Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lục Tổng Đừng Ngược Nữa, Phu Nhân Đã Ngỏm Nửa Tháng Rồi

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lục Thần, em có trở về hay không không liên quan gì đến chiếc nhẫn. Em không thể trở về nữa rồi. Anh hãy nghe lời, sống tốt trong kiếp này.”

“Tô Nhiễm!”

Tô Nhiễm không biết mình đã khuyên bảo bao nhiêu lần, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, cứ như vậy, phớt lờ mọi lời khuyên nhủ đầy sốt ruột của cô. Lục Thần tháo cà vạt, xắn tay áo, bước vào đống rác chất cao như núi, bốc mùi nồng nặc, ruồi nhặng vo ve xung quanh.

Anh vốn có chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Chỉ một vết bẩn nhỏ trên áo sơ mi, anh cũng không chịu nổi, phải thay ngay lập tức.

Trong nhà chỉ cần có chút bụi bẩn, anh cũng tỏ vẻ không hài lòng.

Vì thế, bất cứ người giúp việc nào được tuyển vào nhà họ Lục đều nhận mức lương cao hơn ba lần so với thị trường.

Vậy mà bây giờ, một người sạch sẽ đến mức cực đoan như anh lại đang làm gì?

Lần đầu tiên, Lục Thần cúi đầu trước những gì anh từng coi là tầm thường, không quan tâm đến bộ vest đắt tiền, lăn xả vào đống rác bẩn thỉu, từng túi một tìm kiếm.

Từ lúc anh ném chiếc nhẫn cưới xuống, đã nhiều ngày trôi qua.

Không nói đến việc chiếc nhẫn có thể đã bị nhân viên vệ sinh vứt đi cùng rác thải, ngay cả khi nó vẫn ở đây, trong đống rác khổng lồ này, tìm từng túi một thì phải mất bao lâu? Làm sao có thể tìm thấy?

Tô Nhiễm không tin Lục Thần không biết điều đó.

Nhưng anh vẫn biết rõ, vậy mà vẫn điên cuồng lao vào đống rác như một người mất trí, cố tìm lại chiếc nhẫn mà cô đã từng không thể trao đi.

Tô Nhiễm trước nay luôn không chịu tin rằng, Lục Thần thực sự yêu cô.

Khi anh vô tình dò hỏi tung tích và hành tung của cô từ những người bên cạnh, cô không tin.

Khi anh vì bệnh bạch cầu của cô mà lo lắng, đến mức chờ đợi Tạ Lăng Trầm ở bệnh viện năm, sáu tiếng đồng hồ, cô không tin.

Khi An Tiểu Nhiễm hỏi anh thích ai, anh nói lời xin lỗi, cô vẫn không tin.

Khi anh bắt đầu như một kẻ điên, tìm kiếm tung tích của cô khắp nơi, cô vẫn không tin.

Cho đến giây phút này...

Nhìn thấy Lục Thần – người đàn ông từng kiêu ngạo như một vị thần – cúi đầu, không màng đến sự nhếch nhác, đau khổ đào bới trong đống rác hôi thối, chỉ để tìm lại chiếc nhẫn cưới của họ, cô bỗng dưng có chút tin tưởng.

Nhưng điều đó lại khiến cô càng đau lòng hơn.

Cuối cùng, Tô Nhiễm cũng chờ được đến ngày Lục Thần yêu cô.

Nhưng cô lại không thể quay trở về nữa.

Lục Thần tìm kiếm trong bãi rác suốt một ngày một đêm.

Ngay cả Tô Nhiễm cũng cảm thấy, nếu thực sự có thể tìm lại được đôi nhẫn cưới đó, thì đúng là kỳ tích. Nhưng không biết có phải hành động của anh đã cảm động trời đất hay không, cuối cùng anh cũng tìm thấy chúng.

Khoảnh khắc anh cầm được chiếc hộp nhẫn, anh trân trọng như thể đó là báu vật.

Tô Nhiễm luôn biết anh rất đẹp trai, ngay cả khi cười cũng rất đẹp, nhưng chưa từng thấy anh có biểu cảm vui sướиɠ như một đứa trẻ.

Anh lau sạch chiếc hộp nhẫn, cẩn thận lấy chiếc nhẫn nam bên trong ra, đeo lên tay mình. Sau đó, mặc kệ quần áo dính bẩn và mùi hôi thối, anh lập tức lên xe.

Vừa lên xe, anh liền rút điện thoại ra, bấm gọi một dãy số.

Tô Nhiễm ngồi bên cạnh, tự nhiên nhìn thấy, số anh gọi, chính là số điện thoại của cô.

Anh... muốn hẹn cô ra, tự tay đeo chiếc nhẫn này cho cô sao?

Điện thoại đã kết nối, nhưng ngay sau đó, túi quần tây của Lục Thần rung lên.

Anh khựng lại, sau đó rút từ túi ra một chiếc điện thoại. Trên màn hình, hiện lên số của anh.

Tô Nhiễm rất rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của Lục Thần cứng đờ lại. Cô nghĩ, có lẽ giờ anh đã nhớ ra, điện thoại của cô, từ mấy ngày trước, đã được Tạ Lăng Trầm để lại chỗ anh.

Đồng thời, anh cũng phải nhớ ra, tại bữa tiệc đó, Tạ Lăng Trầm đã mang đến tin tức về cái chết của cô.

Cô đã chết rồi, không thể nào nhận được cuộc gọi nữa.

Nhưng điều khiến cô không ngờ là, Lục Thần chỉ sững sờ trong chốc lát, chờ đến khi cuộc gọi tự động ngắt, anh khẽ siết chặt chiếc nhẫn trong tay, rồi lại tiếp tục gọi thêm một cuộc nữa.

Lần này, anh gọi đến biệt thự Thiên Chi Cảng.

Vẫn là người giúp việc nhận máy.

“Thiếu gia?”

“Thiếu phu nhân có ở nhà không? Cô ấy còn trong phòng vẽ không? Gọi cô ấy nghe máy.”

Người giúp việc rõ ràng ngây người, một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào:

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã lên núi để lấy cảm hứng, hôm qua có tin báo về rằng cô ấy gặp tai nạn và đã...”

Chưa kịp nói hết, Lục Thần dường như sợ phải nghe điều gì đó, lập tức ngắt lời:

“Nếu cô ấy về, lập tức gọi cho tôi.”

Nói xong, anh liền cúp máy, sau đó lại bấm số gọi cho trợ lý riêng.

Tô Nhiễm nghe thấy anh bảo trợ lý nhắc lại tên ngọn núi nơi cô từng đi sáng tác, sau đó bảo đặt chuyến bay sớm nhất. Anh muốn đi tìm cô.

Trợ lý tất nhiên không đồng ý, vẫn giữ giọng khàn khàn, nhắc lại một lần nữa rằng cô đã chết.

Nhưng Lục Thần chỉ nghe nửa câu, lại cúp máy.

Rồi anh cứ như điên, gọi liên tục đến từng bộ phận trong văn phòng tổng giám đốc, yêu cầu tra tung tích của cô.

Nhưng tất cả các câu trả lời đều giống nhau.

“Lục tổng, thật sự phải tra tung tích của Tô tiểu thư sao? Tô tiểu thư... đã mất rồi.”

“Lục tổng, Tô tiểu thư gặp tai nạn trên núi khi đi sáng tác và đã qua đời.”

“Lục tổng, Tô tiểu thư không thể nào về gặp ngài được nữa, cô ấy đã mất rồi.”

“Lục tổng, Tô tiểu thư, đã chết rồi...”

Nghe đến câu nói cuối cùng, Lục Thần vẫn dường như không cam lòng, muốn gọi thêm một cuộc nữa. Nhưng đột nhiên, điện thoại anh hiện lên một tin tức khẩn.
« Chương TrướcChương Tiếp »