Đặc biệt là khi Lục Thần lật đến bức ảnh chụp anh trong bộ đồng phục xanh trắng, một bên vai lười biếng đeo cặp sách, ánh mắt lạnh nhạt, bước đi trên con đường rợp nắng trải đầy lá ngô đồng…
Tấm ảnh ấy như kéo Tô Nhiễm trở về ngày cô bắt đầu thích anh.
Thật ra ngày đó cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là khi cô vừa chuyển đến ngôi trường mới, hành lý còn chưa sắp xếp xong, thì vô tình nhìn thấy một khung cảnh vô cùng đẹp. Cảm hứng bất chợt trào dâng, cô lập tức cầm bảng vẽ theo bên mình, ngồi dưới gốc cây ngô đồng và bắt đầu vẽ.
Khi vẽ xong, định rời đi thì bỗng nhiên có người gọi cô từ phía sau. Cô quay đầu lại và thấy một chàng trai với khí chất lạnh lùng, đẹp trai, đứng dưới tán cây ngô đồng, tay cầm một chiếc nhẫn nhỏ.
“Bạn học, nhẫn của bạn rơi này.”
Hôm đó nắng đẹp đến lạ.
Một chàng trai vô cùng cuốn hút, đứng ngược sáng, cầm chiếc nhẫn của cô, tiến về phía cô.
Vậy là cô động lòng.
Mà một khi động lòng, đã là tám năm.
Thật ra phải nói, đâu chỉ tám năm.
Cô từng nói sẽ thích anh cả đời.
Rốt cuộc, cô chết ở tuổi hai mươi tư rực rỡ nhất, đúng như lời cô từng nói, thích anh suốt cả đời.
Tô Nhiễm dù đã chết nhưng không biết đọc suy nghĩ người khác, nên không thể biết được Lục Thần đang nghĩ gì. Cô chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh cứ thế lật từng tấm ảnh trong điện thoại của mình, hết tấm này đến tấm khác.
Cuối cùng, ngón tay thon dài của anh dừng lại ở một tấm ảnh.
Tô Nhiễm nhìn theo, bỗng ngẩn người.
Có lẽ, đây là tấm ảnh duy nhất trong cả nghìn tấm trong điện thoại, là ảnh của chính cô.
Trong ảnh, cô mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, ngồi trên lưng con ngựa trắng, dáng vẻ oai phong, thần thái rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Tô Nhiễm nhìn bức ảnh đó, bỗng cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Đúng là cô, nhưng cũng không giống cô.
Từ khi gả cho Lục Thần, ngày ngày bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo, bị nhà họ Lục ngầm chê bai ghét bỏ, sự kiêu hãnh từng có của Tô Nhiễm, không biết từ lúc nào, đã tan biến dần.
Không thể nào lấy lại được nữa.
Vì thế, có lẽ sự ra đi của cô bây giờ, cũng là một cách để tái sinh.
Chỉ là, trước khi được tái sinh, cô phải rời khỏi Lục Thần trước đã.
Nếu cứ bị “buộc” bên anh như hiện tại, thật sự không ổn chút nào.
Vậy nên, những ngày sau đó, Tô Nhiễm gần như ngày nào cũng nghĩ cách rời khỏi Lục Thần.
Nhưng dù đã thử vô số cách, vẫn chẳng có kết quả gì.
Cô chợt nghĩ, liệu có phải phải tìm thấy thi thể của mình thì mới được không?
Từ ngày cô rơi xuống vực đến giờ, tính ra cũng đã gần nửa tháng, nhưng vẫn không có tin tức gì. Có vẻ như đội cứu hộ vẫn chưa tìm thấy xác của cô.
Không có cách nhận diện danh tính, tất nhiên không thể thông báo cho người thân của cô.
Cô không mang theo điện thoại, chứng minh nhân dân hay bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận. Đội cứu hộ muốn xác định danh tính cô và thông báo cho gia đình, chắc chắn sẽ cần thêm thời gian.
Vậy thì, cô chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Chờ đến khi tìm thấy thi thể, có lẽ cô mới có thể rời đi.
Thế là, Tô Nhiễm tiếp tục những ngày nhàn nhã vô vị, đi theo Lục Thần, nhìn anh ngày ngày ngồi trong công ty, chẳng đi đâu khác ngoài làm việc.
Cho đến một ngày, anh nhận được một cuộc gọi.
Tô Nhiễm còn tưởng rằng cuối cùng đội cứu hộ đã tìm thấy xác cô, đang gọi điện thông báo về cái chết của cô. Cô còn chưa kịp vui mừng, đã thấy anh lấy ra không phải điện thoại của mình, mà lại là điện thoại của cô.
Cuộc gọi đó lại gọi đến cho cô?
Tô Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng, nhìn chằm chằm vào dãy số hiện trên màn hình. Đột nhiên cô cảm thấy mọi thứ như đảo lộn, bất giác muốn đưa tay ra ngắt cuộc gọi, không để anh nghe máy!
Đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe!
Nhưng thật đáng buồn, bàn tay của cô chỉ có thể xuyên qua chiếc điện thoại, chứ không thể nhấn tắt cuộc gọi!
Như thể định mệnh đã an bài, Lục Thần vẫn nghe máy.
Rất nhanh sau đó, một giọng nữ lạ vang lên từ đầu dây bên kia:
“Xin chào, cho hỏi có phải là cô Tô không? Chúng tôi gọi từ bệnh viện trung tâm thành phố. Về bệnh tình bạch cầu mạn tính của cô, hiện chúng tôi đã tìm được tủy xương phù hợp. Xin hãy đến bệnh viện trong hôm nay hoặc ngày mai, bệnh tình của cô rất nghiêm trọng, tuyệt đối không được trì hoãn!”
Bạch cầu mạn tính?
Ghép tủy?!
Ầm một tiếng, cả người Lục Thần cứng đờ.
Sắc mặt Tô Nhiễm lộ ra vẻ vô cùng khó coi.
Rốt cuộc vẫn bị Lục Thần biết rồi.
Nhiều khi, Tô Nhiễm cảm thấy đây chính là báo ứng dành cho mình.
Lần cô bị bỏng tay, phải đến bệnh viện chữa trị, mỗi ngày đều đau đến không ngủ được. Có lần vào nửa đêm, cô ho ra một ngụm máu tươi, chính mình cũng bị dọa sợ.
Thật ra, suốt những năm qua, cô luôn có những triệu chứng như mệt mỏi, sụt cân, và thỉnh thoảng ho ra máu. Nhưng cô không để ý, chỉ nghĩ rằng đó là hậu quả của việc thường xuyên thức khuya vẽ tranh, làm việc quá sức.
Nhưng lần ho ra máu nghiêm trọng như vậy, đúng là lần đầu tiên.
Cô ngây người nhìn đống máu, mà Tạ Lăng Trầm thì hoảng hốt, lập tức kéo cô đi kiểm tra toàn thân.
Khi kết quả kiểm tra được đưa ra, cả hai người đều chết lặng.
Cô mắc bệnh bạch cầu mạn tính.
Hơn nữa, bệnh tình đã kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu mà không được phát hiện.
Khi nhận được chẩn đoán đó, việc đầu tiên cô làm chính là dặn đi dặn lại Tạ Lăng Trầm, tuyệt đối không được nói chuyện này với bất kỳ ai. Bao gồm cả cha cô, và… Lục Thần.
Không muốn cho cha biết, vì năm đó, cô bất chấp tất cả để gả cho Lục Thần, đã khiến ông thất vọng đến mức không muốn nhìn mặt cô. Từ đó đến giờ, ông không còn nhận cô là con gái. Cô không muốn lại khiến ông phiền lòng vì mình.
Còn không muốn cho Lục Thần biết… không phải vì sợ anh đau lòng.
Ngược lại, cô biết rõ hơn ai hết, anh sẽ không vì cô mà buồn.
Điều cô lo ngại là, nếu Lục Thần biết được sự thật này, anh sẽ không chút do dự mà nói ra những lời cay nghiệt, chẳng hạn như:
“Tô Nhiễm, em có nghĩ rằng, đây chính là quả báo của em không?”