Chương 4
“Đây không phải là ngày hôm qua đem ngươi mang đi……” Tiền Lập mắt sắc, một hồi liền nhận ra Hạ Dật, kinh ngạc nói: “Các cậu quen nhau?”
Lục Tiêu nói bừa “Cậu ấy
là chủ của con chó nuôi trong nhà của anh họ của con trai của chú tôi.”
Tiền Lập trợn to mắt, miệng cũng mấp máp
nửa ngày, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói được một câu”… Bạn nhà cậu
thật nhiều.”
Chờ toạ đàm kết thúc, lễ giao lưu vừa bắt đầu, Lục Tiêu đã
đứng dậy khỏi
chỗ ngồi, cầm một bản thảo mà tháng qua viết ra đến sau đài tìm bác sĩ Từ.
Lúc anh đến, Từ Hằng đang cùng nói chuyện
với
Hạ Dật.
Không biết xuất phát từ tâm trạng nào, Lục Tiêu miễn cưỡng dừng lại bước chân muốn bước đi, đứng bên góc tường, lắng nghe.
Hạ Dật nói”Sớm nghe nói bác sĩ Từ rất có danh vọng
trong ngành Y, nếu có thời gian, hy vọng có thể cùng giao lưu riêng một lần.”
Từ Hằng tựa hồ có hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hạ đây là?”
Hạ Dật cũng không dông dài, đi thẳng vào
chủ đề”Có thời gian cùng
ăn bữa cơm đi.”
“Tổng giám đốc Hạ là thương nhân
có ánh mắt độc đáo, mà tôi chỉ vững mỗi Y học, sợ là không có tiếng nói chung.” Từ Hằng cười cười, uyển chuyển từ chối.
“Đừng thấy tôi như
bây giờ, khoa chính quy năm đó cũng là khoa
Y, có chút hiểu biết.”
“Không phải
Tổng giám đốc Hạ cuối cùng vẫn
làm ông chủ
sao” Từ Hằng hơn năm mươi tuổi, nhìn rất hiền lành, nói chuyện lại
không có chút lưu tình
“Tôi lớn tuổi, thời gian cũng không nhiều
nên
chỉ muốn tĩnh tâm nghiên cứu Y học với người cùng ngành.”
Hạ Dật hơi nhướng mày, biểu hiện trong nháy mắt tối tăm không ít.
Người khác không biết, Lục Tiêu lại
rất rõ ràng. Con người
Hạ Dật nhìn ôn hòa, lúc giao thiệp với người cũng ôn văn nhĩ nhã như
một người kinh doanh trí thức.
Trên thực tế tính khí cực
xấu, nếu
có người trước
mặt không cho y mặt mũi, Hạ Dật nhất định sẽ lập tức quay
mặt rời đi, đồng thời sớm muộn sẽ làm đối phương đẹp mặt.
Nhưng lần này, Hạ Dật lại
miễn cưỡng nuốt xuống
cơn giận, nụ cười không thay đổi “Tôi
đây lần tìm bác sĩ Từ, thật ra là vì một người bạn của tôi
rất muốn gặp ông, tôi
cũng chỉ giật dây bắc cầu
mà
thôi.”
Từ Hằng không chút lưu tình nói “Vậy cũng chờ gặp cậu ấy rồi
nói.”
Hạ Dật hít sâu một hơi, không hề nhường nhịn. Chỉ nghe y
cười gằn một tiếng,
chút hiền lành,
khiêm cung hết mức
lúc trước
biến mất
“Vậy thì…
bác sĩ Từ, nếu tôi
lấy thân phận phía đầu tư yêu cầu ông
nhất định phải đến, bằng không tôi
sẽ rút hết tài chính
đã đầu tư thì sao?”
Từ Hằng chắc
không lường trước Hạ Dật lật
mặt như lật sách, nói thay đổi thì
thay đổi ngay, không khỏi nhíu mày
“Dưa hái xanh không ngọt, Tổng giám đốc Hạ cần gì
uy hϊếp tôi chứ?”
“Bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, tôi
cũng không phải người thích ép buộc người khác, chỉ là tình huống lần này đặc biệt.”
Từ Hằng thở dài
“Tổng giám đốc Hạ cũng
nói như vậy, tôi
cứ từ chối
nữa, sợ là Tổng giám đốc Hạ phải trở mặt
cùng tôi
rồi…… Nói vậy ngài và
người kia quan hệ rất tốt.”
Hạ Dật như nhớ ra cái gì đó, biểu hiện ôn nhu không ít, nhẹ giọng nói
“… Cậu ấy
là người
quan
trọng nhất
của tôi.”
Lúc Hạ Dật đi ra đại sảnh, một chút đã
nhìn thấy Lục Tiêu trong l*иg ngực còn ôm một xấp tư liệu
đang
tựa
bên tường.
Hạ Dật đi nhanh
vài bước, đứng bên cạnh đối phương, sóng vai đi cùng Lục Tiêu. Y
đi mấy bước, rốt cục không nhịn được
nữa mà
mở miệng
“Là đứng
chờ tôi
hả?”
“Ừm.” Lục Tiêu không chút nghĩ ngợi nói.
Hạ Dật sững sờ, hiển nhiên không ngờ, y
chẳng qua nhịn không được muốn chọc
đối phương vài câu, nhưng lại lấy được
đáp án
bất ngờ làm người ta
mừng
rỡ. Ngực như trúng một đòn rồi, tim bỗng
liều mạng
nhảy lên, gò má cũng trở nên
nóng bỏng.
Lục Tiêu lộ ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Hạ
là người đầu tư lớn nhất cho lễ
giao lưu lần này…… Không ngờ cậu
còn thích đầu tư vào những
thứ
này?”
Hạ Dật cười gượng hai tiếng”Chỉ là đầu tư vào nghiên cứu Y học thôi.”
“Cũng đúng lúc thật.” Lục Tiêu quay đầu, nhìn vào mắt
Hạ Dật. Người đàn ông cao hơn anh
gần nửa
cái
đầu.
Từ góc độ này
của anh
có thể nhìn thấy mi mắt
xếch cao của
đối phương.
Hạ Dật bỗng cúi đầu, đến gần anh, hơi thở của y
xoay một vòng bên tai, giọng nói
cũng trầm thấp”Đương nhiên là…… Bởi vì Tiểu Lục muốn tới nha.”
Bước chân
Lục Tiêu
bỗng
dừng
lại, tim cũng tựa hồ đập loạn
một cái.
Anh
dừng bước, đứng
tại chỗ sửng sốt một chút, mắt thấy bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên quay đầu, nhanh chóng hôn môi Hạ Dật,
chạm nhẹ vào bờ môi của y.
Sau đó cúi đầu, xem như chưa có gì xảy ra mà tiếp tục đi về phía trước.
Vào lúc này đến phiên Hạ Dật sửng sờ. Người đàn ông đưa tay, dùng đầu ngón tay
chạm vào nơi vừa được đối phương hôn lấy, tim như
không phải của mình
nữa, cứ như dùng
thuốc kí©h thí©ɧ
mà
kích động sắp nhảy ra khỏi l*иg
ngực.
Hạ Dật cảm giác hô hấp của mình cũng có chút không thông, hít sâu mấy hơi
mà
vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
Tiểu Lục nhà
y
ngọt
quá, ngọt còn
hơn mạng.
Ngực được nhét vào
tràn đầy, tim sắp nổ tung, loại
cảm giác
xa lạ mà ngọt ngào này
làm
Hạ Dật có chút không kềm chế được.
Nhờ
Hạ Dật đứng ra
giúp đỡ, Lục Tiêu thuận lợi hẹn được
Từ Hằng.
Nhưng Từ Hằng cũng nói, ăn cơm thì không cần, nếu chỉ tán gẫu thì gặp ở quán
cà phê tương đối thích hợp.
Giờ phút này, Lục Tiêu đã ngồi trên sô pha, cúi đầu thu dọn tư liệu.
Hạ Dật và
Ngụy Tử Tuấn
lại bị
Lục Tiêu
qua cầu rút ván,
chạy tới phía sau bàn anh ngồi. Một mặt
vì chuyện ngày đó, dẫn
đến
quan hệ giữa
Hạ Dật và
Từ Hằng trở nên rất không tốt, Hạ Dật cũng không muốn ngồi đối mặt nhau
với ông ta; mặt
khác chính là sau đó bọn họ phải đàm luận
về
đề tài học thuật
có
tính tương đối cao
mà
hai người Hạ, Ngụy tám phần mười
là
nghe không hiểu, cần gì phải ngồi ở đó dằn vặt chính mình. Lục Tiêu vốn muốn
hai người ngoan ngoãn đợi ở khách sạn, nhưng hai vị này kiên quyết phản đối, chết sống cũng
phải theo anh
lại đây.
Cuộc gặp mặt
với bác sĩ Từ mặc dù mang tính
nửa ép buộc,
nhưng
theo lễ phép vẫn phải
đến hẹn đúng giờ.
Lục Tiêu nhìn thấy người đến, lập tức đứng dậy, nhiệt tình bắt tay
đối phương
“Ngưỡng mộ danh tiếng ngài
đã lâu, có thể cùng bác sĩ Từ gặp mặt
riêng thật
vô cùng may mắn.”
Biểu hiện này nhiệt tình một cách quá đáng, làm cho
hai người
Hạ, Nguỵ phía sau thấy được
mặt
đầy
âm trầm.
Từ Hằng lễ phép cười, ngồi xuống
đối diện với Lục Tiêu, cầm máy tính xách tay ra, đặt trên bàn”Thời gian không nhiều, có chuyện
gì cứ việc nói thẳng đi.”
Đối với thái độ thờ ơ của Từ Hằng, Lục Tiêu không có cảm giác gì đặc biệt.
Dù sao, việc như
nghiên cứu là thật tài thật
liệu, khen hay chê cũng
không một chút tác dụng. Nhưng Ngụy Tử Tuấn nghe vào trong tai, trực tiếp đứng lên.
Nếu không
có
Hạ Dật ở
bên ngăn
lại, cậu
đã sớm xông lên đánh ngã tên đó
trên mặt đất rồi.
Tuy Hạ Dật cũng quan tâm đến thái độ của
Từ Hằng, dù
sao Lục Tiêu đối với người ta vô cùng kính nể, y
cũng không thể
gây sự,
không nể mặt Lục Tiêu.
Bên kia Lục Tiêu đã cùng
người ta trò chuyện, đề tài vừa bắt đầu đã
vô cùng cao thâm, hai người Hạ, Ngụy nghe được mà đầu óc mơ hồ.
Không biết trôi qua bao lâu,
hai người
Hạ
Nguỵ
đã chơi
oẳn tù tì
xong, vậy mà bên kia không chỉ không yên tĩnh, ngược lại tán gẫu càng sôi nổi.
Từ Hằng đã không còn thái độ lạnh nhạt
lúc
ban đầu, nghe đề tài
của
Lục Tiêu xong, phát biểu giải thích của mình, thường thường cứ mở miệng là thao thao bất tuyệt, tri thức sâu
rộng chỉ có người
chuyên nghiệp mới hiểu
một, hai. Tâm trạng không vui lúc đầu không còn nữa, hai người chỉ nói chuyện một lần mà
hận
đã gặp nhau quá
muộn.
“Đã ba tiếng lẻ
18 phút…” Ngụy Tử Tuấn nói bằng giọng khàn khàn, con mắt trừng nhìn chằm chằm trước mặt, cả người tản ra
hơi thở
tối tăm
“… A Tiêu cho tới bây giờ chưa từng
tán gẫu với tôi
lâu như vậy.”
“Không phải là sao, đều là chút học thuật giới nhân tài” Hạ Dật hừ lạnh một tiếng, trong lòng còn băn khoăn ngày đó ở Từ Hằng trước mặt ăn quả đắng”Theo chúng ta những tục nhân này không có tiếng nói chung.”
Ngụy Tử Tuấn ấn lại bàn đứng lên.
Hạ Dật cả kinh, ngồi ngay ngắn người lại”Đi làm cái gì?”
“Phòng rửa tay.” Ngụy Tử Tuấn nói qua, thật sự xoay người đi tới phòng rửa tay. Trên đường cùng bưng cà phê nhân viên phục vụ gặp thoáng qua, không cẩn thận đυ.ng vào dưới, cà phê trong ly quơ quơ, suýt nữa rắc ra đến.
Hạ Dật một tay chi đầu, buồn bực ngán ngẩm gõ lên bàn, nhìn nhân viên phục vụ đem Latte cùng Moka phân biệt đặt tới Lục Tiêu cùng Từ Hằng trước mặt.
Từ Hằng bưng ly
Moka
đá kia lên, quấy từ từ rồi
uống vào.
Lúc này Ngụy Tử Tuấn vừa lúc
ngồi lại chỗ cũ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy sắc mặt Từ Hằng trắng nhợt, bỗng đứng lên,
vội vã nói câu gì
đó với
Lục Tiêu, rồi đi
thẳng vào
phòng rửa tay.
Ngụy Tử Tuấn câu môi, vốn vẻ
sung sướиɠ, nhưng phối hợp với vẻ mặt của cậu, nụ cười này lại
có vẻ quá mức âm u.
“Cậu
làm gì?” Hạ Dật hỏi, trực giác nói cho y
biết trong đó có
điều
kỳ lạ.
“Không làm gì cả” Ngụy Tử Tuấn lơ đễnh nói
“Bỏ thêm ít đồ vào cà phê mà thôi, tôi
biết A Tiêu không uống Moka.”
Kết hợp với vừa nãy nhìn thấy, Hạ Dật bỗng
hiểu rõ.
Hóa ra, lúc
Ngụy Tử Tuấn đi ngang qua người
nhân viên phục vụ
kia
đã ra tay, có điều động tác quá nhanh, y
ở bên cạnh
quan sát
toàn bộ quá
trình, nhưng cũng không phát hiện chút kẽ hở nào.
Đang lúc này, Lục Tiêu đi tới, chỉ nghe anh
nói: “Tán gẫu cũng
đủ rồi, chúng ta đi thôi.”
Hạ Dật trong lòng
không ngừng
nhảy nhót, trên mặt vẫn giữ
trấn định, mỉm cười nói: “Tôi
còn tưởng rằng các người phải
đàm luận lâu
một chút.”
“Tôi
cũng muốn trao đổi
lâu
một chút cùng bác sĩ Từ, đáng tiếc hôm nay thân thể
ngài ấy
không
khoẻ.”
Ngụy Tử Tuấn làm ra vẻ tiếc hận”… Thực đáng tiếc
quá.”
Lục Tiêu gật đầu”Đúng vậy đó, tôi
cũng cảm thấy
vậy.
Vì lẽ đó,
chúng tôi
hẹn ngày kia gặp lại.”
Nghe vậy, Hạ, Ngụy bước chân đều dừng lại.
Có câu nói thế nào nhỉ, nâng tảng đá lên ném
vào
chân của mình.
Đại khái cũng
giống
như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: trứng màu X2Hậu trường phỏng vấnNgười chủ trì:( nâng micro) xin hỏi ở
trong mắt ngài Hạ, Lục Tiêu là người như thế nào?
Hạ:( không chút nghĩ ngợi) Tiểu Lục là một người rất ngay thẳng.
Người chủ trì: Sao lại nói như vậy?
Hạ:( Nhớ lại
)
Lần đầu
hai chúng tôi
ngủ
với nhau, sáng sớm tỉnh lại, bầu không khí rất lúng túng. Ta
đã
nói:”Tiểu Lục, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Lúc đó
cậu ấy
trừng tôi, nói với tôi một chữ.
Người chủ trì: Cậu ấy đã đồng ý hả? Nói cái gì?
Hạ: Cậu ấy
nói “Cút”.
(
Mặt
bất đắc dĩ) Tôi
còn nói: Vậy cậu thượng tôi, dù sao cũng nên chịu trách nhiệm
với tôi chứ.
Tiểu Lục cau mày suy nghĩ thật lâu, ngay lúc tôi
cho rằng cậu ấy
muốn đuổi tôi
đi, cậu ấy
đột nhiên nói: Được.
Người chủ trì:……
Hạ:( Gương mặt tiểu nhân đắc chí) lúc đó
tôi cũng
ngạc
nhiên, không ngờ sẽ thuận lợi như vậy.
Tiểu kịch trườngMột đêm, ba người chia
phòng
ra
ngủ, cùng nhau mất ngủ.
Lục ( Phương pháp bình thường
): Một con dê, hai con dê, ba con dê…… (:з” ∠)_( dày đặc hoảng sợ, càng ngủ không được)
Ngụy ( Phương pháp si hán): Một A Tiêu, hai A Tiêu, ba A Tiêu…… (*T▽T*)/ ( hài lòng ngủ không được)
Hạ (
Phương pháp……): Nguyệt hắc phong cao, vừa lúc
bò
lên
giường.
(*) Ý anh Hạ là thừa lúc trăng mờ bò lên giường anh Lục =))