Chương 40: Sưng lên không chịu nổi

A Huy không chút do dự gõ cửa phòng Lục Cảnh Sâm: "Thiếu gia, tôi mang thuốc đến cho anh đây, vừa rồi lão phu nhân gọi điện thoại đến dặn tôi phải thấy anh uống thuốc mới được.”

Câu sau là do A Huy tự bổ sung, khi người nhà họ Lục vắng mặt thì Lục Cảnh Sâm sẽ từ chối uống thuốc.

A Huy sợ anh từ chối nên phải dùng bà cụ Lục để gây áp lực.

Trong nhà họ Lục, người thiếu gia kính trọng nhất chính là bà cụ Lục.

Một lát sau, tiếng xe lăn chuyển động vang lên.

Lục Cảnh Sâm mở cửa ra.

"Uống thuốc thôi, chồng ơi." Thẩm Hạ Hạ bưng cái khay, định tiến vào phòng.

Ánh mắt Lục Cảnh Sâm hơi trầm xuống, anh ngăn cô lại: "Đưa cho tôi là được rồi."

Thẩm Hạ Hạ không còn cách nào khác, đành phải đưa khay cho anh.

Nhân lúc Lục Cảnh Sâm uống thuốc, Thẩm Hạ Hạ lấy lọ nước thánh có nhánh gỗ đào được giấu trong quần áo ra.

Cô nhanh chóng rắc nước lên người Lục Cảnh Sâm.

Lục Cảnh Sâm tức giận, đôi mắt đen như màu trà của anh kết một tầng sương mỏng: "Cô lại lên cơn gì đấy?”

Thẩm Hạ Hạ cười thần bí: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chữa khỏi cho anh."

Lục Cảnh Sâm tức giận phủi phủi thân mình, đưa bát đã uống xong cho A Huy, xoay người về phòng, đóng sầm cửa lại.

"Đúng là người phụ nữ điên khùng."

Thẩm Hạ Hạ vội vàng trở về phòng, lá bùa trong chiếc hộp lao lên không trung.

Lá bùa đứng thẳng tắp trên không.

Chỉ là không giống như ánh sáng vàng lúc trước, lần này nó phát ra ánh sáng của bụi vàng.

Sau đó chỉ cần nhìn thôi đã có xúc động muốn yêu đương.

Thẩm Hạ Hạ đọc thần chú.

"Hương khói nặng nề ứng Càn Khôn, chính thần xem trọng đến trước đàn, sắc đạo bảo hòa hợp. Nam hòa nữ ý, nữ hòa nam tình, thần binh hỏa cấp như luật lệnh."

Lá bùa trên tay chậm rãi trong suốt rồi xuyên qua vách tường, in dấu lên người Lục Cảnh Sâm.

Thẩm Hạ Hạ hơi lo lắng, không biết có hiệu nghiệm hay không.

Theo căn dặn của chủ cửa hàng, lá bùa này phải được dán lên trước mặt đương sự.

Cô cách một khoảng thì thôi vậy, còn cách cả bức tường.

Thấy nửa tiếng đã trôi qua, Thẩm Hạ Hạ ghé vào cửa nghe lén, trong phòng không có âm thanh gì.

Không có tác dụng à? Hay là Lục Cảnh Sâm đã phế hoàn toàn rồi, pháp thuật cũng vô dụng?

Không được, ngày mai phải đến bắt đền ông chủ.

Lục Cảnh Sâm trong phòng đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt trong cơ thể.

Bộ phận nào đó bên dưới không hiểu sao lại sưng lên không chịu nổi.

Máu huyết toàn thân sôi trào, sắc mặt đỏ bừng.

Một nỗi du͙© vọиɠ không thể khống chế dường như sắp thoát ra khỏi cơ thể anh.

Anh vậy mà có thể muốn phụ nữ...

Hai mươi lăm năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

Anh biết rõ bản thân là một người đàn ông bình thường, phản ứng sinh lý ngày thường nên có cũng sẽ có.

Nhưng đây là lần đầu tiên bất thường như hôm nay.

Lục Cảnh Sâm là một người đàn ông bình thường, thậm chí có thể nói là một người đàn ông siêu cấp bình thường, anh còn có thể chịu nổi pháp thuật như thế của Thẩm Hạ Hạ đến mức nào chứ?

Phần thân dưới bị tắc nghẽn và sưng lên đến mức anh nóng lòng muốn cởϊ qυầи ra.

Anh nhớ tới những gì Thẩm Hạ Hạ vừa nói: "Đừng tưởng chia phòng ngủ thì tôi không trị khỏi cho anh.”

"Người phụ nữ này lại làm gì rồi!”