Phu quân của ta, Lục Yên là thiếu niên anh tú nhất kinh thành, có tiếng "yêu vợ đến phát điên".
Ta là Vương phi Thẩm Tích Văn có trái tim sắt đá của hắn.
Không gì khác, nguyên nhân chủ yếu là Lục Yên quá bi ế n thái, chưa bao giờ làm chuyện gì bình thường.
Khi hắn bảy tuổi, thế tử gia của phủ Bình An Hầu cãi nhau với ta, có mỉa mai rằng: "Ở đâu ra một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đầu cô vậy?"
Lục Yên lập tức mua hết bánh có nhân của cả một con phố, đuổi theo ném "bánh từ trên trời rơi xuống" lên đầu Thế tử.
Dẫn đến Bình An Hầu thế tử từ đó mắc chứng "Sợ bánh có nhân".
Năm chín tuổi, huynh trưởng của Lục Yên chọn Thái tử phi.
Chỉ vì trong đó trộn lẫn một bức họa của ta mà Lục Yên dám leo lên đầu lên cổ người ta ra sức nắm tai bức tóc đối phương.
Dẫn đến Thái tử năm đó, bây giờ đã là Hoàng thượng vừa nhìn thấy hắn liền có phản xạ có điều kiện -- ôm chặt đầu rồng của mình.
Năm mười lăm tuổi, ta gả cho Lục Yên, không quá mấy tháng đã có người muốn đưa trắc phi cho hắn.
Dù sao cũng là thân đệ đệ của Hoàng thượng, Dự Vương điện hạ dưới một người trên vạn người, cho dù có hơi b i ế n th ái nhưng cũng coi như là hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Ai mà có ngờ đâu rằng tên Lục Yên này lại trực tiếp soi mói người ta từ đầu đến chân ngay tại chỗ với các loại lý do như: "Không nhiều tài nghệ bằng nương tử của ta", "Không nhiều tóc bằng nương tử của ta", "Không ăn nhiều bằng nương tử của ta",...
Cuối cùng các cô gái kia đều sôi nổi tỏ vẻ: "Ta thà gả cho chó cũng không gả cho Lục Yên".
Mà ta làm vương phi duy nhất của Lục Yên, được hắn đặt trên đầu trái tim, lại cố tình đối với hắn không nóng không lạnh.
Mọi người đều nói ta có trái tim sắt đá, nhưng Lục Yên lại không chút để tâm mà vẫn cưng chiều ta tận trời như cũ.
Kỳ thật nào có trái tim sắt đá gì, chẳng qua là không dám động tâm mà thôi.
Ta là người xuyên qua, ngay từ đầu tôi đã biết mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết.
Vấn đề là ta mới chỉ đọc phần giới thiệu của quyển tiểu thuyết này thôi!
Phần sau phải nạp phí hội viên mới đọc tiếp được, mà ta vì tiếc 9,9 tệ tiền phí hội viên nên...
Không! Có! Nạp!
Cho nên ta chỉ biết đây là một quyển tiểu thuyết đại nữ chủ, nhân vật chính Thẩm Tích Văn sẽ trở thành một nữ thương nhân giàu nứt đố đổ vách sau khi nam chính Lục Yên chết.
Ta không biết Lục Yên chết khi nào và chết ra sao.
Ta đã từng thử thay đổi cốt truyện, kết quả lại kết thúc bằng việc Lục Yên phải học theo tiếng vịt kêu ba ngày.
Mà khi ta muốn nói cho Lục Yên biết kết cục của hắn, để hắn cẩn thận trong mọi việc, ta lại chỉ có thể thốt ra được một tiếng "bíp…".
Cái thiết lập này quả thực còn kh ố n nạn hơn mấy việc làm của Lục Yên nhiều!
Từ đó ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ phải âm thầm cảnh cáo bản thân mình không được bị tình cảm của hắn cám dỗ.