Editor: Đào Tử
___________________________
Đau!
Khó chịu!
Đây là cảm giác đầu tiên của Thẩm Đường.
Đầu đau, tay đau, thắt lưng đau, bắp giò đau, chân đau...
Toàn thân trên dưới đều đau.
Theo ý thức dần thanh tỉnh, phảng phất từng tế bào cỗ thân thể này đang khua chiêng gõ trống kháng nghị với cô. Hít một hơi sâu, vị bùn đất nồng và mùi máu tươi bay thẳng vào xoang mũi. Cô khẽ nhíu mày, huyệt thái dương giật giật đau nhức, mi khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh Thẩm Đường ngã xuống đất quá ngoài ý muốn, Địch Nhạc chỉ kịp phân tâm mệnh lệnh hai binh sĩ giáp đen đi phối hợp hộ vệ, để tránh thời điểm hỗn chiến đao kiếm không có mắt làm bị thương người. Kỳ Thiện thì vừa bực mình vừa buồn cười, nào đoán được cô sẽ thình lình thành ra một màn như thế?
Vừa mới xích lại gần liền nghe lời hùng hổ từ miệng Thẩm Đường.
"Móa —— Ông mày lại ở đâu đây?"
Mới vừa mở mắt ra, cô liền phát hiện mình đang nằm, nửa khuôn mặt chôn vào vũng bùn đất, gương mặt dính một chỗ nước bùn. Giơ tay gạt một cái, trong lòng bàn tay một mảng sắc máu. Lúc này mới phát hiện đây nào phải vũng bùn, rõ ràng là máu tích tụ thành "Vũng máu"!
Miễn cưỡng ngồi dậy, ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Ánh lửa len vào mắt. Nhà dân trong núi bị lửa lớn hủy hoại hơn phân nửa, khắp nơi trong tầm mắt đều là từng đoạn xương cốt, thi thể ngổn ngang lộn xộn trải đầy đất, còn có máu tươi thuận theo vết thương róc rách chảy xuôi. Đúng như dự đoán, nơi đây cách không lâu từng nổ ra chém gϊếŧ kịch liệt.
Quanh mình gϊếŧ chóc tiếng la không ngừng.
Cảnh này làm Thẩm Đường không khỏi hoài nghi bản thân có phải lại xuyên không nữa hay không, còn xuyên đến một chiến trường quy mô nhỏ.
Cũng khó trách cô bổ não như vậy.
Cô nhớ rõ ràng, mới đây mình còn ở dưới hiên nhà dân, ngắm trăng uống rượu hong tóc khô, thật hài lòng vui sướиɠ, sao hai mắt vừa nhắm lại mở ra đã chạy tới chỗ khe núi lạ lẫm. Chung quanh còn có binh sĩ áo giáp hai màu đỏ đen đánh nhau?
Điều duy nhất đáng để cô cảm thấy may mắn là lực chú ý của những binh lính này không ở trên người mình, nếu có người chú ý cô coi như nguy hiểm.
"Thẩm ngũ lang, Thẩm tiểu lang quân —— "
Lúc này, bên tai Thẩm Đường nghe được giọng nam quen thuộc.
Lần theo tiếng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen.
Vui vẻ nói: "Nguyên Lương! Sao huynh lại ở đây?"
Kỳ Thiện: "..."
Một câu đơn giản, phá hỏng ngữ điệu âm dương quái khí anh ta định thốt ra, làm giận không thành ngược lại để bản thân anh ta kìm nén một bụng.
Thẩm Đường có tư cách gì hỏi anh ta vấn đề này?
Vì sao nửa đêm anh ta ở đây?
Trong lòng Thẩm tiểu lang quân chẳng lẽ không rõ chút nào sao?
Kỳ Thiện lộ ra nụ cười "Hòa ái", nhẹ giọng hỏi thăm Thẩm Đường: "Thẩm tiểu lang quân còn nhớ sự tình lúc trước mình làm không?"
Thẩm Đường: "..."
Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng trực giác mách bảo cô, nụ cười của Kỳ Thiện cười đến nỗi làm người ta sợ hãi, tuyệt đối bất thiện. Cô vừa nói xong, Kỳ Thiện càng cười thêm "Xán lạn". Cô cảm giác đầu mình cứ như bị điện giật tê nhẹ, cả người mất tự nhiên.
Thẩm Đường rụt rè nói: "... Không biết."
Rồi ấp úng: "Ta, ta đã làm gì?"
"Đã làm gì?" Kỳ Thiện gần như nghiến răng nghiến lợi, "Đầu tiên cậu chạy thẳng đến gần phủ nha nội thành, rồi từ chỗ ấy chạy thẳng ra ngoài Hiếu thành, tiến vào rừng sâu núi thẳm cách thành hơn hai mươi dặm. Thẩm Ấu Lê ơi Thẩm Ấu Lê, cậu thật là giỏi chạy!"
Thẩm Đường: "..."
"Người ta uống rượu, cùng lắm mượn rượu làm càn, ăn nói khùng điên một tí. Cậu uống rượu thì sao, bắt được ai là muốn rút kiếm gϊếŧ người đó đúng không?"
Bị trút một trận giáo dục - Thẩm Đường: "..."
Cô mờ mịt vô tội trừng mắt nhìn —— Hậu tri hậu giác đoán được, đám kiệt tác này có một phần công lao của mình.
"Ta không phải cố ý..."
Thân là họa sĩ ngồi nhà, cô biết tửu lượng của mình chẳng thể nào tốt, nhưng ai biết một bát rượu Đỗ Khang đã có thể đánh gục cô, sau khi say còn mượn rượu làm càn rút kiếm gϊếŧ người. Nhìn Kỳ Thiện phẫn nộ lo lắng, cô vừa xấu hổ vừa thẹn, hận không thể chui đầu xuống đất.
Một bụng lửa giận của Kỳ Thiện giống như quả bóng bị đâm thủng, tiết sạch sẽ, bất đắc dĩ phất phất tay nói: "Về sau đừng uống rượu."
Nếu Thẩm tiểu lang quân uống rượu không gây sự thì nào ai nói gì, hết lần này tới lần khác để người ngoài bị tội, anh ta dẫu sao cũng phải ngăn cản.
Thẩm Đường: "Ò."
Đã mất đi thống soái, quân sĩ giáp đỏ giống như con ruồi không đầu, chưa đầy một lát liền bị toàn bộ quân sĩ giáp đen từng bước xâm chiếm, tiếng la gϊếŧ dần ngưng. Địch Nhạc thu hồi hổ phù võ đảm, một tay kéo "Kẻ trộm" bị trọng thương đi đến trước mặt Thẩm Đường, cặp mắt hoa đào sáng rực lóe chút ý cười tranh công. Cậu ta cao giọng kêu: "Thẩm huynh, tên trộm trân bảo của cậu, ta mang tới cho cậu rồi!"
Đầu Thẩm Đường đầy dấu chấm hỏi: "Hả? ? ?"
Mặt Kỳ Thiện không biểu tình nhìn lướt qua "Kẻ trộm".
Đây chính là "Kẻ trộm" Thẩm tiểu lang quân đêm hôm khuya khoắt mượn rượu làm càn, rút kiếm đuổi ròng rã hơn hai mươi dặm muốn bắt? Xem chừng là gặp tai bay vạ gió... À, cũng không thể nói như vậy. Nếu Thẩm tiểu lang quân không đánh bậy đánh bạ gặp, xem tình hình chiến trận kia, người này tất vong!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Kỳ Thiện hơi trầm xuống.
Một người bình thường làm sao rước trình độ truy sát này? Bát đẳng công thừa không phải cải trắng trong ruộng rau, đâu phải dễ gặp, đặt trong quân doanh cũng có thể là tướng lĩnh lãnh binh năm ba ngàn. Để người thực lực này ra truy sát...
Anh ta hơi hạ mí mắt giấu suy nghĩ sâu xa, dường như đoán được đôi điều.
Mà "Kẻ trộm" trong lời Địch Nhạc...
Trọng thương đến gần hôn mê bị lời này dọa đột nhiên giật mình, khuôn mặt đầy máu cũng không ngăn nổi ngơ ngác, không biết mình thành "Kẻ trộm" từ bao giờ. Hắn vững tin mình không có "Trộm" đồ của Thẩm Đường, nhưng không thể không thừa nhận thật sự là người hắn mang chí bảo.
Cơ bắp hắn căng cứng âm thầm đề phòng.
Thẩm Đường buồn bực, hỏi Địch Nhạc: "Kẻ trộm gì cơ?"
Địch Nhạc cũng bị vấn đề cô hỏi làm ngơ, chỉ vào "Kẻ trộm" cất cao giọng: "Chẳng phải Thẩm huynh nói người này trộm trân bảo của cậu?"
Thẩm Đường: "..."
Cô không phải, cô không có, đừng vu oan người tốt!
Đối mặt với ba ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú, Thẩm Đường lui lại một bước, đuối giọng nói: "Ta, lúc trước ta uống say..."
Cho nên, làm việc gì cũng không liên quan tới chính cô!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí xấu hổ đến mức làm người ta nghĩ đào cái lỗ bằng căn nhà tại chỗ. Thẩm Đường cúi đầu xem xét, thầm hò hét, guốc gỗ trên chân còn đi ngược. Thừa dịp không người chú ý chi tiết này, lặng lẽ cởi guốc gỗ mang lại, giả bộ vô sự.
Nghe đến mấy câu này, "Kẻ trộm" thầm thở nhẹ ra.
Không phải hướng về phía hắn thì tốt...
Bởi vì bộ dạng nhếch nhác đầy máu, bọn Thẩm Đường cũng không tiện mang bộ dạng này về Hiếu thành, dự định trú tạm một đêm ngoài dã ngoại, thuận tiện mang theo "Kẻ trộm" trọng thương đi suối nước hạ du xử lý vết thương, tẩy rửa vết bẩn.
Bởi vì chỉ có một cái áo ngủ, Thẩm Đường chỉ có thể rửa mặt qua loa. Lúc này vừa qua giữa hè, còn chưa vào thu, không khí vẫn còn nóng ẩm ngột ngạt, phảng phất có lực lượng vô hình đè ép ngực, thêm vết máu cáu bẩn kề sát da thịt, làm toàn thân Thẩm Đường khó chịu.
"Ta đi kiếm thêm chút củi."
Nhà dân còn nhiều đống củi.
Nghỉ ngơi một hồi, cảm giác mềm nhũn lúc vừa tỉnh rút đi. Thẩm Đường xách kiếm Từ mẫu chẻ củi, Địch Nhạc bị cô dụ đào hố chôn xác, Kỳ Thiện phụ trách chiếu cố "Kẻ trộm" trong thương. Điều kiện dã ngoại có hạn, chỉ có thể xử lí vết thương đơn giản. Nhưng với năng lực khôi phục của cửu đẳng ngũ đại phu, tịnh dưỡng bảy tám ngày cũng có thể khỏi hẳn.
"Đa tạ ba vị nghĩa sĩ cứu giúp."