Sáng hôm sau.
Tô Nhiễm dậy muộn hơn mọi ngày, tối qua bật điều hòa cả đêm, giờ đây tiếng máy vẫn vù vù hoạt động, khiến căn phòng hơi lạnh.
Tạ Lăng Trầm đã bị cô đuổi về từ tối qua.
Cô nằm nhìn trần nhà vài giây, hình ảnh đêm qua không cách nào ngăn được mà ùa về trong đầu.
Tô Nhiễm khẽ mắng thầm một câu, "Tên lưu manh Tạ Lăng Trầm."
Ký ức đêm qua tràn về khiến cô vùi mặt vào chăn, tim lại bắt đầu đập nhanh.
Mất một lúc mới bình tĩnh lại, cô rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm. Nhưng khi nhìn vào gương, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên lần nữa.
Trên cổ lấm tấm vài dấu hôn, không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng. Đôi môi cũng hơi sưng lên, tất cả như gợi nhớ lại những cảnh tượng mờ ám của tối qua.
Hôm nay hai người đã hẹn nhau ra ngoài chơi, tiện thể ghé lại trường cấp ba cũ.
Bây giờ đang giữa mùa hè, không phải mùa hoa anh đào nở. Nếu không, dọc con đường đến trường hẳn sẽ ngập tràn sắc hồng của hoa anh đào rơi.
Đi được một đoạn, Tạ Lăng Trầm thấy cô có vẻ hơi mệt bèn nói:
"Nhiễm Nhiễm, em đứng đây đợi anh một chút, anh quay lại ngay."
Tô Nhiễm quả thật mệt rã rời, nên gật đầu đồng ý, "Ừ, đi nhanh rồi về nhé."
Một lát sau, Tạ Lăng Trầm đạp xe quay lại, trên lưng mang theo một bó hoa nhài, hướng về phía cô mà lao tới. Giây phút đó, Tô Nhiễm bỗng thấy mình như trở về mùa xuân trước kỳ thi đại học năm ấy.
Tạ Lăng Trầm chính là mùa xuân của cô.
Anh dừng xe, hơi nhếch môi cười, lấy từ trong ba lô ra bó hoa rồi đưa cho cô, giọng nói chậm rãi vang lên:
"Rất lâu rồi anh đã muốn tặng em bó hoa này."
Nhưng hồi đó, trái tim Tô Nhiễm lại chỉ hướng về Lục Thần, còn Tạ Lăng Trầm chỉ dám cẩn thận, dè dặt bên cạnh cô.
Cô nhận bó hoa, không nhịn được mà thốt lên: "Hoa này đẹp quá!"
Đôi mắt cô cong cong, ánh mắt lấp lánh như có những vì sao, khiến Tạ Lăng Trầm mỉm cười, "Không đẹp bằng em."