Chương 5: Câu 400 - 599

Thể Loan đứng trước lê đình liễm dung

Thưa rằng: Quân tử phó công

Xin thương bồ liễu chữ tòng ngây thơ

Tấm lòng thương nhớ gió mưa

Ðường xa ngàn dặm xin đưa một lời

Ngày nay thánh chúa trị đời

Nguyền cho linh phụng gặp nơi ngô đồng

Quản bao chút phận má hồng

Phòng khuê vò võ đợi trông khôn lường

Chàng dầu cung quế, xuyên dương

Thϊếp xin hai chữ tào khương cho bằng

Xin đừng tham đó bỏ đăng

Chơi lê quân lựu, chơi trăng quên đèn.

Tiên rằng: Như lửa mới nhen

Dễ trông một bếp mà chen mấy lò

May duyên rủi nợ dễ phô

Chớ nghi Ngô Khởi, hãy lo Mãi Thần

Thể Loan vội vã lùi chân

Vân Tiên từ biệt trông chừng Trường An

Xa xa vừa mấy dặm đường

Gặp Vương Tử Trực vầy đoàn đều đi.

Trải qua thủy tú sơn kỳ

Phỉ lòng cá nhảy gặp thì rồng bay

Người hay lại gặp kiểng hay

Khác nào tiên tử chơi rầy Bồng Lai

Cùng nhau tả chút tình hoài

Năm ba chén rượu một vài câu thơ

Công danh ai chẳng ước mơ

Ba tầng cửa Võ một giờ nhảy qua

Cùng nhau bàn bạc gần xa

Chữ tài chữ mệnh xưa hòa ghét nhau

Trực rằng: Rồng xuống vực sâu

Mặc dầu giỡn sóng mặc dầu chơi mây

Tiên rằng: Hồng hộc đều bay

E khi mỏi cánh lạc bầy về sau

Mảng còn trò chuyện với nhau

Trông chừng kinh địa đã hầu tới nơi.

Chênh lệch vừa xé mặt trời

Hai người tìm quán nghỉ ngơi đợi kỳ

Phút đầy gặp bạn cố tri

Ðều bày tên họ một khi đăng tường.

Một người ở quận Phan-Dương

Tên Hâm họ Trịnh tầm thường nghề văn

Một người ở phủ Dương-Xuân

Họ Bùi tên Kiệm tác chừng đôi mươi.

Hai người kại gặp hai người

Ðều vào một quán vui cười ngả nghiêng,

Kiệm rằng: Nghe tiếng anh Tiên

Nay đà thấy mặt phỉ nguyền ước ao.

Hâm rằng: Chưa biết thấp cao

Làm thơ mới rõ bậc nào tài năng

Bèn kêu ông quán nói rằng:

Khá toan sắm sửa đồ ăn cho bề

Quán rằng: Thịt cá ê hề

Khô lân, chả phụng bộn bề thiếu đâu.

Kìa là thuốc lá ướp ngâu

Trà ve tuyết điểm, rượu bầu cúc hương

Ðể khi đãi khách giàu sang

Ðãi người văn vật, đãi tranh anh hùng.

Bĩ bàng trà rượu đã xong

Bốn người ngồi lại một vòng làm thơ

Kiệm, Hâm còn hãy ngẩn ngơ

Phút thơ Tiên, Trực, một giờ đều xong.

Kiệm, Hâm xem thấy lạ lùng

Gẫm nghi Tiên, Trực viết tùng cổ thi

Chẳng hay ông quán cười chi

Vỗ tay xuống chiếu một khi cười dài.

Tiên rằng: Ông quán cười ai?

Quán rằng: Cười kẻ bất tài đồ thơ

Cười người Tôn Tẫn không lừa

Trước đà thấy máy, chẳng ngừa Bàng Quyên.

Trực rằng: Lời nói hữu duyên

Thế trông Kinh sử có tuyền cùng chăng?

Quán rằng: Kinh sử đã từng

Coi rồi lại khiến lòng hằng xót xa

Hỏi thời ta phải nói ra

Vì chưng hay ghét cũng là hay thương

Tiên rằng: Trong đυ.c chưa tường

Chẳng hay thương ghét ghét thương lẽ nào?

Quán rằng: Ghét việc tầm phào

Ghét cay, ghét đắng, ghét vào tận tâm.

Ghét đời Kiệt, Trụ, mê da^ʍ

Ðể dân đến nỗi sa hầm sảy hang.

Ghét đời U, Lệ đa đoan

Khiến dân luống chịu lầm than muôn phần.

Ghét đời Ngũ Bá phân vân

Chuộng bề dối trá làm dân nhọc nhằn

Ghét đời Thúc Quý phân băc

Sớm đầu, tối đánh, lằng nhằng rối dân.

Thương là thương đức thánh nhân

Khi nơi Tống, Vệ, lúc Trần, lúc Khuông

Thương thầy Nhan Tử dở dang

Ba mươi mốt tuổi, tách đàng công danh.

Thương ông Gia Cát tài lành

Gặp cơn Hán mạt đã đành phôi pha

Thương thầy Ðổng Tử cao xa

Chí đà có chí, ngôi mà không ngôi

Thương người Nguyên lượng ngùi ngùi

Lỡ bề giúp nước, lại lui về cày

Thương ông Hàn Dũ chẳng may

Sớm dâng lời biểu tối đầy đi xa

Thương thầy Liêm, Lạc đã ra

Bị lời xua đuổi về nhà giáo dân

Xem qua kinh sử mấy lần

Nửa phần lại ghét nửa phần lại thương.

Trực rằng: Chùa rách phật vàng

Ai hay trong quán ẩn tàng kinh luân

Thương dân sao chẳng lập thân

Ðể khi nắng hạ toan phần làm ma

Quán rằng: Nghiêu Thuấn thủa xưa

Khó khăn Sào Phủ, khôn ngừa Hứa Do

Di, Tề chẳng khứng giúp Châu

Một mình một núi ai hầu chi ai

Ông Y, ông Phó ôm tài

Kẻ cày người cuốc đoái hoài chi đâu

Thái Công xưa một cần câu

Hôm mai sông Vị mặc dầu vui chơi

Nghiêm Lăng đã mấy đua bơi

Cày mây cầu nguyệt tả tơi ao cầu

Trần Ðoàn chẳng phút lo âu

Gió trăng một túi, công hầu chiêm bao

Người nay có khác xưa nào

Muốn ra ai cấm, muốn vào ai ngăn

Hâm rằng: Lão quán nói nhăng

Dẫu cho trải việc cũng thằng bán cơm

Gối rơm theo phận gối rơm

Có đâu ở thảo mà chồm lên cao.

Quán rằng: Sấm chớp mưa rào

Ếnh nằm đáy giếng thấy bao năm trời

Sông trong cá lội thảnh thơi

Xem hai con mắt sáng ngời như châu

Uổng thay đàn gảy tai trâu

Nước xao đầu vịt nghĩ lâu nực cười.

Tiên rằng: Ông quán chớ cười

Ðây là nhờ đặng bảy người Trước lâm

Cùng nhau kết bạn đồng tâm

Khi cờ, khi rượu, khi cầm, khi thi

Công danh phú quý màng chi

Sao bằng thong thả thả mặc khi vui lòng

Rừng như biển thánh mênh mông

540.Dễ ai lặn lội cho cùng vậy vay

Quán rằng: Ðó biết ý đây

Lời kia đã cạn lời này thưởng cho.

Kiệm, Hân là đứa so đo

Thấy Tiên dường ấy thêm lo trong lòng

Khoa này Tiên ắt đầu công

Hâm dầu có đậu cũng không ra gì.

Mảng còn bàn bạc thị phi

Xảy nghe trống điểm một khi nhập trường

Kẻ hòm, người tráp đầy đường

Lao xao đoàn bảy, chàng ràng lũ ba.

Vân Tiên vừa bước chân ra

Bỗng đâu xẩy gặp tin nhà gửi thư

Khai phong mới tỏ sự cơ

Mình gieo xuống đất dật dờ hồn hoa.

Hai hàng lụy ngọc nhỏ sa

Trời Nam đất Bắc xót xa đoạn tràng

Anh em ai nấy đều thương

Trời ơi! Há nỡ lấp đường công danh

Những lăm công toại thành danh

Nào hay từ mẫu u minh sớm rời

Gắng nào trong quán yên nơi

Tớ thầy than thở liệu lời qui lai

Tiểu đồng thở vắn than dài

Trời ơi trời nỡ phụ tài người ngay

Trực rằng: Ðã đến nỗi này

Tiểu đồng bậu hãy làm khuây chớ phiền

Sớm hôm thang thuốc giữ gìn

Chờ ta vài bữa ra tràng sẽ hay

Bây giờ kíp rước thợ may

Sắm đồ tang phục nội ngày cho xong

Dây rơm mũ bạc áo thùng

Cứ theo trong sách Văn công mà làm.

Tiên rằng; Con Bắc mẹ Nam

Nước non vòi vọi đã cam lỗi nghì

Trong mình không cánh không vi

Lấy chi lướt dặm, lấy chi tách đàng

Nhập tràng phút lại gặp tang

Ngẩn ngơ người ở, ngỡ ngàng kẻ đi.

Việc trong trời đất biết chi

Sao dời, vật đổi còn gì mà trông

Hai hàng lụy ngọc ròng ròng

Tưởng bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu

Cánh buồm bao quản gió xiêu

Ngàn trùng biển rộng, chín chiều ruột đau.

Thương thay chín chữ cù lao

Ba năm nhũ bộ biết bao nhiêu tình

Quán rằng: Trời đất thình lình

Gió mưa đâu phút gãy nhành thiên hương

Ai ai trông thấy cũng thương

Lỡ bề báo hiếu, lỡ đường lập thân

Dẫu cho chước quỷ mưu thần

Phong trần ai cũng phong trần như ai

Éo le ai khéo đặt bày

Chữ tài liền với chữ tai một vần.

Ðường đi một tháng chẳng gần

Khi qua khi lại mấy lần xông pha

Xảy đâu bạn tác vừa ra

Trực cùng Hâm, Kiệm xúm cùng đưa Tiên.

Hâm rằng: Anh chớ ưu phiền