An Tiểu Nhiễm...
Ngay từ đầu, cô ấy đã không có ý định trả thù Tô Nhiễm.
Dù sao, người chết rồi, dù hận đến đâu, cũng không thể làm gì thêm được.
Việc cô ấy đưa thi thể Tô Nhiễm đi, ngay từ đầu đã là vì Lục Thần.
Khi biết thi thể của Tô Nhiễm đang ở đâu, Lục Thần lập tức lao ra khỏi nhà. Anh dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến nhà hỏa táng nơi An Tiểu Nhiễm đang ở.
Nhưng khi anh đến nơi, thi thể của cô đã được đưa vào lò thiêu. Đầu, thân, tay, chân... từng chút, từng chút một, biến mất dần trong mắt mọi người.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, phát ra âm thanh “phừng phừng” trong không khí.
Âm thanh đó vang lên trong tai Lục Thần, như thể trái tim anh cũng bị thiêu đốt cùng ngọn lửa ấy. Anh gần như phát điên, không nghĩ ngợi mà lao thẳng tới, tựa hồ muốn phá tan cánh cửa lò và nhảy vào bên trong.
“Dừng lại! Dừng lại ngay! Đừng thiêu nữa! Hãy để A Nhiễm của tôi ra ngoài!”
Dù đã biết trước Lục Thần sẽ điên cuồng, nhưng Tô Nhiễm vẫn không ngờ anh lại có thể làm ra chuyện điên rồ đến vậy.
Nhưng cô không cách nào ngăn được anh.
Khi cô đang tuyệt vọng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Lục Thần!”
An Tiểu Nhiễm, người vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, lập tức lao tới ôm chặt lấy anh. “Lục Thần, anh không thể vào đó! Sẽ chết người đấy! Chỉ chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc!”
Trên khuôn mặt điển trai của Lục Thần, nước mắt chảy dài. Ánh mắt anh không dành lấy một giây nào cho người đang ôm lấy mình, cả tâm trí anh đều đắm chìm trong ngọn lửa rực cháy kia.
Toàn thân anh toát ra sự phẫn nộ đến mức đáng sợ, giống như bất kỳ ai cản đường anh lúc này đều có thể mất mạng.
“Cút! An Tiểu Nhiễm, cô điên rồi! Ai cho cô làm chuyện này? Ai cho phép cô động đến A Nhiễm của tôi?”
Có lẽ không ngờ Lục Thần lại kích động đến thế, An Tiểu Nhiễm hét lớn:
“Tại sao tôi không được làm? Rác rưởi thì phải đưa vào thùng rác, người chết rồi thì phải vào nhà hỏa táng! Tô Nhiễm đã chết, cô ấy đã chết rồi!”
“Lục Thần, tại sao cô ấy chỉ là một cái xác mà anh vẫn đối xử với cô ấy tốt đến vậy? Tại sao từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt nhất cũng đều là của cô ấy? Thiên kim là cô ấy, nha hoàn là tôi; hàng năm nhận học bổng nghệ thuật là cô ấy, nhận trợ cấp khó khăn là tôi; mọi người chạy theo cô ấy, còn tôi thì bị khinh bỉ. Ngay cả anh, người duy nhất tôi yêu, cũng chỉ có cô ấy trong mắt, trong tim! Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?”
“Tốt nhất là cô ấy chết đi! Cô ấy chết rồi thì thật tốt! Nếu cô ấy không chết, tôi sợ rằng tôi sẽ không kìm được mà ra tay với cô ấy!”
“Nhưng tại sao? Cô ấy đã chết rồi, tại sao vẫn có người đứng ra nói tốt cho cô ấy, bảo vệ cô ấy? Lục Thần, tôi thừa nhận, tôi đã lừa anh, nhưng tôi thật lòng thích anh. Anh nhìn tôi đi! Tô Nhiễm đã chết rồi, cô ấy chẳng còn gì nữa! Anh nhìn tôi đi! Tôi mới là người còn sống! Tôi không tin anh chưa từng yêu tôi, tôi không tin giữa chúng ta chỉ có sự biết ơn. Anh nhất định đã yêu tôi, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại được không?”
“Cút!” Lục Thần gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu: “Tôi chưa từng yêu cô! Chưa từng, dù chỉ một lần!”
Dứt lời, anh mạnh mẽ đẩy An Tiểu Nhiễm ngã xuống đất, rồi lao vào lò thiêu.
Cuối cùng, Lục Thần vẫn không thể vào được. Hành động điên cuồng này của anh đã bị bảo vệ, nhân viên và cả Lục Mạn Uyển kịp thời ngăn lại.
Anh vẫn đến muộn.
Thi thể của Tô Nhiễm đã bị thiêu thành tro bụi.
Nhân viên nhà hỏa táng mang ra một chiếc hộp nhỏ đựng tro cốt. Chỉ một chiếc hộp nhỏ như vậy, lại chứa đựng toàn bộ thế giới của Lục Thần.
Ôm chiếc hộp trong tay, Lục Thần run rẩy cả người.
An Tiểu Nhiễm, bị bảo vệ khống chế, vẫn điên cuồng gào thét:
“Không thể nào! Anh không thể không yêu tôi! Lục Thần, làm sao anh có thể không yêu tôi được?”
“Tô Nhiễm! Tại sao cô chết rồi vẫn cướp lấy tất cả của tôi? Tôi hận cô! Tôi nguyền rủa cô! Nguyền rủa cô xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!”
“Người đâu!”
“Lục tổng.”
Ánh mắt Lục Thần rực lửa căm hờn: “Lột da người phụ nữ vừa nguyền rủa vợ tôi!”
Ném lại một câu lạnh lùng, anh ôm chặt chiếc hộp tro cốt, không quay đầu lấy một lần, rời đi.
Sau lưng, tiếng khóc thét của An Tiểu Nhiễm cũng không thể lay động anh.
Trở về Thiên Chi Cảng, Lục Thần như trở thành một con người khác.
Trước kia, dù có điên cuồng, anh vẫn còn là một con người.
Bây giờ, anh chỉ còn lại vỏ bọc trống rỗng, như một cái xác không hồn.
Ngày trước, anh còn thi thể Tô Nhiễm, dù cô không thể nói, không thể cười, không thể gọi tên anh.
Nhưng ít nhất, anh có thể giả vờ rằng cô vẫn còn đó.
Còn bây giờ, chỉ còn lại một chiếc hộp.
Ngay cả chút an ủi cuối cùng cũng chẳng còn nữa.
Anh chẳng còn lại chút hy vọng nào, dù là nhỏ nhất.
Thế là, Lục Thần từ một kẻ điên cuồng, hoàn toàn biến thành một cái xác không hồn, như thể linh hồn đã bị moi sạch.
Anh không ăn, không ngủ. Mỗi ngày, việc duy nhất anh làm là nhìn chằm chằm vào chiếc hộp tro cốt, rồi thì thầm nói chuyện với nó.
Khi Lục Mạn Uyển đến Thiên Chi Cảng, cô đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Lục Thần nhẹ nhàng đưa tay, vuốt ve chiếc hộp tro cốt, như thể đang âu yếm khuôn mặt của Tô Nhiễm.
“A Nhiễm, anh xin lỗi.”
“Là anh không bảo vệ được em.”
“Có phải anh quá tệ không, đến mức chẳng đáng để em yêu? Nhưng em đừng giận anh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Đừng vội yêu người khác, nếu không anh sẽ phát điên mất.”
“Em không thể nói chuyện với anh thêm một lần nữa sao? Dù chỉ là một câu cũng được, dù chỉ gọi tên anh một lần thôi cũng được. Anh xin em... được không?”
Lục Mạn Uyển đứng từ xa nhìn, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
Cô không kìm được, bước lên phía trước.
“Anh hai.”
Nhưng Lục Thần dường như không nghe thấy. Anh tự động gạt bỏ mọi âm thanh xung quanh, trong mắt chỉ còn lại chiếc hộp tro cốt nhỏ bé ấy.
Lục Mạn Uyển quỳ sụp xuống trước chiếc hộp, nước mắt giàn giụa:
“Tô Nhiễm, em... xin lỗi.”