Chương 25: Đồng Đạo (Hạ)

Sau tấm rèm vàng kim sáng chói, Thái hậu trơ mắt nhìn thái giám Đông Xưởng kéo một hắc y thích khách máu chảy đầm đìa lên triều. Nhìn thấy bóng người máu me nhầy nhụa này đám quan lại trong triều đều hoảng sợ đến biến sắc, không biết Đông Xưởng lại muốn gϊếŧ gà dọa khỉ chuyện gì đây.

Phía sau rèm buông, Thái hậu đột nhiên nắm chặt mười ngón tay giận dữ nói: "Thẩm Huyền, ngươi đây là có ý gì?"

Ánh mắt Thẩm Huyền âm trầm giơ tay ý bảo Phương Vô Kính ném tên thích khách đã bị nhổ sạch hàm răng, chỉ còn một hơi tàn vào điện. Quần thần lấy Thẩm Huyền làm trung tâm nhanh chóng tản đi, giống như sợ mấy giọt máu đen đó bắn lên người mình.

Binh bộ thị lang Thái Phong đứng trong đám người kích động, hắn đã sợ tới mức mặt xám như tro tàn.

Thẩm Huyền vẫn chưa để ý đến chất vấn cùng khiển trách của Thái hậu, hắn chỉ chắp tay nhìn tiểu hoàng đế trên long ỷ, vừa mở miệng đã như ném một cục đá vào ao, biểu lộ khí phách cùng hung ác không thể nghi ngờ của Cửu thiên tuế: "Thần không làm nhục thánh mệnh, hôm qua đã bắt được vài tên thích khách tụ tập trong kinh thành."

"Hả!" Tiêu Hoàn kinh hô một tiếng, trợn to hai mắt: "Dưới mí mắt trẫm lại có việc đáng sợ như thế xảy ra!"

Còn chưa nói xong, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hoắc Chất đã bước về phía trước một bước, ánh mắt hung ác nham hiểm đối diện Thẩm Huyền, hắn trầm giọng nói: "Bắt được cường đạo thì nên giao cho Hình Bộ xử lý, Thẩm đề đốc tự ý dùng hình ta không có gì để nói nhưng vì sao lại đem tên này vào cung đe dọa bệ hạ."

Thẩm Huyền chậm rãi ngước mắt, lông mày rậm rạp che lại một đôi mắt như lưỡi dao đã ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén. Hắn cười nhạo một tiếng: "Người này là tử sĩ giang hồ được thuê tới, bản đốc vì phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát chặt đứt manh mối nên mới bất đắc dĩ phải áp dụng một chút tiểu xảo, kính mong bệ hạ tha thứ. Đến nỗi vì sao bản đốc mang người này vào cung...."

Thẩm Huyền dừng một chút, ánh mắt nhìn khắp quần thần cuối cùng dừng lại trên người Binh bộ thị lang Thái Phong, lạnh lùng cười: "Tất nhiên là do chủ tử phía sau hắn đang trốn trong đám quan lại bên dưới."

Lời này vừa nói ra quần thần liền ồ lên, Thái Phong sợ hãi đến mặt mũi không còn chút máu, thân hình mập mạp không nhịn được run lên, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng cả xiêm y.

Tiếng tranh luận trong triều vang lên không ngừng, Thái hậu hiển nhiên có điều cố kỵ ý đồ muốn nói sang chuyện khác: "Thẩm Huyền, ngươi cũng biết mưu hại triều thần sẽ có tội gì chứ?"

Phương Vô Kính xoay đao nhỏ trên tay, dịu dàng cười: "Thái hậu nương nương không nghe lời khai liền kết luận đề đốc mưu hại người khác, như vậy không khỏi quá mức bất công đi. Hay là nói, Thái hậu ngài đang sợ hãi cái gì?"

Lương Thái hậu quát lớn: "Lớn mật! Trong Kim Loan điện này khi nào đến lượt một nô tài như ngươi nói chuyện!"

Phương Vô Kính trợn mắt trong lòng.

Hoắc Chất nhìn chằm chằm tên thích khách nửa sống nửa chết trên đất, trong giọng nói chứa sát khí: "Thẩm Đề đốc đã bắt được thích khách hôm qua mà sao hôm nay lại mới hưng sư vấn tội*, thực sự quá mức kì quái. Thời gian cách nhau một ngày, tuy rằng có lời khai nhưng cũng có thể loại trừ việc có người động tay động chân hoặc khả năng là đánh cho tội nhân nhận tội, mong bệ xuy xét."

*Hưng sư vấn tội: Phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.

Thẩm Huyền dáng vẻ bình tĩnh nói: "Đây đều không phải do bản Đề đốc động tay động chân mà là tên thích khách này thật sự mạnh miệng, bản đốc đành phải mời vợ cùng con út của hắn đến đại lao Đông Xưởng thì hắn mới mở miệng khai ra hung thủ phía sau màn. Lần này cả đi lẫn về phải tiêu phí hết một đêm cho nên mới muộn chút."

Có thê tử bị uy hϊếp khó trách tên thích khách giá cao bị mời đến này lại mở miệng khai ra người mua.

Ánh mắt Hoắc Chất phát lạnh, hai má động đậy trong lòng mắng thầm một tiếng: Thái Phong đúng là tên phế vật!

Phương Vô Kính nhấc chân hung hăng đạp lên mu bàn tay tên thích khách, thích khách tức khắc kêu la thảm thiết, chật vật ngước khuôn mặt dính đầy máu lên dùng hàm răng đã không còn cái nào phát ra âm thanh hấp hối, nhìn Thái Phong liều mạng kêu: "Thái đại nhân.... Thái đại nhân cứu ta!"

Tên thích khách dính đầy máu, âm thanh tuy rằng mỏng manh nhưng mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng. Huống chi, hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Thái Phong trong đám quan lại, hiển nhiên là người quen, nếu nói bọn họ không có liên quan với nhau sợ là ngay cả người ngốc cũng sẽ không tin.

Thái Phong sợ tới mức ngã quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Thần oan uổng! Mong Thái hậu cùng Hoàng thượng xuy xét cho thần!"

Không thấy quan tài không đổ lệ.

Thẩm Huyền đưa mắt nhìn Phương Vô Kính ra hiệu. Phương Vô Kính hiểu ý liền lấy một phần tội trạng viết bằng máu từ trong ngực ra giao cho hoạn quan đứng hầu nộp lên.

Hoạn quan nhận tội thư kia lại không đưa cho tiểu hoàng đế mà trực tiếp nộp lên tay Thái hậu.

Lương Thái hậu xem xong tội trạng liền biết Thái Phong đã không giữ nổi lập tức trầm ngâm không nói gì. Cũng may Thái Phong vốn dĩ là một cái gối thêu hoa, mặc dù mất đi cũng không có thiệt hại gì, cứ coi như tặng một phần đại lễ cho Thẩm Huyền vậy.

"Bắt đầu từ tháng trước, cao thủ giang hồ không ngừng lẻn vào kinh thành sau khi lẻn vào liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hiển nhiên là có người âm thầm chiêu mộ bọn họ. Khi Đông Xưởng tuần tra đã phát hiện những cao thủ đó đều bị an bài trong một tòa biệt viện vắng người ở phía Tây kinh thành, mà chủ nhân của biệt viện đó chính là Binh bộ Thái đại nhân."

Phương Vô Kính cười hì hì nói tiếp: "Nếu Thái hậu cùng Cẩm Y Vệ không tin cứ việc phái người đi tra xét."

Trong triều đình trở nên nghiêm nghị, chỉ có Thái Phong đang quỳ xuống đất phát ra âm thanh khụt khịt tuyệt vọng.

Bầu không khí ngưng trọng, Tiêu Hoàn lén nhìn Thái hậu phía sau rèm, không có chủ kiến hỏi: "Nếu Thái hậu đã chứng kiến được, vậy chuyện mua chuộc thích khách hung ác mưu hại trọng thần nên phán tội như thế nào?"

Lời này của tiểu hoàng đế xem như chứng thực tội danh của Thái Phong.

Lương Thái hậu không nói, Hoắc Chất liền trả lời thay: "Phạt năm mươi trượng, cách chức lưu đày."

Phương Vô Kính bất bình nói: "Phạt như này quá nhẹ!"

Thẩm Huyền giơ tay ý bảo Phương Vô Kính im miệng. Sắc mặt hắn không thay đổi thong dong nói: "Vậy liền phạt ngay bây giờ đi."

Biểu tình trên khuôn mặt Thẩm Huyền thật sự quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường, hắn không tiếc lôi tên thích khách lên tận đây để chất vấn thì sao có thể cam tâm qua loa cho xong việc như vậy? Trong lòng Lương Thái hậu ẩn ẩn cảm thấy bất an, tổng cảm thấy Thẩm Huyền có lưu cái hậu chiêu gì đó chỉ chờ đợi thời cơ tung một đòn trí mạng.

Theo lễ, quan viên bị phạt trượng cần Cẩm Y Vệ chấp hình còn Đề đốc Đông Xưởng theo dõi.

Thẩm Huyền ngồi trên ghế thái sư ngoài điện, tay chống huyệt thái dương, ánh mắt âm trầm nhìn Thái Phong bị lột quan bào, bộ dạng như heo sắp bị làm thịt trói trên ghế mặt cúi xuống, lộ ra tấm lưng đầy đặn của hắn.

Cẩm Y Vệ hành hình cầm trượng đứng một bên, một trượng đánh xuống Thái Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Trượng thứ hai đánh xuống, tiếng da thịt bị một lực đạo mạnh mẽ đập vào vang khắp Kim Loan điện, tâm mọi người đều bị kéo theo, giống như một trượng đó là đánh lên người chính mình.

Trượng thứ sáu thứ bảy, phía sau lưng Thái Phong sưng lên ẩn ẩn chảy ra máu, tiếng kêu thảm thiết dần yếu đi.

Tới trượng thứ ba mươi, Thái Phong đã không còn sức kêu rên, toàn bộ phía sau lưng tính cả cái mông to đều là một mảng da thịt bong tróc.

Trượng thứ bốn mươi, máu thịt bay tứ tung, Thái Phong rũ đầu không còn phát ra tiếng, thân thể theo côn bổng rơi xuống thỉnh thoảng lại cử động, một mùi thui thúi khó ngửi tỏa khắp không khí. Hắn dần mất khống chế, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Người hành hình thay đổi hai lần, mỗi một gậy đánh xuống Cẩm Y Vệ đều không lưu tình cho người khác mặt mũi, sử dụng hết mười phần lực. Gậy thứ năm mươi đánh xuống, mặc dù Thái Phong may mắn không chết nhưng cũng đủ để nằm liệt cả đời.

Thẩm Huyền cười lạnh, trong con ngươi là thân ảnh kia, hàn khí bức người. Hắn biết Hoắc Chất căn bản không muốn Thái Phong sống mà chỉ muốn mượn cơ hội này đánh chết tên kia để diệt khẩu cho xong mọi chuyện.

Đánh xong năm mươi gậy, Thái Phong hoàn toàn không còn tiếng động, không biết hắn còn sống hay đã chết nhưng thực nhanh đã bị kéo cả người cùng ghế xuống. Vết máu bắn loang lổ trên sân trước lan ra cả tuyết trắng dưới mái hiên, nhìn có vẻ ghê người.

Tiểu thái giám mang một xô nước hắt ra trước sân xóa đi vết máu cùng mấy thứ dơ bẩn, thềm đá cẩm thạch lại khôi phục vẻ trắng bóng giống lúc trước.

Hành hình xong, Thẩm Huyền đứng dậy thản nhiên đón nhận tất cả ánh mắt sợ hãi của đám quan lại, rồi bước vào điện.

"Nên phạt cũng đã phạt, Thẩm đề đốc đã hài lòng chưa?" Thái hậu lãnh đạm nói.

Thẩm Huyền nhìn quét qua đám quân thần chậm rãi nói: "Thái hậu đừng vội, thần còn một chuyện chưa bẩm tấu với bệ hạ."

Tiêu Hoàn vội nói: "Thẩm khanh cứ nói."

"Lúc Thái Phong thu mua những tên thích khách giang hồ, mỗi người đều có thân thủ bất phàm nên giá cả tự nhiên cũng không hề rẻ. Mười tên cao thủ ít nhất lớn nhỏ gì cũng đã trăm lượng hoàng kim, hơn nữa chi phí để an trí nơi ở cho đám thích khách đó cùng phí tổn thất càng đếm không xuể. Thử hỏi một Binh bộ thị lang như Thái Phong, bổng lộc nhỏ bé, đâu ra lại có nhiều ngân lượng như vậy?"

Thẩm Huyền dừng một chút, tiện đà nói tiếp: "Cho nên thần thuận tiện tra xét thu chi thực tế của Thái Phong, nhưng thật ra lại tra được hắn cùng thứ sử Từ Châu cấu kết nhau đầu cơ trục lợi quân khí, tự mình nuốt bạc của quân đội, ở giữa kiếm chác lợi nhuận kết xù."

Lời vừa nói ra giống như nước lạnh chảy vào bên trong, mọi người đang đứng đều ồ lên.

"Cái gì?!" Tiểu hoàng đế kinh ngạc vô cùng, hắn bỗng nhiên đứng lên cực kì sợ hãi nhìn Lương Thái hậu phía sau rèm: "Mẫu hậu, sao lại có chuyện như vậy? Quả thực là đại nghịch bất đạo."

"Hoàng đế gấp cái gì!" Hô hấp Thái hậu dồn dập, trong giọng nói tăng thêm vài phần ngữ khí: "Thẩm Đề đốc có chứng cứ không?"

Thẩm Huyền nói: "Thứ sử Từ Châu đã bị bản đốc bắt lấy, còn lỗ hổng này của Binh bộ nếu bệ hạ cho phép, thần ngay lập tức kiểm toán lại thì sẽ biết ngay."

Tiêu Hoàn lập tức nói: "Trẫm chuẩn tấu!"

"Hoàng đế!" Thái hậu cắn răng, muốn ngăn lại nhưng đã chậm.

Tiêu Hoàn bị dọa đến run lên, vội ngồi trở lại trên long ỷ ủy khuất nói: "Mẫu hậu, trẫm nói sai cái gì sao?"

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, thánh dụ vừa ra tất nhiên không thể rút lại.

Thẩm Huyền vén áo choàng lên quỳ một gối hành lễ, chậm rãi giương mắt nói: "Thần, lĩnh chỉ."

Tự mình nuốt bạc của quân đội, đầu cơ trục lợi binh khí chính là trọng tội phải bị tru di cửu tộc, Binh bộ thượng thư tội chồng tội, không thể không bị cách chức điều tra. Lương thái hậu vô lựa dựa vào ghế phượng, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt.

Binh bộ của ai gia xem như hoàn toàn xong rồi....

Nàng hận đến phát run: Tốt lắm Thẩm Huyền! Hoắc Chất mới chỉ bắn lén ngươi hai lần ngươi liền phá hỏng mọi việc của ai gia! Cứ để chúng ta chờ xem, ai có thể ép được ai!

Thẩm Huyền hạ triều trở lại Đông Xưởng, hắn mới vừa xuống ngựa thì thấy Ngô Hữu Phúc đang quét tuyết ngoài cửa cười tủm tỉm ra đón tiện thể bẩm báo: "Đại nhân, trưởng công chúa ở trong phòng chờ ngài đã lâu."

Tiêu Trường Ninh?

Không phải lại muốn lệnh bài ra phủ của hắn chứ?

Trong lòng Thẩm Huyền hiện lên một tia nghi hoặc, mặt không biểu tình nhàn nhạt 'ừ' một tiếng giao dây cương cho Ngô Hữu Phúc, ra lệnh: "Lệnh Tưởng Xạ theo Phương Vô Kính đi Binh bộ một chuyến đem toàn bộ người Binh bộ mang về Đông Xưởng giám thị, một người cũng không để lại."

Ngô Hữu Phúc lĩnh mệnh, lui ra an bài.

Thẩm Huyền lấy lại bình tĩnh, dẫm lên tuyết đọng trên đường lập tức đi đến phòng ngủ.

Lúc này tuyết đã dồn lại thành một đống trên mái hiên, nơi nơi đều là một mảng sương mù trắng xóa. Tiêu Trường Ninh ăn mặc một thân lễ y màu cam khói, búi một búi tóc tinh xảo, dung mạo cũng trở nên diễm lệ như tranh vẽ, nàng đang ngửa đầu đứng giữa hành lang nhìn băng tuyết dưới mái hiên đến xuất thần.

Vẻ đẹp diễm lệ của nàng cùng khung cảnh tuyết trắng thanh nhã như hòa làm một thể, đẹp như một bức họa được vẽ vô cùng công phu.

Thẩm Huyền không khỏi bước chậm lại, e sợ chính mình sát khí đầy người như vậy sẽ quấy nhiễu mỹ nhân như họa đứng ở kia.

Nhánh cây trên đỉnh đầu không chịu được đống tuyết nặng đó răng rắc một tiếng liền gãy, khối tuyết rơi xuống làm Tiêu Trường Ninh bừng tỉnh. Nàng phục hồi tinh thần liền thấy Thẩm Huyền đứng trong đình viện có tuyết đọng lại, không khỏi hơi mỉm cười.

Nụ cười kia rất nông nhưng Thẩm Huyền vẫn thấy. Hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên Thẩm Huyền thấy nàng cười vừa e lệ vừa xinh đẹp như vậy, mọi thứ trở nên sinh động hơn vạn phần.

Hắn không nói gì chỉ đứng im trên nền tuyết, tâm tình vốn tối tăm cũng dần tan biến theo sự tươi cười dịu dàng này. Thật lâu sau hắn mới động chân, nhìn trưởng công chúa dưới hành lang đi đến.

"Chúng ta vào nhà rồi nói." Thẩm Huyền cởϊ áσ choàng xuống ý bảo Tiêu Trường Ninh vào nhà.

Lần này Tiêu Trường Ninh cũng không còn do dự, thản nhiên bước vào gian nhà nàng đã từng tránh còn không kịp này.

"Mấy thứ ngươi đưa ta, ta đều thấy hết rồi. " Tiêu Trường Ninh đứng phía sau hắn, bình tĩnh mở miệng: "Về sau không cần tiêu phí chút ngân lượng đó đâu, mấy thứ này trong cung cũng có còn độc đáo mới mẻ hơn ở dân gian, bổn cung cũng không thiếu."

Thẩm Huyền hơi dừng, tiện tay để áo choàng lên bàn rồi xếp bằng ngồi xuống nhìn nàng cười nói: "Hôm nay trưởng công chúa ngoan ngoãn như thế là có chuyện gì muốn nhờ nữa sao?"

Tiêu Trường Ninh cắn môi.

Một lát sau, nàng hạ quyết tâm bước về phía hắn hai bước, đôi mắt linh động lóe chút nhút nhát nhưng lúc này lại tràn đầy kiên định, mắt nàng không chớp ngóng nhìn hắn.

Rồi sau đó trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Thẩm Huyền, tay nàng gập lại đặt trên bàn, chậm rãi uốn gối hành đại lễ.

"Thẩm Huyền, chúng ta kết minh đi."

~~~~~

Từ chương sau mình sẽ thay đổi xưng của Tiêu Trường Ninh với Thẩm Huyền là ta - chàng nha.