Vì để dỗ dành Lục Yên, chiều hôm đó ta dẫn hắn ra ngoài đi dạo.
Trước khi ra ngoài, tiểu Mai nói với ta, Liên Nhi quyết tâm luyện tập Chưởng Thượng Vũ mà té từ trên cao xuống, tỉnh lại liền đóng cửa không ra ngoài.
Ta còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị Lục Yên vội vàng kéo ra khỏi cửa, chỉ kịp bảo Tiểu Mai gọi đại phu cho Liên Nhi.
Trời tối, Lục Yên tay trái cầm một đèn l*иg con thỏ, tay phải cầm hồ lô ngào đường. vui vẻ hỏi ta:
“Nương tử nàng muốn ăn thịt cừu xiên không?”
“Ta sẽ đi mua cho nàng!”
Ta lau miệng cho hắn:
“Không ăn, chúng ta đi cầu nguyện đi.”
Đến bên bờ sông thả hoa đăng cầu phúc.
Ta cũng thả xuống một cái.
Lục Yên đi tới hỏi:
“Nương tử nàng ước gì vậy?”
“Nếu nàng không muốn nói cũng không sao.”
Ta ngắt lời hắn: “Ta ước nguyện, ta và chàng duyên định tam sinh mãi không rời.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Yên có vẻ ngơ ngác, nhưng trong mắt lại sáng ngời.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng:
“Nương tử, chúng ta vĩnh viễn đều ở bên nhau.”
“Vâng.”
“Chúng ta về nhà ngủ đi?”
“...... Cũng không phải không được.”
Ngày hôm sau, mệt nhọc quá độ ta ngủ tới khi mặt trời lên cao.
Vừa mở mắt, không thấy Lục Yên.
Ta đột nhiên ngồi dậy, hoảng sợ gọi:
“Lục Yên!”
Tiểu mai vội vã chạy vào:
“Vương phi? Người tỉnh rồi?
“Vương Gia vào triều sớm, hôm nay Yến Quốc Vương về nước, trong cung đang có tiệc chia tay.
“Hoàng thân quốc thích cùng quan viên đều đi tham gia yến hội.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và lẩm bẩm một mình”
"Ăn tiệc...Ăn tiệc đi!"
Tiểu Mai......
Chỉ cần qua hết hôm nay, mọi chuyện đều ổn thõa, hôm nay ta nhất quyết không ra khỏi nhà.
Kiên quyết không cho Lục Yên hy sinh chính mình vì cứu ta!
Tiểu Mai hỏi ta:
“Vương phi đói bụng sao?
“Nô tỳ đi lấy điểm tâm tới nha?”
Ta gật đầu đồng ý.
Tiểu Mai mới vừa đi, Liên Nhi liền không mời mà đến.
Ta nhíu mày có chút không vui:
“Nghe nói ngươi bị ngã, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
Liên Nhi không nói lời nào, chỉ là nhìn ta.
Điều đó khiến ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hôm nay Liên Nhi trông rất kỳ lạ:
“Nếu không có việc gì ngươi trở về đi.”
“Quá mấy ngày nữa ta sẽ cùng Vương gia thương lượng, đưa ngươi về nhà.”
Liên Nhi vẫn như cũ không nói lời nào.
Ta bước nhanh ra ngoài gọi người muốn nàng đi.
Đúng lúc, một vật đập vào sau gáy.
Trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại một lần nữa, ta bị trói ở một gian quen thuộc trong cung điện.
Lòng ta căng thẳng, nháy mắt liền nhận ra:
Đây là hậu điện phía sau cung yến.
Một giọng nói đáng sợ vang lên:
“Vương phi tỉnh rồi?”
Ta quay lại nhìn người kia, chính là Liên Nhi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Liên Nhi có vẻ vui mừng:
"Không thể nghĩ ra được là ta?
“Nhờ cú ngã hôm qua, ta đã trọng sinh.”
“Ngươi có biết kiếp trước ta chết như thế nào không?’
"Ngươi, Thẩm Tích Văn, sau khi Lục Yên chết liền trở thành một kẻ biếи ŧɦái!
"Ngươi sử dụng tiền bạc và quyền lực của mình để hối lộ quan chức từ nhiều nước khác nhau.
"Ta bị ngươi mua về làm đồ chơi cho hoàng thượng!’’
“Nhưng hoàng thượng chưa bao giờ chạm vào ta, người hầu trong cung nhìn theo hướng gió, tùy ý tra tấn ta.
“Ta chết vì đói.”
"Hiện tại ta đã sống lại, ta muốn ngươi chết trước mặt ta!"
Nhìn Liên Nhi gần như phát điên, ta không biết mình cảm thấy thế nào.
Đời trước vì mất Lục Yên, ta phát điên hay sao?
Ta mím môi:
"Xin lỗi.”
"Cô nên ghét ta.”
"Cô có thể gϊếŧ ta.”
"Nhưng đừng làm tổn thương Lục Yên."
Liên Nhi chỉ vào Hoàng Kim Đài đặt trong đại sảnh, cười lạnh:
"Như vậy còn chưa đủ. Ta muốn cả hai người phải chết trước mắt ta."
Liên Nhi nói với ta rằng nhờ kiếp trước nên ả ta biết rất rõ đường đi của cung điện.
Sau đó, ả mới phát hiện ra một lối đi bí mật từ triều đại trước, dẫn từ bên ngoài cung đến đại điện này.
Ả đưa ta vào cung điện qua lối đi bí mật này.
Bây giờ toàn bộ đại điện xung quanh đều là dầu hỏa.
Chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi toàn bộ đại điện.
Liên Nhi thắp hỏa ấn trong tay:
"Vương Phi, ngươi sẽ kêu lên phải không?
"Nếu ngươi hét lên, Lục Yên nhất định sẽ tới cứu ngươi phải không?"
Ánh lửa rơi xuống tạo thành biển lửa.