Cô rất khó chịu.
Bàn tay bị bỏng đã đủ khó chịu, mắc bệnh bạch cầu sắp chết còn khó chịu hơn, nhưng điều cô không muốn nhất là nghe thêm một lời tổn thương nào nữa từ người mà cô đã yêu suốt bao năm nay.
Nếu điều đó xảy ra, cô sẽ cảm thấy cả cuộc đời mình thật thất bại.
Cô không muốn đến cuối đời, khi ngoảnh lại, chỉ thấy bản thân như một trò cười, chẳng có chút giá trị nào.
Vì vậy, cô kiên quyết không để Tạ Lăng Trầm nói với bất kỳ ai về bệnh tình của mình. Cô âm thầm ở lại bệnh viện điều trị trong thời gian dài, đến cả điện thoại cũng bị Tạ Lăng Trầm thu đi, để cô không còn nhìn chằm chằm vào khung hội thoại với Lục Thần mỗi ngày.
Sau này, cảm giác ngột ngạt trong bệnh viện khiến cô không chịu nổi. Cô làm loạn suốt nhiều ngày liền, cuối cùng mới thuyết phục được Tạ Lăng Trầm cho cô ra ngoài, và lần đi vẽ phong cảnh này là cơ hội hiếm hoi cô giành được.
Việc tìm được tủy ghép phù hợp, nói nhanh cũng nhanh, mà nói muộn cũng muộn.
Nhanh bởi vì cô hiểu rõ, người bình thường mắc bệnh bạch cầu phải chờ ghép tủy trong nhiều năm, thậm chí có người chờ đến chết cũng không đợi được. Tủy ghép của cô tìm được nhanh như vậy, chắc chắn nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của Tạ Lăng Trầm trong việc huy động mọi mối quan hệ.
Muộn bởi vì...
Cô đã không còn cơ hội nữa.
Cô đã chết.
Chuyện cô mắc bệnh bạch cầu cuối cùng vẫn không giấu được Lục Thần.
Nhưng cô chẳng thể đoán được anh sẽ phản ứng như thế nào. Liệu anh có thật sự như cô nghĩ, hả hê mà thốt lên: "Tô Nhiễm, em có nghĩ đây chính là quả báo của em không?" Rồi sung sướиɠ đến mức lập tức đi uống rượu ăn mừng?
Cô tưởng tượng rất nhiều phản ứng của anh, nhưng lại không ngờ đến một điều: khi nghe tin, Lục Thần chỉ sững người lại, nhíu mày, rồi lạnh giọng đáp:
"Bạn gọi nhầm số rồi."
Sau đó, anh dứt khoát ngắt máy, không để người bên kia kịp nói thêm câu nào.
Anh... không tin?
Chẳng lẽ anh nghĩ đây là một cuộc gọi lừa đảo?
Nhưng nghĩ lại, Tô Nhiễm cảm thấy điều này cũng không phải là không hợp lý. Có lẽ trong lòng anh luôn tin tưởng rằng, "Người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống dai."
Sau khi ngắt cuộc gọi từ bệnh viện, Lục Thần gọi ngay về nhà.
“Thiếu gia?”
Đầu dây bên kia là giọng của người giúp việc.
“Sao là cô? Tô Nhiễm vẫn chưa về sao?”
“Vâng, thiếu gia. Thiếu phu nhân vẫn chưa về. Có lẽ lần này cảm hứng nhiều nên cô ấy ở lại trên núi lâu hơn.”
“Đợi cô ấy về, lập tức...”
“Gì cơ, thiếu gia?”
“Không có gì.”
Lục Thần không nói tiếp, dập máy ngay sau đó.
Trong những ngày tiếp theo, bệnh viện gọi đến không ngừng, nhưng anh vẫn kiên định rằng đó là lừa đảo. Hoặc anh không bắt máy, hoặc bắt xong thì lập tức ngắt, cuối cùng còn chặn luôn số điện thoại.
Tô Nhiễm thật sự không hiểu nổi anh.
Chẳng lẽ giọng điệu của bệnh viện nghe lại giống lừa đảo đến vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, cô thấy như thế cũng tốt. Ít nhất sau này, anh sẽ không dễ bị những kẻ lừa đảo thông thường qua mặt.
Xem ra, sự cảnh giác của anh thực sự rất cao.
Cô bỗng nghĩ, nếu một ngày nào đó, An Tiểu Nhiễm gọi cho anh nói rằng cô ấy đã trở về, không biết anh có nghĩ rằng đó cũng là một trò lừa đảo không.
Cô chỉ vô tình nghĩ vu vơ, nhưng không ngờ ngày đó thực sự đến.
Trong lúc đang họp, Lục Thần nhận được cuộc gọi từ Lục Mạn Uyển.
Ban đầu anh định từ chối, nhưng lại bấm nhầm nút, thành ra nghe máy.
Ngay lập tức, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở và sự kích động của Lục Mạn Uyển vang lên qua điện thoại:
“Anh! Anh đang ở đâu? Mau về đi! Về nhà họ Lục ngay! Chị An! Em tìm thấy chị An rồi!”
Lục Thần lập tức bỏ dở cuộc họp để đến gặp An Tiểu Nhiễm. Tô Nhiễm không chút bất ngờ.
Dù gì đó cũng là người anh đã tìm kiếm suốt ba năm trời.
Nếu không có sự chen ngang của cô, có lẽ anh và An Tiểu Nhiễm đã sớm bên nhau, kết hôn, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Người có tình rồi sẽ về bên nhau.
Người không tình, chỉ chuốc thêm bi ai.
Bây giờ tìm lại được cô ấy, anh có lẽ sẽ vui mừng đến nỗi không chờ được giây phút nào nữa. Nếu là Tô Nhiễm, cô chắc hẳn còn sốt ruột hơn cả anh.
Thật tốt.
An Tiểu Nhiễm đã trở về, cô cũng đã chết. Tiếp theo, chỉ cần chờ tin báo tử, thi thể cô được hỏa táng, hai người sẽ tự động coi như ly hôn.
Từ đó, Lục Thần và An Tiểu Nhiễm sẽ có thể ở bên nhau, kết hôn, sinh con, mọi thứ đều trở lại quỹ đạo vốn có.
Nhưng khi Tô Nhiễm lặng lẽ theo sau Lục Thần về nhà họ Lục, nhìn thấy Lục Mạn Uyển, Lục phu nhân và An Tiểu Nhiễm khóc lóc ôm nhau, đến khi An Tiểu Nhiễm ngẩng đầu lên, để lộ toàn bộ gương mặt mình, cô lập tức chết sững.
Dù Thẩm Thanh Thanh rất giống An Tiểu Nhiễm, nhưng đường nét hai người vẫn có đôi chút khác biệt. Quan trọng nhất, An Tiểu Nhiễm có một nốt ruồi lệ rất đặc trưng ở khóe mắt, còn Thẩm Thanh Thanh thì không.
Nhưng bây giờ, người đang ôm Lục phu nhân và Lục Mạn Uyển, rõ ràng là Thẩm Thanh Thanh.
Lục Mạn Uyển vì quá mong nhớ An Tiểu Nhiễm nên thần trí mê muội, nhận lầm người sao?
Chẳng phải lần trước chính cô ta còn đuổi Thẩm Thanh Thanh ra khỏi phòng bệnh, nói rằng không muốn “hàng thay thế”, rằng An Tiểu Nhiễm là duy nhất hay sao?
Đang lúc ngỡ ngàng, Lục Thần đã bước đến, nhíu mày, khẽ gọi:
“Thẩm Thanh Thanh?”
“Không phải! Anh!” Lục Mạn Uyển thấy Lục Thần về, vội lau nước mắt, gương mặt tràn đầy niềm vui. “Đây là chị An! Chị An của chúng ta!”
“Chúng ta đều bị chị ấy lừa rồi! Thẩm Thanh Thanh chính là An Tiểu Nhiễm! An Tiểu Nhiễm chính là Thẩm Thanh Thanh!”
…
Tô Nhiễm đứng ngây người.
Mãi đến khi Lục Mạn Uyển giải thích từ đầu đến cuối, cô mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Theo như lời An Tiểu Nhiễm, ba năm trước, cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu mạn tính. Nghĩ rằng mình không còn sống được bao lâu, lại nghe tin Lục Thần sắp cưới Tô Nhiễm, trong cơn tuyệt vọng, cô ấy đã chọn cách nhảy xuống biển tự sát.