Chương 4.1

Bây giờ Tống Nhân đi lại không tiện vì vậy cha Tống ra ngoài mua đồ ăn còn đặc biệt mở tivi cho cô xem.

Sau khi ấn qua một vài kênh, tivi bắt đầu phát lại "nữ tướng bóng chuyền".

Đây là bộ phim truyền hình hồi nhỏ Tống Nhân rất thích. Buông điều khiển từ xa, cô cẩn thận lắng nghe mẹ Tống quở trách.

"Cũng may không có gãy xương hay nứt xương gì, bằng không để lại di chứng, cả đời này của con coi như xong rồi." Mẹ Tống nhét vào tay cô quả quýt đã bóc vỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.

"Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà." Tống Nhân cúi đầu, giọng nói mơ hồ: "Về sau con sẽ chú ý hơn."

"Lần nào con cũng nói vậy." Mẹ Tống càng nói càng tức giận, để dao gọt hoa quả xuống đĩa: "Con nói xem, mẹ đã mang con đi đến bao nhiêu bệnh viện, lại châm cứu mát xa. Không phải vì muốn triệt để chữa khỏi cho con hay sao? Bây giờ con xem, chỉ cần ngã thôi mà đã bị bong gân."

Tống Nhân nhanh chóng đưa một nửa quả quýt lên, ý muốn làm dịu cơn giận của mẹ.

"Không muốn ăn." Mẹ Tống thở phì phò quát.

Tống Nhân rũ mắt, cô có chút thèm muốn, cảm giác trong miệng chứa miếng quýt có vị chua. Đầu lưỡi chạm đến hàm trên, dư vị còn đọng lại một chút.

Cô không phải không chú ý, cô đương nhiên muốn chăm sóc tốt cho vết thương của mình nhưng trên thế giới này có nơi nào có thể toại nguyện ý người.

Cú sốc xuống vốn rất ổn, tuy chân cô xoay một chút theo quán tính nhưng nếu là ngày thường tập luyện chỉ cần dùng băng đắp vài phút, bôi thuốc mát xa một hồi là được. Lần này trên sân khấu cô không thể ngừng xoay chân lại được.

Tống Nhân là người được các tiền bối nhìn trúng, nhất cử tiến vào thanh niên vũ đoàn. Cô tuổi còn trẻ, trình độ chuyên môn thấp nên chỉ có thể nỗ lực chăm chỉ hơn so với những người khác.Huống chi lần này đến Sùng Văn diễn là lãnh đạo đoàn chỉ điểm tên cô. Kỳ thực tập còn chưa kết thúc, nếu cô nhảy hỏng và bị chê, khả năng cao hợp đồng sẽ không được ký.

Mái tóc đen của Tống Nhân bừa bộn một mảng sau gáy, đôi mắt lặng lẽ khép hờ, đầu cúi hơi thấp, đôi môi trắng bệch không che giấu được sự suy sút.

Rốt cuộc đây cũng là con gái ruột của bà, làm sao mà không đau lòng được chứ.

Mẹ Tống hơi hé miệng, trong lòng chua xót. Cũng không đành lòng, vội vàng xoay người lau đi vệt nước chảy ra nơi khóe mắt, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng bếp.

"Để mẹ lấy súp cho con ăn."

Tivi chiếu cảnh nhân vật chính bị thương ở gót chân, đêm khuya gặp ác mộng. Người này rất sợ hãi và được biết rằng mình không thể chơi bóng chuyền được nữa.

"Đừng uống nóng." Mẹ Tống đưa cho một bát nhỏ.

Cô rời mắt khỏi tivi.

Mẹ Tống hầm xương bò, rất giàu canxi.

"Cẩn thận đừng để bị bỏng."

Bát canh nóng, hơi vẫn còn bốc lên. Trong súp nổi lên mấy viên cẩu kỷ và táo đỏ. Tống Nhân không thích mùi vị của nó nhưng vẫn phải cố gắng nuốt từng muỗng từng muỗng.Sau khi ăn xong, mẹ Tống mang cái bát trống rỗng trở lại bếp, đột nhiên nghe thấy Tống Nhân ở phía sau lưng hỏi một câu.

"Mẹ... nếu con thật sự không thể khiêu vũ nữa thì sẽ thế nào?"

Mẹ Tống ngay lập tức quay đầu lại: "Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy chứ!"

Thấy con gái cúi đầu không phản ứng, bà đặt bát xuống một bên rồi ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Từ nhỏ giáo viên vũ đạo nào cũng khen con có thiên phú, cả nhà chúng ta chuyển đến Kinh Châu chẳng phải để con có điều kiện tốt, hy vọng con tiến bộ hơn sao?"

"Nhân Nhân, con tập luyện nhiều năm như vậy, đổ biết bao mồ hôi tâm huyết. Bây giờ chân bị thương thành ra thế này con đã nghĩ không thể nhảy tiếp. Mẹ hỏi con, con cam tâm sao?"

Đang nói bỗng khóa cửa xoay hai vòng, cha Tống mua đồ ăn trở lại.

Vóc dáng cha Tống mảnh khảnh đĩnh bạt, lại đeo thêm mắt kính viền vàng. Mặc dù tay xách giỏ rau cũng không ảnh hưởng tới hình tượng học giả mặt trắng của ông.

Vừa vào tới cửa đã thấy không khí giữa hai mẹ con, ông khẽ mỉm cười: "Nói cái gì mà nghiêm túc vậy?"

"Không biết ông cả ngày có cái gì vui mà tươi cười như vậy, ông đi nấu cơm đi." Mẹ Tống liếc mắt một cái.

"Được được được."Cha Tống miệng đáp chấp thuận nhưng không có đi vào bếp nấu cơm ngay mà rút một cây hồ lô ngào đường từ giỏ rau, cười khanh khách đưa cho Tống Nhân.

"Lúc về thấy có người bán nên ba ba tiện tay mua. Không phải con gái của chúng ta thích ăn cái này lắm sao!"

Tống Nhân nhận lấy, nắm chặt trong tay. Trên mặt cuối cùng cũng hiện ra ý cười.

"Cảm ơn ba ba."

"Tống Hành Tri, ông cố ý phải không? Ông biết rõ đồ ăn này chứa lượng đường và chất béo cao. Có phải ông muốn sau khi vết thương của Nhân Nhân khỏi thì cũng biến thành người mập mạp hay không?"

"Ăn một cái không béo được..." Cha Tống nhanh tay nhanh chân xách giỏ rau chạy vào bếp nhưng vẫn giương giọng để lại câu nói: "Hôm nay sẽ làm món gà Cung Bảo yêu thích của Nhân Nhân."

***

Ở trong nhà được mấy ngày, mẹ Tống bắt đầu thúc giục cô trở lại trường học.

Mỗi ngày mát xa châm cứu và uống thuốc, chỗ chân bị thương cũng đã hết sưng chỉ là cử động có chút không tiện. Muốn luyện tập lại càng không có khả năng.

Ở nhà có một căn phòng nhỏ, trong phòng treo gương và trải đệm chuyên môn để Tống Nhân tập luyện.

Buổi sáng, Tống Nhân ngồi dựa đầu vào gương, không biết tại sao cô lại nổi lên nỗi sợ hãi việc phải đi học trở lại.

Thiết kế của ngôi nhà này là ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm. Lại thêm vị trí ở đây rất tốt, gần đường vành đai thứ ba. Khi mua căn nhà này không chỉ phải bán đi nhà cũ ở quê mà cơ hồ tiêu tốn mất hơn phân nửa số tiền tiết kiệm của cha mẹ Tống.

Cha Tống còn nhường phòng sách để tu sửa thành phòng luyện tập cho Tống Nhân. Chính vì vậy mà dưới giường cha Tống là cả một đống sách lớn.

Song vẫn không ngừng ở đó.

Cha Tống từng là giảng viên đại học ở Giang Châu. Ông bỏ việc và đến Kinh Châu, hiện tại ông làm gia sư dạy phụ đạo. Học vấn đầy bụng kinh luân bây giờ chỉ có thể dùng để hướng dẫn học sinh cao trung viết văn nghị luận.

Mẹ Tống đến một công ty khác làm kế toán, mức lương so với khi ở Giang Châu không bằng hai phần ba. Chưa nói tới việc thức đêm tăng ca, văn phòng lớn, bà lại có năng lực tất nhiên sẽ bị người ta ghen ghét ngáng đường. Tóm lại công việc thật sự không tốt lắm.

Tống Nhân biết cô là con một, tương lai của gia đình này đều đặt trên vai cô.

Vì vậy, cô không thể không có tiền đồ.

Ánh sáng ở tầng thứ mười sáu rất tốt, Tống Nhân mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cha Tống sắp xếp một cái bàn ở đó, ông bày ra những chiếc cúp mà cô giành được. Chúng được xếp theo thứ tự thời gian từ khi cô năm tuổi. Chiếc bàn nhỏ bây giờ gần như không còn chỗ trống.

Và gần đây nhất, cô vừa giành được cúp Vàng giải Lưu Huỳnh.