ăn cơm ngủ trưa đều nhường các bạn khác. Hai vợ chồng Trần Tú Vân bận việc, khó có thể chăm sóc Hứa U, bèn thường xuyên gửi Hứa U đến nhà bà ngoại. Ở nhà bà ngoại không có bạn, Hứa U liền thường xuyên ngồi một mình phát ngốc hoặc làm bài tập... Cho dù nhớ bọn họ cũng chỉ gọi điện thoại, mỗi lần trước khi cúp máy, Trần Tú Vận lại nghe thấy Hứa U nói, mẹ ơi, con rất nhớ bố mẹ, nhưng con ở với bà ngoại rất nghe lời...
Nghĩ như vậy, lại nhìn Hứa U quỳ trước mặt mình. Trần Tú Vân bình tĩnh lại, tìm về giọng nói của mình, "Tạm thời mẹ sẽ không nói cho bố con, chỉ là con tự giải quyết cho tốt, mẹ tin con một lần cuối cùng."
Trước khi ra khỏi phòng, Trần Tú Vân nói thêm. "Không phải mẹ ép con, có chuyện gì chờ con thi đại học xong rồi nói, con với thằng bé kia..."
Dư lại bà không nói nữa, cũng không đành lòng tiếp tục nói.
Cửa bị đóng lại, nhẹ nhàng không chút tiếng vang. Hứa U mất lực ngồi dựa vào tủ đầu giường, ngẩn ngơ ngơ ngác xuất thần.