Chương 41: Tôi không chủ động nữa đâu

Lục Cảnh Sâm tức tối đứng dậy, anh không để ý đến thân phận bại liệt nữa, đi thẳng vào trong phòng tắm.

Bật vòi nước lạnh trong phòng tắm lên, anh điên cuồng chà xát cơ thể.

Cố gắng để dòng nước lạnh như băng xuyên qua du͙© vọиɠ cơ thể.

Chỉ là cho dù Lục Cảnh Sâm có cọ rửa như thế nào thì bộ phận nào đó ở thân dưới cũng không có ý định cờ im trống lặng.

Ngược lại, nó ngày càng cương cứng hơn.

Lục Cảnh Sâm cáu kỉnh đẩy mở cửa phòng tắm, hai tay chống nạnh, lộ ra dáng người cao to cường tráng.

"Người phụ nữ điên này, điên đến cỡ nào vậy?”

Xem ra phải tìm cách khác dập lửa.

Lục Cảnh Sâm thay đồ ngủ, đẩy xe lăn ra ngoài.

Đúng lúc đυ.ng phải Thẩm Hạ Hạ đang nghe lén ngoài cửa.

Nhìn thấy khuôn mặt và cổ đỏ bừng của Lục Cảnh Sâm.

Thẩm Hạ Hạ biết rõ, pháp thuật này có tác dụng rồi.

Thẩm Hạ Hạ đã thay một bộ váy mát mẻ từ trước.

"Chồng à, anh ra ngoài rồi." Thẩm Hạ Hạ nói xong bèn đi đến muốn đẩy xe lăn của Lục Cảnh Sâm.

Nhìn thấy dáng vẻ đoán được từ lâu của Thẩm Hạ Hạ, Lục Cảnh Sâm tức giận.

Điều quá đáng hơn nữa là Thẩm Hạ Hạ lại ngồi thẳng lên đùi anh, ôm lấy cổ anh.

Khoảnh khắc Thẩm Hạ Hạ ngồi xuống, dưới thân giống như bị cái gì đó đẩy một chút.

Thẩm Hạ Hạ phản ứng lại, sắc mặt ửng hồng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thân thể thoáng run lên.

Vậy là được rồi sao?

Điều khiến Thẩm Hạ Hạ ngạc nhiên hơn nữa chính là cánh tay Lục Cảnh Sâm hơi cong lại, anh ôm cô vào lòng.

Cơ thể thực sự khó chịu.

Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ: "Nếu cô đã muốn như thế thì tôi sẽ tác thành cho cô.”

Lục Cảnh Sâm ôm cô về phòng, đóng cửa lại.

Anh đặt cô bên cạnh giường.

Ngọn lửa du͙© vọиɠ trong đôi mắt sâu thẳm và hẹp dài dường như sắp đốt cháy Thẩm Hạ Hạ.

Thẩm Hạ Hạ nuốt nước bọt, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Cô vừa cởi được một cúc áo, đột nhiên nghĩ đến Lục Cảnh Sâm là người bị liệt.

Chờ cô cởϊ qυầи áo xong hết rồi, Lục Cảnh Sâm vẫn đang ngồi trên xe lăn quan sát, cảnh tượng xấu hổ như thế phải hóa giải kiểu gì đây?

Vẫn đổi cho cô chủ động đi.

Thẩm Hạ Hạ duỗi tay cởϊ qυầи áo của Lục Cảnh Sâm.

"Tôi không thích phụ nữ quá chủ động.” Ánh mắt Lục Cảnh Sâm sâu thẳm, anh gạt tay cô ra, xoay người chuẩn bị rời đi.

Con vịt nấu chín sắp sửa bay mất rồi, Thẩm Hạ Hạ vô cùng lo lắng, lập tức nằm xuống giường: "Tôi không chủ động, tôi không chủ động nữa đâu! Lục Cảnh Sâm, tôi nằm xuống rồi anh cởi cho tôi, được không?"

Ánh mắt Lục Cảnh Sâm tối sầm, người phụ nữ này thật là!

Không thể chạm vào người phụ nữ trên giường, cho nên Lục Cảnh Sâm chỉ có thể tự vào phòng tắm mượn nước để giải quyết.

Chỉ là cơ thể vẫn nóng bừng như cũ.

Rốt cuộc người phụ nữ này đã dùng mánh khóe gì?

Hiệu quả mà kỹ thuật y học cũng không thể đạt được, cô lại thực hiện nó một cách dễ dàng.