Tô Nhiễm thấy ánh mắt Lục Thần dừng lại ở bản tin đó rất lâu mà không động đậy. Sau đó, cả người anh như đang run rẩy, niềm vui vẫn hiện rõ trên mặt kể từ khi tìm thấy chiếc nhẫn dường như không còn giữ được nữa.
Cuối cùng, anh gục nửa người lên vô lăng.
Bằng giọng nói thấp gần như đang khóc, anh nói với bản tin đó, như thể cô có thể nghe thấy.
“Tô Nhiễm, đừng đùa nữa.”
“Đừng đùa nữa…”
“Anh biết em đang giận anh, là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh. Em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, làm gì cũng được, chỉ cần đừng dọa anh như thế này, được không? Anh thật sự không chịu nổi.”
“Tô Nhiễm, chỉ cần em trở về, anh sẽ đối tốt với em, sẽ không bao giờ nói dối nữa.”
“Anh thích em. Lục Thần anh cả đời này, thích và chỉ thích mỗi mình em. An Tiểu Nhiễm nói đúng, đối với cô ấy, anh chỉ có lòng biết ơn vì cô ấy đã cứu gia đình anh trong trận động đất, ngoài ra không có gì khác. Từ đầu đến cuối, người duy nhất khiến anh chú ý, luôn luôn là em. Ánh mắt anh, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi em.”
“Nhưng em quá xuất sắc. Bên cạnh em… có quá nhiều chàng trai. Những người thích em nhiều, người theo đuổi em cũng rất nhiều. Vì vậy, anh chỉ biết giả vờ thờ ơ, làm như không quan tâm, thậm chí không dám nhìn em một cái trước mặt người khác, bởi vì anh đã sa vào lưới tình với em sâu hơn em tưởng.”
“Sau trận động đất, điều đầu tiên anh làm là đi tìm em. Nhưng lại thấy em ở bên Tạ Lăng Trầm, dựa vào vòng tay anh ấy. Lúc đó, nhìn thấy cảnh này, anh đã nghĩ… trong lúc nguy hiểm nhất, người em tìm đầu tiên là Tạ Lăng Trầm. Tình cảm trước đó em dành cho anh, có lẽ cũng chỉ là thoáng qua.”
“Vì vậy, để chọc tức em, anh cố ý công khai nói rằng mình thích An Tiểu Nhiễm, từ đó luôn nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng. Thực ra, tất cả đều do lòng ghen tị của anh mà ra. Anh không chịu nổi ánh mắt Tạ Lăng Trầm dành cho em, càng không chịu nổi việc em và anh ấy đi cùng nhau. Dù bây giờ anh mới biết, lúc đó em ở bên anh ấy chỉ vì ngón út của em vừa mới phẫu thuật cắt bỏ. Em đau đớn, khổ sở đến mức không chịu nổi, nên Tạ Lăng Trầm đã ôm em để an ủi.”
Chương 17: Anh gϊếŧ cậu
“Nhiều năm như vậy, xin lỗi… xin lỗi em. Anh nghĩ chắc mình đã phát điên, mới đối xử tệ với em như thế. Rõ ràng anh rất muốn gặp em, nhưng mỗi lần em nói chuyện với Tạ Lăng Trầm, hoặc đi gặp anh ấy, anh lại không nhịn được mà nói lời lạnh nhạt. Rõ ràng trong mắt anh chỉ có em, nhưng lại cố giả vờ như rất ghét em. Thậm chí người anh tìm để làm thế thân, cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của em. Tô Nhiễm, anh không ghét em, mà là ghét chính mình. Ghét bản thân, tại sao biết rõ em hai lòng mà vẫn không nhịn được thích em. Đã thích em thì thôi, lại còn như một kẻ hèn nhát không dám thừa nhận, dùng An Tiểu Nhiễm để che giấu. Lâu dần, đến mức tự lừa mình lừa cả người khác.”
“Tô Nhiễm, lần đầu chúng ta dọn về nhà mới, người giấy em vẽ, anh rất thích. Những món ăn kỳ quái em nấu, anh đều lén ăn hết. Mỗi câu em nói, mỗi tiếng em gọi ‘Lục Thần’, anh đều nghe rõ.”
“Cho anh thêm một cơ hội được không? Anh cầu xin em, thêm một cơ hội nữa. Tô Nhiễm, anh nhất định sẽ đối tốt với em, nói ra tất cả những gì đáng ra phải nói, dùng cả đời còn lại để bù đắp cho em. Em không thể đột ngột rời xa anh như thế này. Em làm vậy chẳng khác gì muốn bức điên anh. Ngoan, xuất hiện đi, anh cầu xin em, được không?”
Không gian trong xe yên lặng một lát, Lục Thần gần như phát điên, ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng vẫn không thấy phép màu nào xảy ra. Bốn bề quanh anh vẫn chỉ là trống rỗng.
Chỉ có Tô Nhiễm, nước mắt chảy dài trên ghế phụ, biết rằng—
Cô ở đây.
Cô luôn luôn ở đây.
Cô nghe thấy tất cả.
Lời yêu muộn màng.
Sự ăn năn muộn màng.
Chỉ tiếc, mọi thứ, đều đã quá trễ.
Cuối cùng, một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự yên lặng trong khoảnh khắc đó.
Người gọi là Lục Mạn Uyển.
Bởi vì Lục Thần vẫn là chồng hợp pháp của cô, nên sau khi anh ký tên và điểm chỉ vào giấy nhận diện thi thể, đội cứu hộ không thông qua Tạ Lăng Trầm mà lập tức đưa thi thể đến nhà họ Lục.
Tạ Lăng Trầm dĩ nhiên không đồng ý. Ngay sau khi đội cứu hộ rời đi, anh ấy đã đến nhà họ Lục để "giành người".
Tin tức về cái chết của Tô Nhiễm trên mạng vẫn tiếp tục lan truyền, dù đã giấu bên này, giấu bên kia, cuối cùng vẫn không thể qua mắt được Tô lão gia. Không biết ông biết tin từ đâu, nhưng ông đã chống gậy, trực tiếp tới nhà họ Lục để "giành người".
Khi nhìn thấy Tạ Lăng Trầm và Tô lão gia đều quyết tâm đưa thi thể đi, Lục Mạn Uyển trong cơn hoảng hốt và đau khổ mới quyết định gọi điện cho Lục Thần.
Tô Nhiễm vốn nghĩ rằng Lục Thần lần này cũng sẽ chỉ nghe được một nửa rồi cúp máy. Nhưng cô không ngờ rằng, dù tay anh cầm điện thoại run rẩy không ngừng, và khi nghe Lục Mạn Uyển nhắc đến hai từ "thi thể", anh càng run đến mức không thể kiểm soát, nhưng sau khi nghe cô ấy nói câu cuối cùng:
"Anh, mau tới đây đi, em thật sự không giữ được chị Tô Nhiễm nữa rồi!"
Cuối cùng, Lục Thần nhắm mắt lại một chút, rồi đạp mạnh chân ga.
Điểm đến, là nhà họ Lục.
Tô Nhiễm nghĩ, cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật rằng cô đã ra đi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô không thể nói rõ mình cảm thấy nhẹ nhõm hay đau lòng hơn.
Nhớ lại những lời Lục Mạn Uyển vừa nhắc đến Tô lão gia, cô càng không dám nghĩ thêm.
Những ngày qua, cô luôn ép bản thân không được nghĩ về cha mình, chỉ vì sợ phải đối mặt với cảnh ông biết được tin cô qua đời. Cô thậm chí không dám tưởng tượng.
Nhưng ngày đó, cuối cùng vẫn đến.
Khi Lục Thần đến nhà họ Lục, vừa bước vào đã thấy hình dáng quen thuộc được phủ một tấm vải trắng trên chiếc cáng đặt giữa phòng, đôi mắt anh lập tức đỏ rực, cả người như muốn sụp đổ.
Nhưng chưa kịp bước tới gần, Tô lão gia đã nhanh chân đi đến, gần như đau thấu gan ruột, ông giơ cao cây gậy trong tay, đập mạnh về phía anh.
"Lục Thần! Tôi gϊếŧ cậu!"
Lục Thần hoàn toàn có thể tránh được, nhưng anh lại để mặc cho cây gậy giáng thẳng xuống người mình. Một cú đập gãy xương, cả người anh cũng "bịch" một tiếng, quỳ xuống sàn.