Chương 2.2

Xe để ở cửa hàng 4S hai ngày, Lục Gia Hòa tự mình giám sát nhân viên rửa sạch đến vài lần cuối cùng mới mang xe về.

Mọi người chơi với nhau cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng có vài người trong đội đùa giỡn với Lục Gia Hòa nhưng tất cả đều biết điểm mấu chốt là đùa giỡn với hắn ở chỗ nào, cái gì có thể đùa, cái gì không thể đùa.

Chung quy Lục Gia Hòa và bọn họ không giống nhau, bất cứ kẻ nào chọc giận hắn đều không tốt.

Lục Gia Hòa đứng ở giữa, như thể không cảm nhận được tầm nhìn của mọi người, hắn đảo mắt về phía chiếc xe POLO, tay vẫn đút túi quần, biểu tình nhàn nhạt.

"Xe của em không chở được."

Cô giáo Hoắc đang định nói tiếp thì Kha Dụ Sâm vội vàng chặn đứng câu chuyện, nói: "Cô, xe này chỉ chở bạn gái của Lục ca."

Xe của Lục Gia Hòa chỗ ngồi không rộng mà hắn lại là người cao to, nếu một nam một nữ không quen biết cùng ngồi thì thật không hay.

Tất nhiên cô giáo Hoắc hiểu ý của Kha Dụ Sâm nhưng thứ nhất Tống Nhân bị thương nghiêm trọng, thứ hai để những học sinh này bỏ đi thì không biết phải chờ đến bao lâu mới có thể đến bệnh viện. Cô lau mồ hôi trên trán, lại nói.

"Cô gái này đêm nay vì nhảy một điệu cổ điển mà chân bị thương rất nghiêm trọng, ngay cả động còn không động được. Bằng không tôi sẽ không nhờ tới các cậu."

Kha Dụ Sâm thầm than một tiếng, cho dù nhảy cổ điển có thật tốt, người có thật sự xinh đẹp cũng vô dụng. Lục ca cũng sẽ không đổi chủ ý bởi vì hắn cả buổi chỉ nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không có xem...

Trong khi mọi người đang nói chuyện, Tống Nhân khập khiễng từ ghế phụ bước xuống.

"Cô giáo, cứ để bọn họ đi, em có thể ngồi xe buýt của trường mà." Cô nói với cô giáo Hoắc. Tính tình Tống Nhân vốn là vậy, không muốn gây phiền phức cho người khác, lại càng không muốn người ta khó xử vì mình.

Thực chất cô không nghe rõ bên ngoài nói cái gì nhưng nhìn vào biểu cảm hai bên cũng đoán được đại khái.

Tống Nhân nói chuyện thực chuẩn, câu từ uyển chuyển du dương, nửa điểm không mạnh, không nhanh cũng không chậm. Thanh âm không cao, thậm chí có chút nhẹ, phảng phất như mùa xuân vào hè, lạnh lẽo rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Mọi người dời tầm mắt.

Tống Nhân đứng ở chỗ ngược sáng nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc mọi người nhìn rõ bộ dáng của cô.

Dù sao khoảng cách trên sân khấu cũng khá xa song lớp trang điểm che đi phần nào vẻ đẹp tự nhiên của cô, sau khi bị lau sạch cả người đều toát lên vẻ thoải mái và năng động.

Làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu mắt hạnh, ánh mắt như nước hồ mùa thu tĩnh lặng, đôi môi hồng hồng như cánh tường vi.

Cô đã thay bộ trang phục biểu diễn màu xanh dương nặng nề bằng chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, vạt áo lấp lửng ở eo phối với quần short cạp cao, mái tóc đen thẳng dài rũ xuống. Lộ ra một đoạn eo thon dường như duỗi tay có thể ôm lấy, chân trắng như tuyết thẳng tắp thon dài.

Ông trời đúng thật bất công, thích dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho một người. Tống Nhân xinh đẹp cứ thế đứng đó khiến mọi người không thể rời mắt.

Đối với một đám người ngoài nghề mà nói, giờ phút này Tống Nhân đẹp, so với khi ở trên sân khấu thì càng đẹp đến chấn động lòng người.

Bỏ qua đống băng quấn quanh mắt cá chân thì cô giống như tiên nữ giáng trần vậy.

Trong lòng Kha Dụ Sâm không đầu không đuôi toát lên một ý nghĩ, có thể xinh đẹp như vậy, Lục ca sẽ không phun ra chữ "xấu" đâu!

Thoạt nhìn Tống Nhân nhu nhược mảnh khảnh nhưng biểu tình cùng ngữ khí lại vô cùng kiên định.

Cô giáo Hoắc muốn nói nhưng nhìn Tống Nhân kiên trì như vậy nên đành thôi. Trước mắt cứ thuận theo ý cô, không rảnh cùng đại gia thương lượng nữa, lại gần đỡ Tống Nhân.

Tống Nhân lấy đồ của mình, vuốt tóc ra sau tai, để tay cô giáo đỡ rồi sau đó miệng nhếch lên nụ cười tươi.

"Cảm ơn cô."

Tống Nhân đã gặp qua nhiều giáo viên dạy nhảy nhưng không có dịu dàng như vậy. Nếu có bị té ngã thì là do bản thân luyện tập chưa chăm chỉ, không nắm chắc các động tác cốt yếu, bị bong gân là do mất tập trung. Vậy nên nếu có trách thì tự trách bản thân vô dụng, đứng dậy không nổi thì mau bò sang một bên, đừng cản trở người khác luyện tập.

Tống Nhân nhảy cò được vài bước, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột, đột nhiên có thanh âm từ phía sau truyền tới.

"Bây giờ đã quá mười giờ, hai phút trước chuyến xe cuối cùng đã dừng hoạt động rồi."

Giọng nói kia mang theo điểm lạnh nhạt tản mạn, chậm rãi truyền vào tai.

Tống Nhân thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu lại.

Đoàn người trong đội bóng vẫn còn đứng tại chỗ, cô không biết ai nói những lời này nhưng ánh mắt theo bản năng dừng trên dáng người cao lớn đĩnh bạt.

Ánh mắt hắn toát lên vẻ nhàn nhạt lười nhác, thanh âm này nghe tương đối phù hợp với khí chất của hắn.

"Nhanh như vậy đã hơn mười giờ rồi ư?" Cô giáo Hoắc bán tín bán nghi mở điện thoại xem thời gian, quả nhiên trên màn hình hiển thị đã quá mười giờ.

"Chết mất! Mới nói chuyện một lúc tại sao thời gian trôi qua nhanh vậy." Cô giáo Hoắc bỏ điện thoại vào túi áo, quay lại nói.

"Lục Gia Hòa, từ cửa Nam đi ra ngoài một đoạn ngắn như vậy, bây giờ em đưa Tống Nhân tới bệnh viện, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lần giúp đỡ này..."

Cô giáo Hoắc nhẹ giọng, Lục Gia Hòa lười biếng nhấc mi, đôi mắt đen bình thản nhìn hai người.

Lần này, cuối cùng hắn cũng bỏ tay ra khỏi túi quần, chìa khóa xe máy ở ngón trỏ tay trái quăng một vòng rồi nằm gọn trong lòng bàn tay.

Môi mỏng khẽ mở, nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Được thôi."