Lục Tiêu

5.29/10 trên tổng số 31 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Thanh Thảo. Thể loại: 3PNhất công lưỡng thụ + bạo dưa + hết sức sủng công + hình thức những đoạn kịch ngắn + HE Câu chuyện kể về cuộc sống hằng ngày của một công được hai thụ yêu thương sống  …
Xem Thêm

Chương 7
“A Tiêu.”

Nghe tiếng gọi

sau lưng truyền tới, Lục Tiêu đột nhiên quay đầu lại, đúng như dự đoán nhìn thấy

Nguỵ Tử Tuấn

đứng

cách đó hơn

năm bước, anh

sững sờ: “Đến đây lúc nào?”

“Được

một một chút rồi.” Vẻ tuấn tú xưa nay trên mặt Ngụy tiểu thiếu gia

không mất,

lại mở miệng

bổ sung thêm một câu “Thấy

các người đang bận, nên

không quấy rối.”

Lục Tiêu cười cười, Ngụy Tử Tuấn chạy tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, một tay bắt lấy

cánh tay

anh, tiếp theo chạm môi vào. Đối với

nụ hôn như vũ bão của

Ngụy tiểu công tử, Lục Tiêu cũng không từ chối, quấn lấy đầu lưỡi đối phương, dây dưa hôn một chút mới tách ra.

Ngụy Tử Tuấn thoáng nhìn Hạ Dật nằm ngửa trên đất, giương lên

khuôn mặt

tuấn tú: “… Bị ngón tay làm bắn, thật là hết sài rồi.”

Hạ Dật cau mày, vừa định phản bác, nhưng

bây giờ khắp toàn thân đều mềm

nhũn.

Sau huyệt tuy chưa

bị xâm nhập,

nhưng

có thể

ngón tay

của Tiểu Lục xoa xoa còn

lưu lại

xúc cảm, ngập đầu kɧoáı ©ảʍ qua đi, bây giờ chỉ cảm thấy nơi vừa mới bị chạm qua nóng lên, dâng lên khao khát cần được thứ gì đó lấp bù.

Lục Tiêu nhìn thấy, khẽ mỉm cười: “Em

nên khích lệ kỹ thuật nghề nghiệp của anh vững vàng.”

Ngụy tiểu công tử nhíu mày không nói, đưa tay cởi hết những thứ vướng bận trên người

mình, cũng mặc kệ

nơi này là vùng hoang vu, cứ như vậy để lộ

làn da trắng của mình.

Di

chuyển

tầm mắt

có thể

chú ý tới tϊиɧ ɖϊ©h͙

khô còn sót lại

giữa đùi Ngụy Tử Tuấn, đây

là lưu lại sau khi làm lúc xế chiều nay

xong, chưa

rửa lau

sạch sẽ.

Hạ Dật

vẫn chưa

thể khôi phục sức lực, nằm một bên, trơ mắt nhìn Ngụy Tử Tuấn và

Tiểu Lục

của mình

ôm ấp trao

môi hôn, dùng sau huyệt nuốt lấy

dương v*t Lục Tiêu vào thân thể, dường như

ngậm vào toàn bộ.

Hạ Dật nhẹ nhàng

đứng dậy, ở trong lòng không biết mắng bao nhiêu

lần họ Ngụy thừa nước đυ.c thả câu.

Một bên khác, Ngụy Tử Tuấn nằm ngửa trên đất, thân thể ngửa ra sau, hai chân chăm chỉ quấn lên eo

anh, theo mỗi một lần đỉnh của anh mà

không ngừng run rẩy.

Vì chiều

nay

đã làm

một lần, tàn dư tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn

lại trong cơ thể Ngụy Tử Tuấn

không ít, bây giờ ra vào cũng đặc biệt thuận lợi. Lục Tiêu chỉ vào ra

cắm mấy lần,

vị trí

kết hợp

đã đẫm một mảnh ướŧ áŧ, chất lỏng

tàn dư trong cơ thể

Ngụy tiểu công tử theo đút vào phát ra

tiếng nước dinh dính.

Kèm theo một cái đâm

sâu của anh,

thân thể

Ngụy tiểu công tử run rẩy đến lợi hại, sau cùng

không nhịn được



bắn ra, tiếp đó

sau huyệt một trận co rút, vô cùng căng mịn làm

anh cũng

theo

đó mà gieo mầm móng vào cơ thể Ngụy Tử Tuấn.

Lần này làm xong, Ngụy Tử Tuấn không quấn quít lấy anh

muốn

nữa, mà

mặc vào

từng kiện

quần áo xong, lại tựa lên vai anh

nghỉ ngơi một chút, mi mắt khẽ run, hô hấp còn có chút bất ổn.

Chỉ nghe Ngụy tiểu công tử nói: “A Tiêu… Một lúc nữa có nghe tiếng

gì, cũng không đừng quan tâm.” Ngụy Tử Tuấn dừng một chút, khoác áo khoác lên người Lục Tiêu nắm thật chặt, ghé

vào bên tai

anh, nhẹ giọng nói

“Chỗ

này góc chết xạ kích, chỉ cần đối phương không di động, anh

chờ ở đây cũng rất an toàn.”

Lục Tiêu nghe xong

đầu óc mơ hồ, Hạ Dật cách đó không xa đã đỡ thân cây đứng lên.

Hai người Nguỵ, Hạ cùng dựa lưng

vào thân cây lớn,

đứng

xa xa liếc mắt nhìn nhau, Hạ Dật gật

nhẹ

đầu.

Kế đó, Ngụy Tử Tuấn vứt

áo khoác mang theo

trong tay ra ngoài một cái, đồng thời tay trái ném hai viên đá ra, mỗi viên bắn lên một thân cây cách đó khoảng hơn

mười mét, đập vào

thân cây làm phát ra tiếng vang

không nhỏ.

Ba tiếng súng

phát ra.

Chiếc áo bay

giữa không trung đã bị một viên đạn bắn

xuyên qua, hai viên đạn

còn lại bắn

vào

thân cây, nơi hai viên đá mới bắn lên, lưu lại một

lỗ đạn bốc ra luồng

khói đen.

Lục Tiêu thầm sợ hãi.

Dường như đồng thời khi

tiếng súng vang lên, hai người Nguỵ, Hạ chạy thẳng về

bụi cỏ chạy hướng đông tây.

Chỉ thấy cổ tay Hạ Dật rung

lên, rút ra một chiếc dao găm giữa không trung lóe ra ánh sáng lạnh bạc. Ngay sau đó đã

nghe trong bụi cỏ truyền ra

một tiếng vang trầm thấp.

Lúc nhìn lại, lưỡi dao trong tay Hạ Dật đã kề lên

yết hầu kẻ địch.

Lục Tiêu quay đầu

nhìn thấy

một bên khác, một tay Ngụy Tử Tuấn

cũng đang

kéo một người đàn ông bị đánh bất tỉnh đi ra

từ

bên trong bụi cỏ.

Hạ Dật cầm

dây thừng trói

người

đó lại, quấn vào thân

cây, vừa

trói vừa

hỏi: “Bọn người này là ai?”

“Nếu tôi

đoán không sai, nơi này có một ổ

buôn ma túy, còn

bọn chúng… tám phần mười là

do người buôn

ma túy thuê tới.” Ngụy tiểu công tử từ trong túi tiền lấy ra một

chiếc điện thoại nhìn kiểu dáng

vô cùng lâu đời, mở ra bấm hai cái, trên mặt từ đầu tới cuối không lộ biểu tình gì “Thật trùng hợp, tối nay ở đây có một

vụ

giao dịch ma tuý.”

Hạ Dật ngạc nhiên: “Tại sao điện thoại di động của cậu

có sóng?”

“Thiết bị liên lạc chuyên dụng

trong

quân

đội.”

Hạ Dật hỏi: “Cậu

biết

trước chuyện

này?”

“Cũng mới

biết được vừa nãy ” Ngụy Tử Tuấn dừng một chút: “Con đường

có thể trốn

chạy đã bị bao vây, đêm nay sẽ phái

đến

một trung đội lục soát núi trước,

trước khi kết thúc

hành động, để đề phòng tin tức

bị

tiết lộ nên

thường sẽ không nói rõ.”

Hạ Dật bỗng cười một tiếng, một cước

đá kẻ

bị trói thành bánh chưng kia

ngã lăn trên mặt đất, lông mày nhướng cao: “Cậu

tới hẹn hò hay

tới làm gì



nhiều chỗ như vậy không đến, lại

chọn đến cái nơi quỷ quái

này?”

Ngụy Tử Tuấn giật giật môi, không lên tiếng.

Hạ Dật cả giận nói: “Tâm trạng tốt đẹp cũng bị cậu làm

cho nát bét hết, làm

mấy lần

thế này nữa thì

sớm muộn gì cũng bệnh liệt dương!”

Ngụy tiểu công tử bỗng quay đầu nhìn

Lục Tiêu, biểu hiện

vô cùng

lo lắng: “A Tiêu…… Anh

không có chuyện gì

chứ?”

Lục Tiêu nghe hai người nói chuyện xong, quả thực dở khóc dở cười: “Ý em

hỏi

không có chuyện gì

về

phương diện nào?”

Ngụy tiểu công tử nhìn anh chằm chằm.

Hạ Dật

sợ chưa đủ bận rộn lại thêm một câu: “Vì hạnh phúc nửa cuối cuộc đời

của cậu, suy nghĩ cho

kỹ đi.”

Lục Tiêu dùng một tay che mặt, thực sự không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Ngụy tiểu công tử.

Hạ Dật thu dao găm

về, tiện thể đánh ngất mấy kẻ bị trói trên cây kia, hất

cằm

“Bậy giờ chúng ta xuống núi

hả?”

“Đội trưởng Ngô

chắc

đang

lên

núi, bây giờ xuống cũng có thể

gặp phải

trên đường.” Ngụy Tử Tuấn trầm ngâm

giây lát, bỗng nói: “SV99

có tầm ngắm trong phạm vi trăm mét……”

“Cái gì?” Lục Tiêu có chút không rõ

hỏi.

Ngụy Tử Tuấn giải thích: “Súng bọn họ vừa

dùng

là SV99, phạm vi ngắm bắn trong trăm mét, bằng không chúng ta cũng không phát hiện ra được, chứ đừng nói gì đến ra tay loại bỏ.”

“Cậu

không sợ có tay

súng bắn tỉa

khác

mai phục ở đằng

xa

à?” Hạ Dật lạnh lùng nói.

“Chín phần mười có thể sẽ không, mục đích quan trọng nhất

của

lần này là đạt thành giao dịch, chúng ta lại bị đánh lén

ở đây, đoán chừng là

hành động làm sạch trước khi

giao dịch bắt đầu. Như loại chuyện

này sẽ không phái súng bắn tỉa tầm xa đến, tốn thời gian mất công sức mà không chiếm được chút

lợi ích

nào”

“Vậy thì đi thôi.” Hạ Dật không

muốn ở lại chỗ này

một chút

nào, ngẫm lại đều cảm thấy

hôm nay đúng là

nguy hiểm vô cùng.

Ngụy Tử Tuấn bước

lên kiểm tra

những thứ

trong túi đeo lưng

của mấy người kia một lần, tìm ra tổng cộng

gồm

một bộ băng đạn dự bị, một cái dao găm



ba máy truyền tin.

Ngụy tiểu công tử lấy bao chứa đạn ra, sau khi kiểm tra

số lượng, nhíu nhẹ

mày, thấp giọng nói: “Thêm vào số đạn đã nổ súng vừa nãy,

tổng cộng



12 viên….. Buôn ma túy có vũ trang, xem ra

vụ này là cấu kết với thế lực nước ngoài.”

Từ lúc ban

nãy chú ý tới

kính bắn tỉa bị khúc xạ

trong bụi cỏ, Hạ Dật đã

cảm thấy

chuyện

không ổn, quay đầu thấy Ngụy tiểu công tử còn ở đây và

Tiểu Lục

đang

chán ngán. Đến

bây giờ đã sớm hết

kiên nhẫn nổi, vừa nghĩ tới Lục Tiêu vẫn còn ở

đây, trong lòng lại

càng buồn bực: “Phí lời cái gì, cuối

cùng có đi hay không hả?”

“Nếu



một ổ buôn ma túy cũng còn tốt, buôn ma túy

trong vùng

còn chưa

lớn lối như vậy, bình thường cũng không trang bị

vũ khí. Xem tình hình, lần này chắc không phải nhỏ”.

Nói rồi, Ngụy Tử Tuấn giơ

bộ đàm trong tay

lên: “Mới tìm ra từ trong bao của bọn chúng, anh

có thể nhìn……”

Hạ Dật cau mày: “Huỷ nó đi không phải được rồi à?”

“Cái này có

chức năng

ghi hình và định vị, cài đặt

đúng giờ liên lạc. Nếu hủy

nó ở đây,

đối phương có thể lập tức xác định vị trí

của

chúng ta.

Nhưng nếu mặc kệ nó thì theo

quy định,

đến lúc

liên lạc

không

thấy

trả lời cũng sẽ bị phát hiện.”

Lục Tiêu nghe một chút

như vậy

cũng gần hiểu được

ý của

Ngụy tiểu công tử: “Vậy thì ở

lại đây là

được rồi.”

“Tiểu Lục?” Hạ Dật bắt lấy

cánh tay anh, nhíu mày: “… Cậu

đang nói cái gì

thế?”

“Ý của Tử Tuấn là,

quy mô của tổ chức

buôn ma túy lần này rất lớn, đồng thời còn mang theo vũ khí, chạy loạn khắp nơi rất nguy hiểm. Nơi này đã loại bỏ được

kẻ địch, đảm bảo an toàn hơn

trên đường

xuống núi có thể

bị bọn buôn ma tuý ở nơi khác mai phục đánh lén. Nhưng

mà,

đợi ở đây

cũng có thể vì gián đoạn liên lạc mà

bị kẻ địch chú ý.”

Lục Tiêu thở dài, từ

khi

Ngụy tiểu công tử rời khỏi

quân đội, không biết

mình đã

bao nhiêu năm không bị cuốn vào chuyện như vậy, đột nhiên xảy đến

còn làm anh

có chút không biết làm sao: “Phân tích

trên tổng thể thì, ở đây

chờ tiểu đội phòng chống ma tuý đánh lên núi

cứu viện

càng an toàn hơn

chúng ta

chạy

khắp nơi. Bởi,

ở lại đây, chúng ta có thể mai phục ở chỗ tối trước một bước.

Khi đó,

tình thế

sẽ càng có lợi hơn cho

chúng ta.”

Ngụy Tử Tuấn gật đầu: “A Tiêu nói không sai.”

“Tiểu Lục…” Nhìn thấy vẻ không để ý lắm của Lục Tiêu, Hạ Dật lúng túng: “Năm đó, vậy mà cậu

cũng có thể

qua nổi”

Lục Tiêu quay đầu, liếc mắt nhìn nhau cùng Ngụy Tử Tuấn, không nhịn được lộ một nụ cười: “Hết cách rồi, trước khi gặp phải Ngụy tiểu công tử, tôi gặp nguy hiểm

lớn nhất cũng chỉ là tranh cãi

trong công việc. Sau đó bắt đầu bên nhau cùng Tử Tuấn, trận chiến gì cũng

gặp, gia đình bệnh nhân cầm

côn

sắt

chạy tới gây chuyện lại không đáng sợ như vậy nữa.”

Năm đó Ngụy Tử Tuấn không để ý cha cậu phản đối, dứt khoát lựa chọn xuất ngũ, một phần nguyên nhân lớn là do lo lắng an toàn của anh.

Ngụy tiểu công tử đến gần,

nắm

lấy

tay anh, đứng sóng vai cùng anh.

Nhìn một màn trước mắt, trong lòng Hạ Dật cảm giác có chút khó chịu.

Hạ Dật vẫn cảm thấy, y

và Tiểu Lục chỉ gặp nhau trễ

mấy năm. Mà Ngụy Tử Tuấn cả ngày làm mặt lạnh, nhìn thôi đã thấy

nặng nề vô vị.

Nếu hai người bọn họ cùng gặp Tiểu Lục, cạnh tranh công bằng thì không tính là đối thủ, mà mình

và đối phương bỏ lỡ thời gian rốt cuộc

sẽ bù đắp

lại được. Hạ Dật lúc đầu tự

tin vào

thực lực bản thân và thủ đoạn

cũng khá cao minh

của mình, nhưng cuối cùng

y vẫn

không thể đuổi

Ngụy Tử Tuấn ra ngoài. Hay,

từ khi bắt đầu đó, y

đã phát hiện

ra, chỉ là theo bản năng không chịu thừa nhận mà thôi.

Họ Ngụy rất thích hợp

với

Tiểu Lục, so với y

càng thích hợp

hơn.

Hạ Dật nắm chặt nắm đấm, tim như

bị vò lại, vô cùng chua xót.

Lục Tiêu bước

lên hai bước, đưa tay khoát lên vai

người đàn ông: “Được rồi, đừng

sửng sờ

nữa, chuẩn bị một chút đi.”

Hạ Dật ngơ ngác.

Quay đầu nhìn vào ánh mắt của

Lục Tiêu, y

mới như chợt

hoàn hồn. Hạ Dật trừng mắt nhìn, tiếp theo nở nụ cười, dáng vẻ

bất cần đời như cũ. Y

nghiêng người, hôn lên Lục Tiêu, không phải nụ hôn cướp đoạt trước

kia mà

bờ môi mềm nhẹ chạm

vào, vừa chạm vào đã rời ra ngay.

Hạ Dật rũ

mắt

xuống, gần sát

thân thể

Lục Tiêu, thở dài: “… Tiểu Lục, cậu

thật tốt.”

Lục Tiêu đưa tay, xoa xoa đầu của người đàn ông.

Thêm Bình Luận