- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lục Yêu
- Chương 5.2
Lục Yêu
Chương 5.2
Phòng tập vũ đạo quả thật buồn chán. Tống Nhân quay vào gương, tiếp tục luyện. Khi ánh mắt liếc ra phía sau, cô phát hiện người nào đó bắt chước chuyển động của cô.
Tống Nhân chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm người kia, "Có ý gì?"
Mọi người đều biết Tống Nhân tính tình tốt, hay giúp đỡ bạn bè, chưa từng thấy cô tức giận như thế bao giờ. Ánh mắt Tống Nhân quét qua từng người một, khi ánh mắt chạm đến, ai cũng đều bất giác lảng tránh.
Tống Nhân không rõ mình đã đắc tội gì với bọn họ. Tống Nhân còn nhớ, sau khi khai giảng không lâu, ngay sau giờ học cô cùng hai người trong đám đó kết bạn, còn giúp bọn họ mang nước.
Chẳng qua, Úc Tĩnh Kỳ không ưa cô, hoặc nói đúng hơn là cạnh tranh. Cho nên bọn họ mới bỏ đá xuống giếng như vậy.
Phía bên bọn họ lại không ngờ Tống Nhân sẽ mở miệng hỏi như vậy. Bình thường Tống Nhân đều ở bên cạnh Tấn Vi, là người ôn hòa, có tiếng dịu dàng.
"Chúng tôi có làm gì đâu? Có ý gì là sao chứ?" Một người từ chối thừa nhận.
Tống Nhân không chịu yếu thế. Cô thẳng sống lưng, nghiêng đầu, hai mắt to đen nhánh bình tĩnh nhìn đối phương.
Bọn họ bị cái nhìn này làm cho thẹn quá hóa giận, "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Có vài người trong lớp định đứng ra nói giúp cô vài câu. Nhưng khi nhìn về phía Úc Tĩnh Kỳ họ lại thôi. Bởi Úc Tĩnh Kỳ có quan hệ với giáo viên. Bọn họ không muốn đắc tội.
Tấn Vi vừa từ toilet trở về. Sau khi thay giày, theo tầm mắt vừa hay nhìn thấy hết quá trình sự việc. Cô chen vào giữa đám người, cô gái kia vừa nói xong, trùng hợp Tấn Vi đã đến đứng trước mặt.
"Tên Kinh-Ý?"
Tấn Vi dáng người cao lớn, từ trên nhìn xuống, chậm rãi gọi tên đối phương.
Học cùng 3 năm, cảm giác xấu hổ thế nào khi bị người kia gọi sai tên?
Một người trong đám đông không nhịn được cười lớn, ra tiếng nhắc nhở, "Vi Vi, cô ta tên là Kinh Vũ."
Nếu so ra thì Kinh Vũ không có gì nổi bật, dáng người tạm. Nếu ở nơi khác sẽ được đánh giá là một mỹ nhân. Thế nhưng ở Kinh Vũ này lại quá sức bình thường.
Sau khi được nhắc nhở, Tấn Vi cười cười, "A, thì ra là vậy. Trí nhớ của tôi khá tốt đó. Nhưng mà... bình thường chưa gặp cô thì phải."
"Cô... cô đợi đấy."
Có lẽ cũng biết diện mạo mình không có ưu thế. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của Kinh Vũ so với mọi người. Vì thế cô tự bù cho mình ở khía cạnh khác. Thế nên tại các tiết học Kinh Vũ chưa từng vắng mặt buổi nào. Thế mà Tấn Vi lại nói không nhìn thấy cô!
Giống như cô không tồn tại vậy!
Gương mặt Kinh Vũ bắt đầu đỏ ửng, gần như bốc cháy vậy.
Đánh chó phải xem mặt chủ.
Lúc này, Úc Tĩnh Kỳ không xem kịch nữa, buông thả hai tay đi về phía trước. Cùng Tấn Vi giằng co ánh mắt, thanh âm như muốn gϊếŧ người.
"Ý cô là gì?"
"Cô nói xem tôi có ý gì?"
Không khí phảng phất mùi thuốc súng. Thấy tình hình sắp cãi nhau, vài người muốn tránh phiền phức bèn lui ra sau.
Mặc dù Úc Tĩnh Kỳ độc đoán, nhưng chỉ cần không động đến lợi ích của cô, cô sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Tấn Vi cũng chẳng kém cạnh. Thấy sự việc như vậy, một đám người đứng về phía sau Tấn Vi. Bọn họ một phần là quan hệ tốt với Tống Nhân, một phần không ưa gì Úc Tĩnh Kỳ.
"Nhân Nhân, cậu không sao chứ?" Thang Hiểu Quân ở đằng sau lặng lẽ hỏi thăm Tống Nhân.
Tống Nhân lắc đầu.
Hai bên giằng co, tiếng chuông báo giờ học kết thúc vang lên. Một người đứng ra hòa giải, "Bình tĩnh nào, mọi người, đừng cãi nhau."
"Đại Vi." Tống Nhân kéo kéo tay áo Tấn Vi, nhẹ giọng, "Bỏ đi."
Cô không bị chọc giận, chỉ cảm thấy chuyện này thật nhàm chán. Tống Nhân và Úc Tĩnh Kỳ không thù không oán, chỉ là Kinh Vũ ghen tỵ với tài năng của cô, thành ra thù địch. Sau khi Tống Nhân được tuyển chọn vào vũ đoàn Thanh Niên thì loại người như vậy xuất hiện càng nhiều.
Việc Tống Nhân muốn làm nhất bây giờ là chăm sóc chân của mình thật tốt để mau khỏi. Đến lúc đấy, cô sẽ dùng thành tích để đáp trả.
Tống Nhân đã nói vậy, Tấn Vi cũng không thích đánh nhau. Bước đi hai bước liền để lại câu nói, "Sau này nếu có bản lĩnh thì đến tôi đây này."
***
Tống Nhân đỡ Tấn Vi ra ngoài.
Tấn Vi bị đau bụng kinh cả ngày nay, đến cả đứng còn không vững. Vừa rồi vì bảo vệ Tống Nhân mà nhịn cơn đau xuống.
Mặt trời dần lặn, ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá rải đầy trên mặt đất, kéo bóng người dài ra.
"Đại Vi, lần sau trước khi ngủ đừng uống nước đá. Với cả, nếu kí túc nóng, để tớ kiếm cái quạt về quạt cho mát nhé."
"Trên người cậu có băng, chi bằng chạy qua ngủ với tớ thì sẽ càng mát mẻ hơn đó?"
Từ nhỏ, nếu Tống Nhân ngủ cùng người khác, nhất định không chợp mắt được. Đang do dự không biết trả lời thế nào, thì Tấn Vi giơ tay vỗ vỗ đầu cô.
"Được rồi, đỡ tớ đến đây thôi. Cậu mau về ăn cơm đi."
Tấn Vi thúc giục. Xe nhà Tấn Vi đang đợi ở đường Hoán Nam đầu phố Lâm Thời. Nhà của cô không xa trường học là mấy, ký túc xá không có điều hòa. Thời tiết thế này cơ thể cũng không chịu nổi. Tấn Vi quyết định về nhà ngủ hai đêm.
Tống Nhân nhìn theo xe của Tấn Vi đi rồi, sau đó mới quay đầu, dọc theo bóng cây trở về.
Quả đúng vào thời gian tan học, đường Hoán Nam cực kỳ náo nhiệt. Trên phố, mùi đồ ăn vặt hỗn tạp bám lấy người cô. Đáng tiếc, Tống Nhân chỉ cần tưởng tượng mấy ngày nữa vẫn không làm được gì, như vậy đã không có tâm trí để ăn.
Tống Nhân khẽ thở dài.
Thời tiết quá nóng, cô quyết định trở về kí túc xá tắm rửa. Chứ cả người nhớp nháp mồ hôi thật khó chịu.
Ở cửa sau Vũ Viện có sân bóng công cộng. Trừ những ngày trời mưa thì ngoài đó vô cùng sôi động. Đoạn đường này không có cây che nắng, nắng chiều chiếu đến có chút chói mắt. Tống Nhân nâng tay che, đang chuẩn bị bước nhanh cho qua đoạn này bỗng nhiên có tiếng kinh hô truyền đến từ sân bóng.
Tống Nhân nghi hoặc ngẩng đầu, một trái bóng đang bay tới.
Càng ngày càng gần.
Xung quanh sân có lưới bảo hộ. Tuy nhiên sau nhiều năm nắng gió, lưới sắt đã không cản được trái bóng mang theo bao nhiêu lực sút. Nó đang bay thẳng về phía Tống Nhân.
"Mau tránh ra ." Có người lớn tiếng nhắc cô.
Tống Nhân không ngờ rằng bóng có thể làm thủng lưới sắt. Thời gian không còn, cô ngay lập tức đưa tay che trán.
Nhất định phải bảo vệ khuôn mặt. Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tống Nhân.
Khoảnh khắc tiếp theo, quả bóng đập mạnh vào đầu, cơn đau ập đến.
Đau quá!
Tống Nhân hít một hơi sâu. Đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
Lần đầu tiên cô bị quả bóng đập vào đầu như vậy. Thật là tai bay vạ gió.
Cô lùi lại hai bước, cả người lung lay như sắp đổ. Có điều, học vũ đạo thế mạnh lớn nhất là giữ thăng bằng. Nghiêng ngả vài vòng, tưởng rằng không ngã. Cuối cùng vẫn ngã nhưng được người khác đỡ.
Người kia vững vàng ôm lấy cô. Mắt có chút hoa, Tống Nhân lắc đầu, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
"Tống Nhân, đừng lắc nữa."
Giọng nói quen thuộc. Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ ràng. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt đen. Hốc mắt sâu, nếp gấp hai mí rõ ràng, đuôi mắt nâng lên giống như hoa đào vậy.
Hắn cau mày, khóe môi hơi nhấc, giống như đè nén cơn giận.
"Có đứng được không?"
"Được."
"Có bị thương ở chỗ nào không?"
"Không."
"Lát nữa tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra."
Hắn thấy Tống Nhân đứng vững mới đưa cô đến bên một nữ sinh, "Đỡ cô ấy giúp tôi một chút."
Lục Gia Hòa mặc áo Sùng Văn, màu trắng.
Áo Sùng Văn, số 10.
Dù không có áo này, dựa vào khuôn mặt đẹp trai đó, chắc chắc không ai là không nhận ra hắn.
Cô gái được Lục Gia Hòa nhờ hơi thấp, cô đỡ Tống Nhân chắc chắn, tim đập nhanh. Và bắt đầu hét lên vì phấn khích. Cô xoay người, vì đang đỡ Tống Nhân nên không thể nhảy.
Lục Gia Hòa khẽ cau mày, hắn mang Tống Nhân đưa cho một nữ sinh cao mập khác, "Xin lỗi."
Hắn sợ nữ sinh chân ngắn kia sẽ nhảy dựng lên và không thể đỡ Tống Nhân. Như vậy sẽ khiến cô bị thương lần nữa.
Lục Gia Hòa nhặt bóng, bước trở lại sân.
"Người kia vừa đá bóng trúng vào người cậu."
Cô gái cao và mập chỉ cho Tống Nhân cầu thủ mặc áo số 7 màu đỏ của đội khác.
Trận đấu bị dừng lại.
"Họ đá rất hay nhưng để bị phạm lỗi nên thua. Anh ta trút giận lên quả bóng, vì vậy mới đá ra ngoài. Không may trúng phải cậu..."
Tống Nhân nhìn theo tay chỉ, hai đội trên sân một trắng một đỏ đang giương cung bạt kiếm.
Lục Gia Hòa mang bóng vào sân. Hắn chạy chậm vài bước ra vùng cấm, sau đó đứng yên. Không ai thấy rõ hắn sút như thế nào. Đến khi phản ứng lại, bóng đã tiến thẳng, vượt qua phòng tuyến.
Phanh!
Mọi người đều sốc.
Tất cả đều thấy bóng rõ ràng không đi vào khung thành mà đánh thẳng đến cầu thủ áo số 7 kia. Vị trí trúng bóng so với Tống Nhân không khác nhau.
Quả bóng trực tiếp bay thẳng vào đầu, cầu thủ áo số 7 ngã xuống.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lục Yêu
- Chương 5.2