Tiêu Trường Ninh làm một giấc mộng rất dài trong khuỷu tay Thẩm Huyền.
Trong mộng vẫn là thời điểm Tẩy Bích Cung phồn hoa nhất, đình viện ngập tràn hoa hải đường ôn nhu nở rộ, nhóm cung tì tới lui khắp nơi lúc nhìn thấy nàng liền vây quanh cười nói: "Trường Ninh điện hạ về rồi! Trường Ninh điện hạ về rồi!"
Tầm nhìn trở nên mông lung xuất hiện một tầng khói nhẹ hồng nhạt như một bức tranh, mơ hồ mà lại thần bí. Cảm xúc Tiêu Trường Ninh nhất thời trăm mối ngổn ngang, nàng đi trên bậc thang đẩy cửa lớn chính điện của Tẩy Bích Cung ra.
Gió nhẹ cuốn cánh hoa hải đường bay lên thổi tan một chút hương ấm. Màn che màu vàng nhạt nhẹ như lông vũ, ánh sáng nhu hòa phản chiếu qua khung cửa sổ làm nổi bật một dáng người thanh lệ cao quý ngồi bên bàn trà.
Dư Quý phi trong mộng đang vân vê một quân cờ trắng như ngọc trong tay, búi tóc trên đầu là kiểu dáng ở nhà, cổ trắng nõn thon dài, một bộ thường phục khổng tước lam như hoa nở rộ đẹp đến kinh động tâm phách. Giống như cảm nhận được sự hiện diện của Tiêu Trường Ninh bà chậm rãi xoay khuôn mặt hơi mơ hồ nhưng vẫn ôn hòa, ngũ quan trong sương mù mênh mông không nhìn rõ lắm chỉ có đôi môi mang nụ cười như gió xuân kia là vẫn rõ ràng, bà nói: "Trường Ninh mau tới đây, bàn cờ này mẫu thân không biết nên đi như thế nào rồi."
Tiêu Trường Ninh ngơ ngẩn đứng cạnh cửa, hốc mắt chua xót, chờ đến lúc tinh thần nàng hồi phục lại thì trên mặt đã là một mảng ướt lạnh. Nàng giơ tay sờ lên gương mặt cuối cùng lại sờ đến vệt nước mắt.
Sáu năm nay nàng rốt cuộc cũng không hề mơ thấy các loại tử vong cùng biệt ly kì quái mà một giấc mơ này lại có hoa, có ánh sáng, có người nàng tưởng niệm nhất cuộc đời này.
"Mẫu thân." Tiêu Trường Ninh đi qua nhỏ giọng kêu một tiếng, giống như sợ kinh phá đến khung cảnh bình thản không dễ có trong mơ này.
"Ai." Dư Quý phi cười nhẹ, ngón tay mảnh khảnh ấm áp chạm trên má nàng, bà thổn thức nói: "Con ta đều đã cao như vậy rồi, đã là một cô nương lớn rồi."
Trên bàn cờ là một ván cờ sắp tàn cục, Tiêu Trường Ninh ngồi đối diện bà, tay vân vê một quân đen chậm rãi đặt xuống rồi mới giương mắt quan sát kỹ lưỡng Dư Quý phi trong mộng. Tầm mắt mơ hồ lại phát ra một vầng sáng kỳ quái khiến nàng không thể xem rõ dung nhan của mẫu thân, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy Dư Quý phi vẫn giữ lại tư thái mỹ mạo nhất của tuổi trẻ hoàn toàn không giống dáng vẻ hấp hối hết sức gầy ốm với mất tinh thần của sáu năm trước.
"A thì ra phải đi như vậy mới đúng sao?" Dư Quý phi bừng tỉnh, ngay sau đó đánh xuống một quân, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng gõ bàn cờ bà nhẹ giọng hỏi: "Trường Ninh con đã có hôn phối chưa?"
Tiêu Trường Ninh ngẩn người, ngay sau đó trên mặt nổi lên cảm giác khô nóng nhàn nhạt. Nàng nhớ lại vị phu quân làm người sợ hãi của mình, mặc dù là đang ở trong mộng nhưng nàng vẫn cứ e lệ vui mừng.
Dừng một chút Tiêu Trường Ninh mới kiên định gật đầu cười nói: "Nữ nhi đã gả chồng."
"Ai da, đó chính là chuyện vui." Xuyên qua ánh sáng mông lung khóe miệng Dư Quý phi khẽ mỉm cười ôn nhu nói: "Phò mã là nhi tử nhà ai vậy?"
"Hắn họ Thẩm, là một...." Tiêu Trường Ninh suy nghĩ tựa hồ như do dự nên tìm từ để giải thích như thế nào, một lát sau nàng tiếp tục nói: "Là một nam tử rất ghê gớm. Mọi người đều sợ hắn, con cũng đã từng rất sợ hắn nhưng dần dần cũng không còn sợ như vậy nữa."
Tiêu Trường Ninh cúi đầu dựa trên bàn cờ hoàn mỹ báo cáo, trong giọng nói của nàng hơi mang theo chút kiêu ngạo, nàng ngẩng đầu: "Mẫu thân, tuy thanh danh hắn không tốt lắm nhưng hắn lại đối xử với con rất tốt, kỳ thật là một nam nhân trong nóng ngoài lạnh có thể dựa vào."
"Trường Ninh thích hắn sao?"
"Thích, từ khi hắn chăm sóc con lúc sinh bệnh con liền vô cùng thích hắn."
Dư Quý phi gật đầu, vẫn là bộ dáng ôn nhu đó bà cười nói: "Vậy hắn thích con sao?"
Tiêu Trường Ninh trầm mặc.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào cuốn lạc hồng tung bay, làm lay động màn che, cảnh vật bốn phía thoáng chốc như tan đi ngay cả nụ cười của Dư Quý phi cùng càng lúc càng nhạt.
"Đi hỏi hắn một chút đi đứa nhỏ."
Từ trong mộng tỉnh dậy nhưng lời than thở của Dư Quý phi vẫn còn ở bên tai: "Hắn sẽ cho con đáp án."
Ngoài cửa sổ có ánh dương ôn hòa chiếu trên tuyết trắng, nhuộm một tầng tuyết trên mái hiên thành màu vàng nhàn nhạt. Trên bầu trời truyền đến âm thanh vỗ cánh của chim tước, ngoài cửa mèo nâu kêu meo meo một tiếng rồi nhẹ nhàng bước vào nhà, nó nhảy lên giường tìm một cái góc độ thoải mái trên chăn nàng rồi ngồi xổm xuống, nheo đôi mắt mèo màu hổ phách.
Tất cả đều luôn điềm tĩnh tốt đẹp như vậy, tuyết ngừng rơi trời lại sáng.
Tiêu Trường Ninh ngồi thẳng dậy ôm Hổ Phách vào trong ngực bóp nhẹ mấy cái. Nàng mới vừa khoác áo xuống giường thì Hạ Lục cùng Đông Tuệ liền nghe thấy tiếng động đi đến hầu hạ nàng rửa mặc chải đầu mặc quần áo.
"Điện hạ hai ngày này người hù chết nô tỳ!" Đông Tuệ bắt đầu mở ra máy hát nhớ lại hỗn loạn ở kinh thành, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực nói: "Điện hạ ngài không biết đâu, sáng sớm ngày hôm qua Ngô dịch trường vội vàng tới tìm nô tỳ kêu nô tỳ nhanh chóng thu thập đồ vật quan trọng rồi theo hắn ra ngoài tị nạn. Nô tỳ mơ màng đã bị Ngô dịch trường mang đi, nhưng mới rời khỏi Đông Xưởng chưa đến một dặm thì Cẩm Y Vệ liền nhảy vào, sau đó Đông Xưởng nổi lên lửa lớn! Ai da, nếu ở lại chậm thêm một bước nữa người có thể đã không thấy được nô tỳ!"
"Này ít nhiều gì cũng là tín hiệu của Thẩm Huyền để Ngô Hữu Phúc kịp thời rút khỏi mai phục, để lại một tòa vỏ rỗng cho Cẩm Y Vệ." Tiêu Trường Ninh nhìn gương vẽ mi sau đó lại dùng một hộp son môi son lên môi nàng. Nàng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm nhìn Hạ Lục trầm mặc chải tóc cho chính mình trong gương đồng nghi hoặc hỏi: "Hạ Lục sao ngươi lại không nói lời nào? Bộ dáng giống như có tâm sự."
Hạ Lục run lên cúi đầu nói: "Điện hạ thứ tội, nô tỳ mới vừa rồi có hơi thất thần."
"Đại loạn hôm qua bổn cung như ốc không mang nổi mình, sau đó lại lạc mất ngươi nên cũng không biết ngươi gặp phải cái gì." Tiêu Trường Ninh quay đầu, cánh môi diễm lệ hơi giơ lên cười: "Khi đó ngươi nhất định rất sợ hãi nhỉ?"
"Nhờ phúc của điện hạ, nô tỳ mạng lớn nên vẫn chưa bị thương chỗ nào." Hạ Lục giống như không quá muốn nói đến cái đề tài này, lời nói của nàng trốn tránh. Vì muốn chuyển đề tài nàng vội vàng búi tóc cho Tiêu Trường Ninh sau đó cắm thêm một cây trâm cùng trang sức tơ vàng nạm ngọc, dung nhan đơn giản nhưng càng làm Tiêu Trường Ninh tươi đẹp.
Đông Tuệ cầm vài bộ quần áo mùa đông đến, nàng khoa tay múa chân một phen hỏi: "Điện hạ hôm nay người muốn mặc bộ nào?"
Tiêu Trường Ninh tạm thời thu hồi tầm mắt trên người Hạ Lục lại, nàng suy nghĩ rồi híp mắt nói: "Lần trước không phải Thẩm Huyền mới tặng mấy khúc vải dệt hình thức mới mẻ độc đáo cho bổn cung để may quần áo mùa đông sao, quần áo màu đông đã may xong chưa?"
"May xong rồi nhưng mà mấy khúc vải dệt Thẩm Đề đốc chọn thật sự quá mức diễm lệ, không cao nhã bằng quần áo mà Thượng Y Cục may." Đông Tuệ xoay người lấy ra một cái áo khoác màu hồng thêu hoa thạch lựu trong tủ ra, đi kèm với cái quần màu xanh viền vàng: "Chính là bộ này."
Xác thật có hơi diễm lệ nhưng mà bởi vì là dùng vải dệt Thẩm Huyền đưa nên Tiêu Trường Ninh liền yêu ai yêu cả đường đi, nàng che lương tâm lại tán thưởng: "Bổn cung cảm thấy khá tốt, tới hầu hạ bổn cung mặc vào đi."
Chất liệu mới tinh mặc trên người, trên cổ thon dài treo một cái khóa vàng phú quý nhỏ kết hợp cùng một đôi khuyên tai nạm ngọc làm cho vẻ đẹp của Tiêu Trường Ninh càng thêm một bậc. Cũng mất công nàng được sinh ra đã có dáng người cùng ngũ qua vô cùng tốt mới có thể khống chế được nhan sắc tươi đẹp mà lại không có vẻ tục khí như vậy.
Tâm tình tiêu Trường Ninh rất tốt, nàng nhớ lại ước định trước hiến tế với Thẩm Huyền thì trong lòng vừa khẩn trương vừa chờ mong, trang điểm tỉ mỉ trước gương đồng một lúc lâu, lúc này nàng mới vừa lòng phủ thêm áo choàng nhung trắng rồi phân phó hai cung tì: "Bổn cung muốn ra cửa một chút, các ngươi không cần đi theo."
Đi được hai bước nàng dường như lại nhớ tới cái gì quay người lại bổ sung thêm: "Các ngươi đi Ngự Thiện Phòng một chuyến xem thử có rượu ngon và thức ăn gì không, nhớ lấy nhiều một chút đưa cho Lâm Hoan."
Dặn dò xong tất cả nàng mới mỉm cười duỗi tay đẩy cửa đi ra ngoài. Trong không khí trừ bỏ hương hoa mai còn có vị đất khô cằn nhàn nhạt, xa xa nhìn lại ngoài sảnh Đông Xưởng vẫn còn dư lại tàn tích của gia viên bị phá hủy, Lâm Hoan cùng Phương Vô Kính đang chỉ huy thái giám dọn sạch sẽ đá vụn cùng gỗ bị cháy trong đêm chiến loạn hôm qua.
Cũng may lửa lớn kịp thời được dập tắt nên vẫn chưa lan đến mấy hậu viện lân cận cùng Nam Các.
Tiêu Trường Ninh đi một vòng trong phòng ngủ cùng thư phòng của Thẩm Huyền nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của hắn, nàng đành phải đi ngược lại hướng trung đình. Nàng vẫy tay nhìn Lâm Hoan đang giám sát thái giám dọn dẹp tàn viện, nhỏ giọng kêu: "Tiểu Lâm Tử lại đây, lại đây!"
Trong miệng Lâm Hoan ngậm một cái bánh bao trắng mập mạp còn nóng hầm hập, hắn đang ngồi xổm trên đá cẩm thạch trông coi. Nghe được Tiêu Trường Ninh gọi, Lâm Hoan xoay khuôn mặt bánh bao ôn hòa vô hại quá chớp mắt rồi sau đó nhét nửa cái bánh bao còn dư vào miệng, hắn xoay người nhảy xuống vững vàng dừng lại trước mặt nàng.
Lâm Hoan ước chừng là bị thương hôm qua nên tay trái mới bị băng vải, dùng hai cái ván kẹp cố định cánh tay lại cứ như vậy treo cánh tay bị thương lên, hai má hắn phúng phính hàm hồ nói: "Có chuyện gì sao phu nhân?"
Tiểu tử này luôn bướng bỉnh kêu nàng là 'Đề đốc phu nhân', Tiêu Trường Ninh cố sửa đúng vài lần nhưng vẫn không có kết quả nên đành phải để hắn tùy ý kêu.
Nhìn đến tầm mắt thành triệt lại trung thành của hắn, Tiêu Trường Ninh nhất thòi lại quên mất mình muốn hỏi cái gì, nàng theo bản năng nói: "Ngươi bị thương sao?"
"Ngày hôm qua đánh nhau cùng Hoàng hậu, tay ta bị chặt đứt." Lâm Hoan nuốt bánh bao xuống, hắn còn chưa đã thèm liếʍ môi bổ sung thê một câu: "Nhưng mà ta cũng chém Hoàng hậu một đao xem như ngang tay."
Lâm Hoan — là thái giám đầu tiên từ trước tới giờ dám chém Hoàng hậu, Tiêu Trường Ninh thật không biết nên khen hắn hay vẫn là lo lắng cho hắn.
"Xương cốt bị chặt đứt sẽ không ảnh hưởng đến việc dùng đao của ngươi chứ?" Nàng hỏi.
Lâm Hoan ngây người, chậm rì nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một tháng thì sẽ tốt lên. Dù sao cũng bị chặt vài lần nên đã trở thành thói quen của ta rồi."
Tiêu Trường Ninh dở khóc dở cười: "Ngươi sao lại không tâm không phổi như thế, giống như một đệ đệ ngốc vậy."
"Ta mới không phải là đệ đệ. Ta cao hơn phu nhân cũng lớn hơn phu nhân." Dứt lời hắn còn dùng cánh tay phải không bị thương để so thử, đỉnh đầu Tiêu Trường Ninh ước chừng chỉ tới môi hắn.
"Được được được, ngươi lớn, ngươi cao." Tiêu Trường Ninh nhớ tới chính sự không khỏi liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, nàng giả bộ lơ đãng hỏi: "Đề đốc nhà các ngươi đâu? Sao lâu vậy rồi àm vẫn chưa thấy hắn?"
Lâm Hoan một bộ biểu tình 'ta biết người sẽ hỏi cái này' trả lời: "Đại nhân dùng xong ngọ thiện liền tiến cung gặp Hoàng đế, có lẽ sẽ trở về hơi lâu."
Tiêu Trường Ninh nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng có chút mất mát, ngay sau đó nàng lên tinh thần lại nhợt nhạt cười: "Không có việc gì bổn cung chờ hắn." Rồi lại nhìn Lâm Hoan nói: "Lúc trước đáp ứng ngươi nếu ngươi thắng Hoàng hậu bổn cung liền mời ngươi ăn ngon."
Lâm Hoan mới vừa rồi còn ngây người chợt ánh mắt sáng ngời, ngay cả tư thế cũng nghiêm túc không ít, hắn nuốt nước miếng.
Tiêu Trường Ninh cười hắn: "Đừng nóng vội ta đã kêu Đông Tuệ đến Ngự Thiện Phòng đem lên rồi."
Lâm Hoan cao hứng đến mức lộn ngược một cái ra sau rồi đứng vững, giống như một con khỉ không chịu ngồi yên.
"Đúng rồi Đề đốc có nói phu nhân vẽ tranh đặc biệt lợi hại." Lâm Hoan chớp mắt, giọng nói mang theo chút mong đợi hỏi: "Người có thể vẽ một bông hoa trên vải băng của ta được không?"
Vừa nói hắn vừa nâng cánh tay trái bị quấn thành đòn bánh chưng của mình bĩu môi: "Vải băng trắng bóng này thật sự quá khó coi."
Tiêu Trường Ninh vừa vặn cũng đang nhàm chán liền vui vẻ nói: "Có thể, ngươi muốn bổn cung vẽ cái gì?"
Không ngờ nàng đáp ứng thoải mái như vậy, Lâm Hoan cười ra một cái má lúm đồng tiền khó có được thẹn thùng: "Ta là Huyền Vũ dịch trường, vậy mời phu nhân vẽ một con Huyền Vũ đi!"
Trong cung, Dưỡng Tâm Điện.
Trên bàn trà lò hương đang cháy, sương khói thanh đạm tụ lại rồi tản ra giữa không trung. Thẩm Huyền vân vê một quân cờ đen ngồi đối diện tiểu hoàng đế Tiêu Hoàn, im lặng đánh cờ.
Rõ ràng là một ván cờ an tĩnh nhưng lại phảng phất như ẩn chứa gió lốc ở một góc không thấy, mạch nước ngầm xung quanh bắt đầu chuyển động.
Đại khái là phong ba đã lắng xuống, lại không có người buông rèm chấp chính can thiệp cục diện triều đình nên trên khuôn mặt luôn luôn mềm yếu của Tiêu Hoàn cũng hiện thêm vài phần ý cười, một tay hắn đặt quân cờ trắng xuống một tay chống cằm nói: "Trẫm cũng không biết rằng, đại cung nữ Ngọc Khấu hầu hạ bên người Thái hậu chín năm lại là mật thám của Thẩm Đề đốc. Thủ đoạn của Thẩm Đề đốc đúng là rất tốt, không biết làm sao có thể khiến Ngọc Khấu quy thuận Đông Xưởng vậy?"
Thần sắc Thẩm Huyền không có gì thay đổi, tay vẫn đặt một quân cờ đen xuống rất có nhuệ khí sát phạt quyết đoán, hắn trầm giọng nói: "Nàng ấy vẫn chưa quy thuận Đông Xưởng, thần cùng Ngọc Khấu cô nương chính là quan hệ hợp tác theo nhu cầu, không có gì hết."
"A." Tiêu Hoàn gật đầu rồi lại tò mò chất vấn: "Đêm qua khi Ngọc Khấu bắt cóc Thái hậu hình như có nói qua, người trong lòng của nàng chính là bị Thái hậu cùng Hoắc Chất gϊếŧ chết, chuyện này lại là sao nữa?"
Thẩm Huyền nói: "Đúng như lời nàng nói."
Tiêu Hoàn chống cằm chớp mắt: "Nhưng trẫm muốn biết, người trong lòng đã chết của nàng là ai?"
Nghe vậy Thẩm Huyền giương mắt, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn Tiêu Hoàn như là bóng đêm thâm trầm nhất ngưng kết mà thành, hắn chậm rãi hỏi: "Bệ hạ khi nào lại cảm thấy hứng thú với chuyện tình cảm của một cung nữ vậy?"
"Không phải do thâm cung nhàm chán nên mới tùy tiện hỏi thôi sao." Tiêu Hoàn cười nhẹ, tầm mắt đặt lại trên bàn cờ không khỏi kinh hãi 'a' một tiếng: "Trẫm thua! Sao trẫm lại thua? Không được, bước mới đi vừa rồi tẫm muốn đi lại!"
Thẩm Huyền cười như không cười: "Bệ hạ muốn đi lại?"
"Không được sao?" Tiêu Hoàn nháy mắt vô tội hỏi.
"Tất nhiên là được, bệ hạ nói cái gì thì chính là cái đó." Thẩm Huyền ném quân cờ đen vào lại hộp nói: "Đi lại đi."
Cái này ngược lại làm Tiêu Hoàn sửng sốt. Hắn khó hiểu nói: "Thẩm Đề đốc không để bụng thắng thua sao?"
Ánh mắt Thẩm Huyền lạnh lẽo, một câu ngắn gọn chỉ ra chỗ trọng yếu: "Đánh cờ chỉ là tiêu khiển, nếu xem là thật thì không thể chơi vui được. Với thần mà nói, tự nhiên còn có đồ vật càng quang trọng hơn so với thắng thua, một bàn cờ nho nhỏ không thể vào mắt thần."
Tiêu Hoàn trầm ngâm như đang suy nghĩ ý tứ của lời này.
Thẩm Huyền nhìn sắc trời bên ngoài đứng dậy nói: "Tiến cung quấy rầy đã lâu, thần xin cáo lui trước." Dứt lời hắn ôm quyền khom người đi đến ngoài điện.
"Thẩm Đề đốc." Tiêu Hoàn ở phía sau gọi hắn lại.
Thẩm Huyền xoay người vừa vặn thấy được tầm mắt hơi u ám của Tiêu Hoàn. Tiêu Hoàn híp mắt, tay chống cằm thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của Thẩm Huyền, hắn không nhanh không chậm nói: "Thái hậu cùng Cẩm Y Vệ đã bị diệt, ước định lúc trước của trẫm với Thẩm Đề đốc đã đạt thành, không biết Thẩm Đề đốc có thể hay không....."
Tiêu Hoàn dừng một chút nghiêng đầu cười, nói tiếp: "..... Có thể hay không trả tỷ tỷ cho trẫm?"