Chương 1.1

Đại học Sùng Văn, trung tâʍ ɦội trường.

Điệu nhảy solo ba phút năm mươi giây tưởng chừng dài bằng cả thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc.

Tiếng trống dần yếu đi, Tống Nhân cố định dáng người trước cái thoáng qua của ánh đèn trung tâm.

Cô đá chân sau, cái cổ trắng thon dài và mảnh khảnh dựa sát vào bắp chân, vòng eo nhẹ nhàng đẩy ngược căng tràn. Lúc nhảy lên như tuyết bay theo gió, khi cúi người lướt đi thì như rẽ nước, phụ kiện trang trí lay động, vạt áo phiêu khởi, giây tiếp theo tựa như muốn thuận gió mà đi.

Điệu nhảy lục yêu* nhẹ nhàng và uyển chuyển cùng thần thái ngày càng tự nhiên hơn.

*lục yêu: gốc 绿腰

Song đây là đánh giá của huấn luyện viên về Tống Nhân.

Cũng chính là dựa vào điệu nhảy này cô đã giành được huy chương vàng của nhóm thanh niên Lưu Huỳnh trong ba năm, nhất cử tiến vào đoàn thanh niên vũ đạo của trường.

Không có ngưỡng cho vẻ đẹp thật sự. Trong số gần hai nghìn khán giả có mặt thì phần lớn là người ngoài nghề nhưng khi âm nhạc kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sóng vỗ.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt đến vậy, đáng tiếc Tống Nhân không nghe được rõ ràng.

Lúc này trái tim cô trong l*иg ngực nhảy lên kịch liệt và hét lớn dữ dội, đem âm thanh bên ngoài cô lập.

Cơn đau ở mắt cá chân khiến cô hoa mắt chóng mặt, cả người phát trướng.

Cảm giác nhớp nháp do mồ hôi từ thắt lưng khiến cô khó chịu đến cực điểm, bây giờ chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ cơ thể.

Theo đúng quy trình diễn tập, đứng trong tiếng vỗ tay của đám đông, cuối cùng cô phải duyên dáng cúi đầu chào khán giả, sau đó nhanh chóng thoát khỏi ánh đèn trung tâm. Đấy là buổi biểu diễn thông thường, Tống Nhân bước lên sân khấu biết bao nhiêu lần nhưng lần này lại vô cùng đặc biệt. Đây chính là trung tâʍ ɦội trường đại học Sùng Văn.

Ngôi trường danh tiếng nhất cả nước, học ở đây là ước mơ của biết bao học sinh.

Tối hôm nay là lễ kỉ niệm của trường kiến trúc Sùng Văn.

Hai trường đại học liền kề nhau, đoàn múa thiếu niên của Học viện khiêu vũ Kinh Châu được mời tham dự buổi tiệc tối nay, đây là lần đầu Tống Nhân theo vũ đoàn ra bên ngoài biểu diễn.

Để chuẩn bị cho cuộc thi trước đó, điệu nhảy lục yêu này từ biên đạo tới tập luyện Tống Nhân ước chừng phải mất hơn nửa năm.

Cô thậm chí còn nhớ rõ từng tiếng trống của nhạc, chỉ cần dựa vào phản xạ có điều kiện mà có thể nhảy lại một cách hoàn hảo.

Cô không ngờ rằng một màn trình diễn như vậy, không có bất cứ áp lực to lớn nào, cứ như vậy tự nhiên biểu diễn mà lại đem vết thương cũ ở cổ chân tái phát.

Thật là kì lạ...

Vừa bước xuống sân khấu, Tống Nhân cau mày dựa người vào tường, men theo bước vài bước. Chỉ một chút hành động này đã khiến mồ hôi ở hai bên đường chân tóc tuôn xuống ào ào.

Tống Nhân nghiến răng chịu đựng cơn đau, khẽ nâng chân lên xem thử vết thương. Ở vùng mắt cá chân giống như bị một chiếc kim đâm qua, chỉ khẽ động, cơn đau ngay lập tức truyền thẳng tới não bộ cùng tứ chi.

Cô có chút không đứng vững.

Tống Nhân không sợ đau, có lẽ sinh viên khiêu vũ là một trong những đám người có khả năng chịu đau giỏi nhất.

Đôi khi, để eo và chân có chút tiến bộ, đau đến tê tâm liệt phế cũng cắn răng chịu đựng.

Cô đã sớm quen với việc bị ngã và bong gân, tuy nhiên điều cô lo sợ nhất chính là một ngày nào đó cô không thể đứng trên sân khấu biểu diễn được nữa.

Dây chằng ở cổ chân phải của Tống Nhân bị tổn thương cũng được một hai năm gì đó rồi.

Mẹ Tống Nhân là người quan tâm tới sức khỏe của cô nhất, ngay khi phát hiện vết thương ở mắt cá chân của con gái mình, bà vô cùng lo lắng đưa cô tới gặp một vài chuyên gia.

Đến bệnh viện trị liệu, bác sĩ bảo do cơ thể không chịu nổi cường độ tập luyện, cuối cùng để lại căn nguyên căn bệnh, về sau thỉnh thoảng đau nhẹ, không dữ dội lắm, lần này có lẽ là nghiêm trọng nhất.

Với một chút cử động nhỏ, ngay cả dây chằng đầu gối cũng bắt đầu đau.

Tống Nhân đỡ tường ngồi xuống, ít nhiều cơ thể cũng thả lỏng đôi chút. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng MC trên sân khấu đang giới thiệu chương trình. Người của đoàn vũ tiến vào thông đạo lần lượt nối đuôi nhau đi qua cô và bước lên sân khấu.

Phía cuối là nam sinh ăn vận sang trọng thuộc hội sinh viên Sùng Văn, có nhiệm vụ giữ trật tự hậu trường.

"Bạn học, xin đợi chút."

Tống Nhân ngẩng đầu nhìn lên, nhanh chóng nắm bắt cơ hội.

Ánh sáng lờ mờ, nam sinh đeo kính nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn lại.

Một chiếc váy bằng vải Leno, ngực buộc vàng nhạt, tay áo ngoài rộng màu xanh lam, mái tóc đen dài và thẳng tùy ý vương trên vai, hai mắt ngậm nước.

Sau một lúc lâu cậu ta mới xác nhận cô là người vừa mới từ sân khấu bước xuống, là sinh viên trường đại học bên cạnh nổi tiếng với vòng eo thon thả.

Cậu ta nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng mở miệng hỏi lại: "Bạn học, bạn... đang nói chuyện với tôi hả?"

"Vâng..."

Nghe thấy cô khẳng định trả lời, nam sinh đánh bạo đi về phía trước hai bước. Khi đến gần mới phát hiện rằng tóc mai trên trán nữ sinh ướt nhẹp mồ hôi, ngay cả khi đã trang điểm để lên sân khấu khuôn mặt vẫn trắng đến mức dọa người.

Nam sinh bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi xổm xuống: "Cậu cảm thấy chỗ nào không được khỏe?"

"Bị bong gân, cổ chân không cử động được." Tống Nhân cố gắng chịu đựng cơn đau, đỡ tường chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười: "Phiền cậu có thể đỡ tôi tới hậu trường được không?"

"Không thành vấn đề." Nam sinh xua tay, tim có chút đập nhanh, ngay lập tức đứng dậy: "Đây là chuyện nhỏ, cũng không tốn sức, không phiền." Nam sinh siết chặt cổ tay áo, đưa cánh tay phải cho Tống Nhân để dìu cô tốt hơn.

Tống Nhân cười tươi, đây là vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Tại thời điểm này, nụ cười cảm giác không thể vượt ra ngoài sân khấu đằng kia, bằng không có lực tác động đến vi diệu.

Mắt hạnh, mũi quỳnh, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay.

Khó có thể nói nơi nào đẹp hơn, chỉ cảm giác tâm như muốn tan chảy.