Bầu trời âm trầm, vài con quạ bay qua rồi dừng lại trên mái cung tụ thành mấy điểm đen.
Tiêu Trường Ninh run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ngu Vân Thanh, chỗ cụt tay của hắn phun ra máu tươi văng xa tới ba thước, máu đặc sệt dính nhớt bắn tung tóe trên đất giống như cả thế giới đều bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt.
Mà Thẩm Huyền đứng trong biển máu cổ áo choàng đen khẽ động, vết máu loang lổ trên tường càng thêm bễ nghễ chúng sinh.
Ngu Vân Thanh chật vật nhìn Thẩm Huyền, môi hắn không còn chút máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bên thái dương, ánh mắt kinh sợ cùng đau đớn không cần nói cũng biết. Hắn che cánh tay bị cụt lại không ngừng lui về sau, thân mình lê trên mặt đất tạo ra một vết máu ghê người.
Trong mắt Thẩm Huyền không có chút thương hại, hắn chỉ đi tới gần Ngu Vân Thanh đang cố lùi lại. Không biết hắn đã chém gϊếŧ biết bao nhiêu người mà tế đao trong tay đã nứt ra vô số lỗ nhỏ nhưng vẫn lạnh băng sắc bén như cũ, giống như sát khí nồng đậm trong ánh mắt hắn.
"Không....."
Ngu Vân Thanh run rẩy chỉ kịp nói ra một chữ thì đã bị Thẩm Huyền nâng đao hung hăng đâm tới! Lưỡi đao xuyên qua vai trái Ngu Vân Thanh cắm sâu xuống đất, ghim cả người đang sống sờ sờ trên đất.
Ngu Vân Thanh kêu thảm một tiếng, ngay sau đó hai mắt nhắm lạu bị đau đến hôn mê bất tỉnh, chỉ có ngực hơi phập phồng biểu hiện hắn vẫn còn một hơi thở cuối cùng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trường Ninh tận mắt nhìn thấy Thẩm Huyền gϊếŧ người, cường hãn tàn nhẫn làm người vô cùng run rẩy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu làm người buồn nôn. Nàng run rẩy ném kiếm xuống, đi đến phía sau Thẩm Huyền cưỡng chế dời tầm mắt chính mình ra, không tiếp tục xem tay chân rơi đầy đất.
Giải quyết xong tàn đảng của Ngu Vân Thanh, kế tiếp chính là Lương Ấu Dung.
Lương Ấu Dung vốn đã bị trọng thương, vết thương trên vai không ngừng chảy máu thấm ướt vải băng. Nàng suy yếu đến mức tay cầm kiếm đều hơi phát run nhưng thân thể vẫn đứng thẳng, nàng cắn môi nâng kiếm bày ra tư thế phòng ngự.
Biết rõ là thiêu thân vẫn cố lao đầu vào lửa, biết rõ là lấy trứng chọi đá nhưng nàng cũng không hề lùi bước mà vẫn kiên cường chống đỡ, bày ra tôn nghiêm cuối cùng của một nữ kiếm khách.
Thẩm Huyền rút một thanh bội đao khác bên hông ra, trong chớp mắt hắn rút đao, lưỡi đao phản chiếu ánh mắt đau đớn của Lương Ấu Dung. Nàng chịu đựng đau nhức nâng kiếm đón đỡ thì lại nghe thấy tiếng loảng xoảng giòn vang, trường kiếm trong tay nàng bị Thẩm Huyền một đao chặt đứt, nứt thành mấy mảnh.
Lương Ấu Dung kêu lên một tiếng rồi lui về sau mấy bước mới đứng vững, nửa cánh tay bị một đao đó của Thẩm Huyền làm cho tê dại, miệng vết thương vỡ ra, máu chảy như suối.
Thực lực của tên đại thái giám Đông Xưởng này cơ hồ là nghiền áp tồn tại của nàng!
"Hoàng hậu nương nương có thể tiếp được hai chiêu của Lâm Hoan liền dám nói xạo là cao thủ. Nhưng ngươi đại khái cũng không biết, đao pháp của Lâm Hoan...." Thẩm Huyền dừng một chút, giương mắt lạnh lùng nói: "Là do bản đốc tay cầm tay truyền thụ."
Con ngươi Lương Ấu Dung co lại.
Chỉ một tên Lâm Hoan đã khiến nàng phải chịu nhiều đau khổ, nếu chiêu thức của Lâm Hoan thực sự do Thẩm Huyền truyền thụ, vậy thì trình độ của người nam nhân đáng sợ này quả thực không có biện pháp tưởng tượng..... Nàng không có khả năng là đối thủ!
Nàng chăm chỉ khổ luyện mười mấy năm, cả người tràn ngập khát vọng nhưng chung quy vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng bị người khác coi như quân cờ lợi dụng, đi đến nông nỗi hôm nay đều là do nàng tự tìm.
Lương Ấu Dung nắm tàn kiếm đứt gãy, chậm rãi nhắm mắt lại suy yếu nói: "Muốn chém muốn gϊếŧ gì cùng được."
Gió lạnh gào thét nhưng ánh đao vẫn chưa đến.
"Chết là một việc đơn giản, Hoàng hậu muốn cầu được như ý bản đốc càng không để ngươi được toại nguyện." Thẩm Huyền cười nhạo nâng mu bàn tay lên lau đi vết máu dưới cằm rồi phun ra một chữ: "Lăn."
Lương Ấu Dung mở mắt, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Nàng nhấp môi thật lâu sau mới nói: "Vì sao?"
Tiêu Trường Ninh đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt lâu như vậy cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Hoàng hậu còn không rõ sao? Ngươi cũng biết vì sao Thái hậu lại chọn ngày ngươi trở thành Hoàng hậu phát động cuộc chiến giữa xưởng vệ nhỉ?"
Lương Ấu Dung bình tĩnh nói: "Vì quét dọn gian nịnh, giúp đỡ chính nghĩa."
"Sai. Bà ta đã sớm chuẩn bị hy sinh ngươi, nói cách khác từ lúc bắt đầu bà ấy đã không nghĩ sẽ cho ngươi sống sót trong lần nội loạn này."
Tiêu Trường Ninh nhìn cô nương nhỏ hơn hai tuổi so với mình, trên mặt nàng mang theo cảm xúc thương hại trầm giọng: "Nếu ngươi có thể hiệp trợ Cẩm Y Vệ tiêu diệt Đông Xưởng thì đối với Thái hậu mà nói tất nhiên là niềm vui to lớn. Nhưng hiện giờ Đông Xưởng đang chiếm thế thượng phong bà ta lại để ngươi lấy sức một người tự mình mạo hiểm tới trói ta, một người quan tọng đối với Đông Xưởng, cái này không phải để ngươi đi tìm chết thì là gì? Nếu như ta thật sự bị ngươi trói đi Đông Xưởng dưới sự giận dữ lại gϊếŧ ngươi vậy kia liền chứng thực Thẩm Huyền dám mưu nghịch ám sát Hoàng hậu, Thái hậu sẽ liền có nhiều lý do điều động binh quyền dẹp loạn biến trận nội loạn này hoàn toàn trở thành cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền......"
Nghe thế vẻ ngoài trấn định của Lương Ấu Dung rốt cuộc cũng sụp đổ, ánh mắt dại đi.
Tiêu Trường Ninh hít sâu một hơi, ánh mắt trong sáng nói: "Nói cách khác Hoàng hậu chết mới là mấu chốt thắng lợi để Thái hậu đoạt quyền..... Vậy toàn bộ ngày hôm nay ngươi trở thành Hoàng hậu chỉ có một ý nghĩa: Một kẻ đáng thương bị lợi dụng, bị huyết mạch ruột thịt đẩy vào chỗ chết lại vẫn không biết."
Thẩm Huyền gật đầu: "Một chút cũng không sai. Xem ra Hoàng hậu còn không thông minh bằng điện hạ."
Tiêu Trường Ninh đột nhiên không kịp phòng ngựa bị khen một cái, trên gương mặt tái nhợt rốt cuộc nổi lên một tầng đỏ ửng, nàng xoay đầu quẫn bách ho khan một tiếng.
Lương Ấu Dung không nói chuyện, cằm căng chặt run nhè nhẹ, trong mắt ẩn ẩn có ánh nước hiện lên, hiển nhiên nàng đã nghĩ thông suốt hết tất cả lại cố chấp không cho nước mắt rơi xuống.
Nàng nói: "Ta vẫn luôn cho rằng chúng ta mới là đối....."
Lời nói chỉ được một nửa nhưng ngữ khí đã mang theo nghẹn ngào. Nàng rất nhanh ngừng câu chuyện lại, gắt gao cắn chặt cánh môi không hề có màu máu, phảng phất như chỉ cần nước mắt không rơi xuống nàng liền chưa có thua.
Tiêu Trường Ninh từ trước đến nay có ân báo ân có thù báo thù. Mặc kệ như thế nào lúc Ngu Vân Thanh bắt cóc nàng Lương Ấu Dung xác thật nghĩ tới muốn cứu nàng nên mới hướng về phía này cảm tạ, dù sao cũng nên để nàng thấy rõ sắc mặt ghê tởm của Lương Thái hậu.
Nghĩ đến đây Tiêu Trường Ninh mềm giọng nói: "Hoàng thượng còn trong tay Thái hậu, nếu Hoàng hậu tỉnh ngộ liền nên hồi cung bảo vệ tốt Hoàng thượng."
Lương Ấu Dung nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút lỗ hỏng .
Nàng xoay người đi về phía ngựa bước chân hơi lảo đảo, nỗ lực rất nhiều lần mới bò lên được lưng ngựa. Rõ ràng vào một tháng trước nàng vừa đến trong cung vẫn còn trầm ổn khí phách mà hiện giờ chỉ còn dư lại một thân chật vật, trong lòng tràn đầy vết thương.
Lương Ấu Dung giục ngựa chạy về phía cửa cung, dáng người hơi gầy trở thành một điểm nhỏ ở xa rồi biến mất tại chỗ ngoặt.
Thẩm Huyền thu đao vào vỏ xoay người nhìn Tiêu Trường Ninh, ánh mắt sắc bén thoáng nhu hòa một chút, lại có chút tình ý hỗn loạn nàng nhìn không thấu, hắn thấp giọng kêu: "Điện hạ....."
Tiêu Trường Ninh không nói tiếng nào chợt bước về phía trước một bước gắt gao ôm chặt cổ Thẩm Huyền, chôn mặt chính mình trong lòng ngực đầy hỗn hợp mùi thuốc súng cùng máu của hắn, thân hình run bần bật.
Đó là một loại sống sót sau tai nạn, nghĩ lại mà sợ.
Thẩm Huyền nhìn thân hình mềm mại trong ngực, cảm nhận nàng dùng cánh tay đang run gắt gao quấn lấy mình giống như người sắp chết đuối ôm được một khúc gỗ cứu mạng.
Nàng muốn hắn. Ý thức được điểm này Thẩm Huyền chậm rãi thu liễm lệ khí đầy người, hai tay rũ xuống mặc kệ nàng leo lên cổ chính mình, ngay cả độ cung trên khóe miệng cũng trở nên mềm mại hơn.
"Cảm ơn chàng Thẩm Huyền." Tiêu Trường Ninh chôn ở lòng ngực hắn nhẹ nhàng nói: "Bổn cung có hai cơ hội có thể gϊếŧ Ngu Vân Thanh, ta dựa theo chiêu thức chàng dạy để làm nhưng vẫn không thể thành công."
Nàng giống như đang khóc, giọng nói đứt quãng có chút nghẹn ngào rõ ràng.
"Xin lỗi. Trước kia chàng nói bổn cung vô dụng bổn cung còn không phục trong lòng, nhưng hiện tại xem ra......"
"Nàng rất dũng cảm." Thẩm Huyền đánh gãy lời tự trách của nàng, hắn hạ giọng nghiêm túc nói: "Đặc biệt là một chiêu cuối cùng kia, nếu không phải điện hạ tránh thoát khỏi kiềm chế của Ngu Vân Thanh thì ta cũng sẽ không có cơ hội xuống tay."
Tiêu Trường Ninh không nói chuyện chỉ ôm hắn càng chặt.
"Huống chi nếu không phải ngày ấy không phải trong lúc vô tình, điện hạ nhắc nhở ta Cẩm Y Vệ có khả năng sẽ đánh lén Đông Xưởng trong hiến tế Thái Miếu, ta cũng sẽ không thể nghĩ đến biện pháp tương kế tựu kế để lại cho bọn họ một tòa nhà không người, làm Cẩm Y Vệ thả lỏng cảnh giác, mà lúc đó nhóm của Ngô Hữu Phúc lại có cơ hội lẻn vào Trấn phủ tư mai phục."
"Thật sự sao?"
Tiêu Trường Ninh nâng đôi mắt ướŧ áŧ đỏ bừng lên nhìn hai tay hắn đặt bên người nhỏ giọng hỏi: "Vậy chàng..... Có thể ôm bổn cung một cái không?"
Thẩm Huyền bất ngờ.
Tiêu Trường Ninh luôn luôn nhút nhát, hắn không ngờ nàng sẽ dưới tình cảnh đứng bên cạnh vũng máu nói thẳng ra khát vọng nội tâm của chính mình. Ánh mắt Thẩm Huyền đen lại gần như là theo bản năng giơ cánh tay lên rồi lại dừng lại giữa không trung, giống như đang do dự cái gì.
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh ảm đạm, tóc đen rũ xuống trong gió lạnh run rẩy. Nàng khẩn cầu: "Chỉ trong chốc lát...... Thẩm Đề đốc ôm bổn cung một cái bổn cung sẽ không sợ bất cứ cái gì nữa."
Thẩm Huyền cười cười, đôi mắt thâm thúy như một cái hồ sâu thấp giọng giải thích: "Trên tay thần đều là máu sợ làm dơ điện hạ."
Tiêu Trường Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra hắn đang cố kỵ cái này.
Ác danh hắn đã rõ ràng, hắn lạnh lẽo vô tình nhưng lại chỉ để lại một chút độ ấm duy nhất trên đầu quả tim cho chính mình, nếu nói Tiêu Trường Ninh không cảm động kia tất nhiên là giả.
Tiêu Trường Ninh buông tay, lấy ra một cái khăn mềm từ trong lòng rồi sau đó kéo bàn tay thon dài to rộng của Thẩm Huyền, cởi bỏ mảnh vải quấn lấy bàn tay hắn, từng chút lau sạch máu tươi dính nhớp trên tay, vừa ôn nhu vừa tinh tế.
Ngón tay Thẩm Huyền thon dài khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai, gần xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên, là một bàn tay vừa đẹp vừa có lực. Lau sạch xong Tiêu Trường Ninh vứt cái khăn đã chuyển hồng xuống đất, ngay sau đó nàng nâng tay áo lau tiếp vết máu vẩy ra trên mặt hắn rồi nhẹ giọng nói: "Hiện tại đã sạch sẽ....."
Lời nói còn chưa dứt nàng đã bị Thẩm Huyền mạnh mẽ kéo vào trong ngực gắt gao giam cầm.
Hắn ôm ấp vô cùng cường thế trước sau như một nhưng lại làm người rất yên tâm. Hai người không tiếng động chăm chú nhìn nhau một lát, sau đó Thẩm Huyền nâng mặt nàng lên cúi đầu hôn lên môi nàng.
Đầu tiên là cánh môi lướt qua liền ngừng là sau đó lại là cái lưỡi linh hoạt trêu đùa. Một cái hôn này vừa lâu dài vừa nhiệt liệt, vừa hung ác vừa triền miên, đúng lúc động tình, Thẩm Huyền dứt khoát ôm nàng đặt nàng dựa trên bức tường có vết máu loang lổ phía trên, tận tình bừa bãi đoạt đi lý trí nàng.
Tiêu Trường Ninh cảm giác được chính mình dường như sắp bị Thẩm Huyền nuốt vào bụng, chỉ có thể bị động mà thừa nhận hắn vừa ngang ngược vừa ôn nhu đòi lấy, lúc này đây nàng không còn chút chống cự cùng cự tuyệt nào.
Hoàng hôn ít ỏi treo trên tầng mây, một ngày chém gϊếŧ này yên lặng biến mất trong sự kinh tâm động phách, chỉ có hai người dám ở trong chiến sự thâm tình hôn môi, lấy tâm để thề lấy máu vẽ mai tạo thành một hình ảnh tráng lệ.
Thật lâu sau hai người hôn xong, môi Tiêu Trường Ninh trở nên hồng hồng vô cùng diễm lệ phiếm ướt chút ánh nước, khóe miệng thậm chí còn có vệt nước chảy xuống nhưng đã bị Thẩm Huyền dùng ngón tay lau đi.
Thẩm Huyền nhìn nàng thật sâu, giọng nói vô cùng thâm trầm: "Nàng còn có thể đi được không?"
Tiêu Trường Ninh đỏ mặt, đuôi mắt nhiễm màu hồng phấn nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt Thẩm Huyền như ẩn chứa gió lốc, hắn cực lực hít sâu nhẫn nại nội tâm đang xao động trầm giọng nói: "Xin lỗi, hiện tại còn chưa thể bồi nàng."
Hắn lại hôn lên khóe miệng nàng nói: "Trước sẽ đưa nàng đến Bắc Trấn phủ tư của Việt Dao. Muộn nhất ngày mai, tất cả mọi thứ kết thúc thần sẽ đến đón điện hạ về nhà."
~~~~~
Bonus cuối ngày :3