Chương 17: Câu 1600 - 1799

Sớm đưa Doãn Phủ, tối ngừa Trần Quân

Hán xưa Lữ hậu thanh xuân

Còn vua Cao tổ mấy dừng Dị Ky

Ðường xưa Võ hậu thiệt gì

Di Tông khi trẻ, Tam Tư lúc già

Cứ trong sách vở nói ra

Một đời sung sướиɠ cũng qua một đời

Ai ai cũng ở trong đời

Chính chuyên, trắc nết chết thời cũng ma

Người ta chẳng lấy người ta

Người ta đâu lấy những là tượng nhân

Cho nên tiếc phận hồng nhan

Học đòi Như ý vẽ chàng Văn Quâ

Nguyệt Nga biết đứa tiểu nhân

Làm thinh toan chước thoát thân cho rồi

Bùi ông ngon ngọt trau dồi

Dỗ nàng cho đặng sánh đôi con mình

Làm người chấp nhất sao đành

Hễ là lịch sự, có kinh có quyền

Tới đây duyên đã bén duyên

Trăng thanh gió mát cắm thuyền đợi ai

Nhớ câu: Xuân bất tái lai

Ngày nay hoa nở, e mai hoa tàn

Làm chi thiệt phận hồng nhan

Năm canh gối phụng màn loan lạnh lùng

Vọng phu xưa cũng trông chồng

Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha

Thôi thôi khuyên chớ thở ra

Vầy cùng con lão một nhà cho xuôi

Nguyệt Nga giả dạng mừng vui

Thưa rằng:Người có công nuôi bấy chầy

Tôi xin dám gửi lời này

Hãy tua chậm chậm sẽ vầy nhân duyên

Tôi xin lạy tạ Vân Tiên

Làm chay bảy bữa cho tuyền thủy chung

Cha con nghe nói mừng thầm

Dọn nhà sửa chỗ động phòng cho xuê

Chiếu hoa gối sách bốn bề

Cỗ đồ bát bửu chỉnh tề chưng ra

Xẩy vừa tới lúc canh ba

Nguyệt Nga lấy bút đề vài câu thơ

Dán trên vách phấn một tờ

Vai mang bức tượng kịp giờ ra đi

Hai bên bờ bụi rậm rì

Ðêm khuya vắng vẻ gặp khi trăng lờ

Lạ chừng đường sá bơ vơ

Có bầy đom đóm sáng nhờ đi theo

Qua truông rồi lại lên đèo

Dế kêu giăng giỏi, sương gieo lạnh lùng

Giầy sành đạp sỏi thẳng xông

Vừa may trời đã vừng đông ló đầu

Nguyệt Nga đi đặng hồi lâu

Tìm nơi bàn thạch ngõ hầu nghỉ chân

Người ngay trời phật cũng vưng

Lão bà chống gậy trong rừng bước ra

Hỏi rằng: Nàng phải Nguyệt Nga

Khá tua gắng gượng về nhà cùng ta

Khi đêm nằm thất Phật bà

Người đà mách bảo nên đà tới đây

Nguyệt Nga bán tín bán nghi

Ðành liều nhắm mắt theo đi về nhà

Bước vào thấy những đàn bà

Làm nghề bô vải lụa là mà thôi

Nguyệt Nga đành dạ ở rồi

Từ đây mới hết nổi trôi chốn nào

Hỏi thăm qua chốn Ô sào

Quan san mấy dặm đi vào tới nơi

Ðoạn này tới thứ ra đời

Vân Tiên thuở ấy ở nơi chùa chiền

Nửa đêm nằm thấy ông tiên

Ðem cho linh dược mắt liền sáng ra

Kể từ nhuốm bệnh đường xa

Tháng ngày thấm thoát kể đà sáu năm

Tuổi cha rầy đã năm lăm

Chạnh lòng nhớ tới đầm đầm châu sa

Vân Tiên trở lại quê nhà

Hớn Minh đưa khỏi năm ba dặm đường

Tiên rằng: Ta lại hồi hương

Ơn nhau sau gặp khoa trường sẽ hay

Minh rằng: Em chẳng vốn may

Ngày xưa mắc phải án đày chốn đi

Dám đâu bày mặt ra thi

Ðã đành hai chữ qui y chùa này

Tiên rằng: Phước gặp khoa này

Sao sao cũng tính sum vầy, cùng nhau

Mấy năm hẩm hút tương rau

Khó nghèo nỡ phụ, sang giàu đâu quên

Lúc hư còn có lúc nên

Khuyên người giữ dạ cho bền thảo ngay

Hớn Minh trở lại am mây

Vân Tiên về một tháng chầy tới nơi

Lục ông nước mắt tuôn rơi

Ai dè con sống trên đời thấy cha

Xóm giềng cô bác gần xa

Ðều mừng chạy tới chật nhà hỏi thăm

Ông rằng: Kể đã mấy năm

Con mang tật bệnh ăn nằm nơi nào

Tiên rằng: Hoạn nạn xiết bao

Mẹ tôi phần mộ, nơi nào viếng an

Ðặt bày lễ vật nghiêm trang

Ðọc bài văn tế trước bàn minh sinh

Suối vàng hồn mẹ có linh

Chứng cho con trẻ lòng thành ngày nay

Tưởng bề nguồn nước cội cây

Công cao ngàn trượng, ngãi dày chín trăng

Suy trang nằm giá khóc măng

Hai mươi bốn thảo chẳng bằng thời xưa

Vân Tiên nước mắt như mưa

Tế rồi hỏi việc khi xưa ở nhà

Ông rằng: Có nàng Nguyệt Nga

Bạc vàng mang giúp, cửa nhà đặng xuê.

Nhờ nàng nên mới ra bề

Chẳng chi khó đói bỏ quê đi rồi

Vân Tiên nghe nói hỡi ơi

Chạnh lòng nghĩ lại một hồi giây lâu

Hỏi rằng nàng ấy ở đâu

Ðặng con đến đó đáp câu ân tình

Lục ông thuật việc triều đình

Ðầu đuôi chuyện vãn tỏ tình cùng Tiên

Kiều công rày ở Tây-xuyên

Cũng vì mắc nịnh biếm quyền đuổi ra

Tiên rằng: Cám nghĩa Nguyệt Nga

Tôi xin qua đó thăm cha nàng cùng

Tây-Xuyên ngàn dặm thẳng xông

Ðến nơi ra mắt, Kiều công khóc liền

Nguyệt Nga rày ở Tây phiên

Biết sao cho đặng đoàn viên cùng chàng

Mấy thu Hồ Việt đôi phang

Cũng vì máy tạo, én nhàn rẽ nhau

Thấy chàng dạ lại thêm đau

Ðất trời bao nỡ chia bâu cho đành

Hẹp hòi đặng chút nữ sinh

Trông cho chồi quế trổ nhành mẫu đơn

Nói rồi lụy nhỏ đòi cơn

Cũng vì một sự oán hờn nên gây

Thôi con ở lại bên này

Hôm mai thấy mặt cho khuây lòng già

Vân Tiên từ đấy lân la

Ôn nhuần kinh sử chờ khoa ứng kỳ

Năm sau lệnh mở khoa thi

Vân Tiên vào tạ xin đi tựu trường

Trở về thưa với xuân đường

Kinh sư ngàn dặm một đường thẳng ra

Vân Tiên dự trúng khôi khoa

Hẳn suy nhâm tí thiệt là năm nay

Nhớ lời thầy nói thật hay

Bắc phương gặp chuột con rày nên danh

Vân Tiên vào tạ triều đình

Lệnh ban y mão hiển vinh về nhà

Xẩy nghe tin giặc Ô-qua

Phủ vây quan ải binh ba bốn ngàn

Sở vương phán trước ngai vàng

Chỉ sai quốc trạng dẹp loàn bầy ong

Trạng nguyên tấu trước bệ rồng:

Xin dâng một tướng anh hùng đề binh

Có người họ Hớn tên Minh

Sức đương Hạng Vũ, mạnh kình Trương Phi

Ngàn xưa mắc án trốn đi

Phải về nương náu từ bi ẩn mình

Chỉ sai tha tội Hớn Minh đòi về

Sắc phong phó tướng bình di

Tiên, Minh tương hội xiết gì mừng vui

Nhất thinh phấn phát oai lôi

Tiên phong hậu tập trống hồi tấn binh

Quan sơn ngàn dặm đăng trình

Lãnh cờ binh tặc phá thành Ô qua

Làm trai ơn nước nợ nhà

Thảo cha ngay chúa mới là tài danh

Phút đâu binh đáo quan thành

Ô-qua xem thấy xuất thành cự đang

Tướng phiên hai gã đường đường

Một chàng Hỏa Hổ, một chàng Thần Long

Lại thêm Cốt Ðột nguyên nhung

Mắt hùm râu đỏ tướng hung lạ lùng

Hớn Minh ra sức tiên phong

Ðánh cùng Hỏa Hổ, Thần Long một hồi

Hớn Minh đánh xuống một roi

Hai chàng đều bị một hồi mạng vong

Nguyên nhung Cốt Ðột nổi xung

Hai tay xách búa đánh cùng Hớn Minh

Hớn Minh sức chẳng dám kinh

Thấy chàng hóa phép thoát mình trở lui

Vân Tiên đầu đội kim khôi

Tay cầm siêu bạc, mình ngồi ngựa ô

Một mình nhắm trận xông vô

Thấy người Cốt Ðột biến đồ yêu ma

Vội vàng trở ngựa lui ra

Truyền đem máu chó đều thoa ngọn cờ

Ba quân gươm giáo đẳu giơ

Yêu ma xem thấy một giờ vỡ tan

Sa cơ Cốt Ðột chạy hoang

Vân Tiên giục ngựa băng ngàn đuổi theo

Ðuổi qua khỏi đặng bảy đào

Khá thương Cốt Ðột vận nghèo nài bao

Chạy qua ngang núi Ô-sào

Phút đâu con ngựa sa hào thương ôi

Vân Tiên chém Cốt Ðột rồi

Ðầu treo cổ ngựa phản hồi bổn quân

Ôi thôi bốn phía đều rừng