Lục Yên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Nương tử! Nàng là “Hoàng Thương” trong truyền thuyết?”
Ta nghe thấy một sự run rẩy không thể nhận thấy trong giọng nói của hắn, tim tai đột nhiên chùng xuống.
Ta nhịn không được nhìn về phía Lục Yên.
Ánh mắt hắn đầy ngạc nhiên.
Ta im lặng: Biết được nương tử mà mình yêu thương lại giấu diếm chuyện lớn như vậy thì ai mà chịu nổi…
Ta cúi đầu, vừa định mở miệng, liền nghe thấy Lục Yên đột nhiên lớn tiếng nói chuyện:
“Ha! Ha! Ha!”
“Ta nói, tất cả các ngươi đều vô dụng!”
“Ta hỏi, các ngươi ai có được vị nương tử lợi hại như vậy?”
“Ai!!”
Mọi người có mặt….
Chỉ một câu đã động chạm toàn bộ mọi người ngồi trong điện.
Nhìn thấy "Độc Cô Cầu Bại - Yên" vẫn đang điên cuồng nói, mọi người tức giận không dám lên tiếng.
Hoàng thượng đành phải lên tiếng giải vây.
“Dự Vương phi đích thật là “Hoàng Thương” của Đại Xương.”
“Nhưng việc này vẫn luôn là bí mật, Yến Quốc Vương làm sao biết được?”
"Lại muốn kinh doanh cái gì ở đây?"
Yến Quốc Vương nhướng mày nói:
"Tất nhiên là ta có nguồn tin của riêng mình.”
“Còn chuyện kinh doanh...... Thứ lỗi ta mạo muội, ta xin phép nói riêng cùng Dự Vương phi.”
Hoàng Thượng: “...... Ta khuyên ngươi không nên.”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Lục Yên đột nhiên đứng lên:
“Sao thế….Ở đây đông người sao không dám nói?”
Yến Quốc Vương…
Ta nhẹ nhàng túm túm ống tay áo Lục Yên, còn mới xúc động vì tình cảm mãnh liệt giờ hóa chân chó:
“Làm sao vậy? Nương tử có gì phân phó?”
Ta nhìn hắn trấn an rồi quay sang Yến Quốc Vương:
“Yến Quốc Vương, mời ra sau điện.”
Hậu điện không có ai, ta nhìn Yến Quốc Vương nói:
“Ngài nói được rồi!”
Đối phương nhìn trái nhìn phải rồi nói:
"Được rồi, nhưng ngươi đợi ta tìm cây cột trước đã.
“A! cây này được nè!”
Sau đó Yến Quốc Vương chạy tới cây cột đó
Đứng yên, một tay chống eo, một tay chống cột, đôi mắt quyến rũ như lụa, tóc tung bay…
Múa một bài múa cột tầm 15 phút.
Đầy mê hoặc và quyến rũ.
Nhưng ta không hiểu và bị sốc!
Ta thậm chí còn muốn chạy trốn!
Cứu mạng ta! Quyển sách này từ trên xuống dưới, không một ai bình thường!
Khi ta đang choáng váng, đối phương cuối cùng cũng dừng lại và thở hổn hển:
"Chết tiệt, đây là nơi dành cho chó.”
“Nói ngắn gọn vì ta còn vài mẩu chuyện khác.”
"Ta biết ngươi xuyên sách, vì ta cũng vậy.
"Hơn nữa, ta là tác giả.”
"Này này! Đừng làm vậy! Nếu đánh chết ta, Lục Yên sẽ chết!"
Sau khi xem ba màn múa cột, cuối cùng ta cũng hiểu ra sự thật.
Thì ra tác giả của cuốn sách này đã bị lập group antifan hơn 600.000 thành viên vì lỡ để nam chính chết.
Sao đó vô tình vấp ngã mà xuyên vào sách.
Hệ thống cho hắn một cơ hội là một nhân vật trong sách, thay đổi cốt truyện cứu sống nam chính.
Chỉ bằng cách này, hắn ta mới có thể trở về thế giới ban đầu của mình.
Cũng là hệ thống nói cho hắn, ta là xuyên sách.
Vì vậy, hắn đến gặp ta để thảo luận về các biện pháp đối phó.
Ta nghe xong im lặng một lúc:
"Ta chỉ có một câu hỏi.
"Tại sao lại múa cột?"
Hắn im lặng một lúc rồi khó khăn nói:
"Hệ thống yêu cầu ta chọn một trong ba nhân vật này để xuyên qua.”
“Người đứng đầu nước Yên nếu nói nhiều hơn ba câu thì phải múa cột.”
“Một người phải ăn cứt mũi mỗi ngày nếu không sẽ chết.”
"Một sát thủ sẽ bị lũ gián săn đuổi suốt đờii."
Khóe miệng tôi giật giật:
“Ta hiểu rồi, nhưng khi ngươi viết cuốn sách này, ngươi có thấy nó hợp lý không?”
Yến Quốc Vương chưa kịp nói chuyện đã không nhịn được lại múa cột, vừa múa vừa thở hổn hển:
“Đang viết được nửa chừng thì ta trúng số.”
“Cho nên…ngươi biết đấy”
"Bởi vì điều này, ngươi phải hợp tác với ta! Ta phải trở về thế giới của mình, để xài tiền!"
“Ta cũng không thể múa cột cả đời được.”