Chương 7

Mấy ngày kế tiếp, Lục Yên đi sớm về trễ, bận tối mày tối mặt.

Rốt cuộc, một trận chiến lớn vừa kết thúc và vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Liên Nhi cả một cọng lông của Lục Yên cũng chưa chạm được, tức giận bất bình mà tới kiếm chuyện:

“Ngươi cho Vương Gia mê hồn canh gì vậy!”

“Làm hắn mỗi ngày vây quanh ngươi!”

“Bây giờ Vương gia không còn đến xem ta múa nữa.”

Ta một bên nhìn sổ sách, một bên an bài lương thảo, lơ đãng nói:

“Hắn vì cái gì xem ngươi múa chưởng thượng vũ, trong lòng ngươi còn không biết rõ sao?”

Liên Nhi bị ta nói đến á khẩu, bắt đầu vô lý gây rối

“Ngươi giàu như vậy, có nhiều tiền như vậy, tại sao còn không thể nhường Vương gia cho ta?”

Ta nhếch miệng, lập tức nhìn về phía nàng:

“Nhường cho ngươi?”

“Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”

“Ta Thẩm Tích Văn, sinh ra đã xứng Lục Yên!”

Liên Nhi bị khí thế của ta làm cho sửng sốt, vô thức lùi lại hai bước, nhưng lại không dám nói lời nào.

Đúng lúc này, Tiểu Mai đi vào:

“Vương phi, Yến Quốc Vương cầu kiến.”

“Nói là có vài chuyện kinh doanh, còn cần thảo luận.”

Ta đứng dậy nói:

“Mời ngài đến thư phòng đi, ta đến liền.”

Trên đường đi đến thư phòng,Tiểu Mai nhìn ta muốn nói lại thôi, thật lâu sau nhịn không được mở miệng:

“Vương phi gần đây giống như thay đổi.”

“Lúc trước đều đối Vương gia không nóng không lạnh.”

“Hiện tại rất bảo vệ phu quân.”

“Cả người cũng tràn đầy sức lực hơn trước.”

Ta mỉm cười xoa đầu nàng:

“Nhớ đi lấy canh bồ câu ta đã dặn, Vương gia gần nhất rất mệt, muốn bồi bổ thân mình.”

Tiểu Mai lập tức hai mắt tỏa ánh sáng:

“Phương diện kia mệt?!

“Canh bồ câu non không đủ!”

“Cần phải thêm đồ bổ khác!”

Ta….

Quả nhiên vẫn là không có một người bình thường......

Yến Quốc Vương đang ở trong thư phòng, ôn nhu mà vuốt ve một cây cột.

Tiểu Mai bị chấn động, vẻ mặt hoảng hốt mà rời đi.

Hôm trước, để che mắt người khác, ta và Yến Quco61 Vương đã nói với ngoài rằng hai chúng tôi sẽ buôn bán tơ lụa.

Cho nên nhưng thật ra cũng không có người hoài nghi.

Sau một điệu múa cột mở màn nóng bỏng, Yến Quốc Vương đi thẳng vào vấn đề:

"Ngày mai là ngày cuối cùng.

“Sau trưa mai, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

“Ta cũng trở về thế giới thật.”

“Để tránh chuyện bất ngờ ngày mai ta sẽ quay về Yến Quốc.”

“Ngươi hết thảy cẩn thận......... Dự Vương điện hạ, ngài cũng không cần như thế!”

"Có chút khó chịu!"

Lục Yên lại “vô tình” xông vào, theo sau là Bình An Hầu Thế Tử”

Lục Yên làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm đối phương đang múa cột không kiềm chế, nói:

"Ngươi... lại khoe tài năng của mình với nương tử ta nữa à?”

“Thật chẳng ra gì… giống một miếng rong biển.”

Yến Quốc Vương hít một hơi thật sâu và nói một cách vui vẻ nhất có thể:

"Đúng vậy, Dự Vương phi dạo này không thích xem Chưởng Thượng Vũ.”

"Nàng thích xem múa cột.”

"Nhân tiện, Dự Vương điện hạ, không biết ngươi có tài năng gì?"

Câu này khiến Lục Ngạn Văn bối rối, hồi lâu mới ngơ ngác nhìn ta:

"Nương tử... ta không có tài năng gì.. nương tử có cần ta nữa không?"

Ta ngơ ngác, vừa định mở miệng an ủi thì thấy hắn đột nhiên hưng phấn, đưa mắt nhìn Bình An Hầu thế tử.

Đối phương nhịn không được liên tiếp lùi ba bước.

“Đúng rồi nương tử! Ta “ném bánh có nhân” rất giỏi!

“Nàng muốn xem hay không? Bách phát bách trúng!”

Bình An Hầu thế tử......