Chương 6: Vụ Bí Mật Tuyệt Đại Trên Chốn Giang Hồ

Đại Kim Bằng Vương nét mặt bỗng tươi lên nói:

– Ta biết công tử là một nhân vật tuổi trẻ mà công bằng chính trực, nhất định không cự tuyệt lời yêu cầu này.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hồi lâu rồi gượng cười đáp:

– Chỉ sợ tại hạ không làm nổi việc.

Đại Kim Bằng Vương hỏi:

– Đến công tử cũng không làm được thì còn ai làm nổi?

Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:

– Chắc không còn một ai làm được.

Rồi chàng nói tiếp:

– Hiện nay ba người kia đều là những đại nhân vật thanh danh hiển hách nhất thiên hạ. Nếu họ làm như thế thì có khác gì họ tự thừa nhận tội lỗi của mình ngày trước.

Thanh danh, địa vị, tài sản của họ lập tức toàn bộ bị tiêu tan trong chốc lát.

Đại Kim Bằng Vương càng lộ vẻ buồn rầu đáp:

– Ta cũng biết chẳng khi nào bọn họ tự thừa nhận tội lỗi của mình.

Lục Tiểu Phụng nói theo:

– Huống chi bọn họ chẳng những tài lực đều khủng khϊếp mà người nào bản lãnh cũng cao thâm khôn lường.

Đại Kim Bằng Vương nói:

– Sở dĩ tiên vương giao phó trọng trách cho bọn họ cũng vì họ là những tay cao thủ đệ nhất ở Kim Bằng vương triều.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Năm chục năm nay tất cả bọn họ vẫn lưu tâm đề phòng lão nhân gia tìm đến báo thù, do đó bản lãnh của họ lại tăng tiến không biết bao nhiêu mà kể.

Chàng thở dài nói tiếp:

– Tại hạ thường nói những nhân vật võ công cao thâm tuyệt đĩnh trong thiên hạ hiện nay chỉ có năm, sáu người mà Hoắc Hưu và Độc Cô Nhất Hạc cũng ở trong đám này.

Con người ai mà chẳng có tính hiếu kỳ? Đan Phụng công chúa không nhịn được hỏi:

– Còn ba, bốn người nữa là những ai?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Phương trượng chùa Thiếu Lâm là Đại Bi thiền sư, trưởng phái Võ Đương là Mộc đạo nhân cả nội ngoại công phu đều đến trình độ xuất thần nhập hóa. Nhưng bàn về kiếm pháp tinh diệu vô song thì phải kể đến Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành ở đảo Phi Tiên ngoài Nam Hải và Tây Môn Xuy Tuyết ở Vân Mai sơn trang.

Đan Phụng công chúa đăm đăm nhìn chàng hỏi:

– Còn công tử thì sao?

Lục Tiểu Phụng chỉ cười chứ không nói gì. Chàng nghĩ rằng mình bất tất phải nói về mình.

Đại Kim Bằng Vương đột nhiên thở dài sườn sượt, mặt buồn rười rượi nói:

– Ta cũng biết việc này vừa khó khăn vừa nguy hiểm vô cùng nên khôn muốn miễn cưỡng yêu cầu công tử trợ giúp chúng ta. Vậy công tử hãy nghĩ kỹ đi.

Mặt lão đầy vẻ bi phẫn, lão nắm hai tay lại lớn tiếng:

– Nhưng bọn ta bất luận thế nào cũng phải liều mạng với họ. Dù bọn ta chỉ còn một người cũng tranh đấu đến cùng.

Lục Tiểu Phụng cười đáp:

– Tại hạ biết rồi.

Đại Kim Bằng Vương trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gượng cưòi lớn tiếng:

– Dù sao mặc lòng, Lục công tử vẫn là quý khách của bọn ta. Sao còn chưa bưng rượu lên?

Đan Phụng công chúa cúi đầu xuống đáp:

– Hài nhi kêu gia nhân chuẩn bị lập tức.

Đại Kim Bằng Vương nói:

– Lấy thứ rượu Bồ Đào Ba Tư hạng nhất và mời Hoa công tử lên đây.

Đan Phụng công chúa đáp:

– Dạ!

Đại Kim Bằng Vương ngó Lục Tiểu Phụng bằng vẻ mặt kiêu ngạo mà trang nghiêm thủng thẳng nói:

– Công tử là bằng hữu của chúng ta. Kim Bằng vương triều trước nay không ép buộc bằng hữu việc gì bao giờ.

Những chén bạc cổ kính mà cao nhã. Còn rượu màu xanh lợt.

Lục Tiểu Phụng lẳng lặng nhìn Đan Phụng công chúa rót rượu ra chén. Hoa Mãn Lâu đến ngồi bên chàng.

Hai người không nói gì, chỉ nắm tay nhau thật chặt. Cái nắm tay này cũng đủ thuyết minh mọi sự.

Rượu đã rót đầy chỉ có ba chung.

Đại Kim Bằng Vương niềm nở tươi cười nói:

– Ta đã lâu năm không uống rượu nhưng bữa nay phá lệ bồi tiếp hai vị một chung.

Đan Phụng công chúa lắc đầu nói:

– Phụ vương để hài nhi uống thay cho. Phụ vương đừng quên cái chân của phụ vương.

Đại Kim Bằng Vương trừng mắt lên nhìn nàng rồi gượng cười đáp:

– Được rồi! Ta không uống nhưng coi người khác uống hảo tửu cũng thích thú.

Đan Phụng công chúa nhìn Lục Tiểu Phụng giải thích. Nàng nói:

– Gia phụ chỉ uống một chút rưọu là hai chân lập tức sưng lên không đi được nửa bước. Tiện thϊếp chắc hai vị cũng thể tất cho lão nhân gia.

Lục Tiểu Phụng mỉm cười nâng chén.

Đan Phụng công chúa xoay lưng về phía phụ thân. Đột nhiên nàng nhìn Lục Tiểu Phụng đưa ra bộ mặt kỳ quái.

Lục Tiểu Phụng không sao hiểu được.

Đan Phụng công chúa cũng mỉm cười nâng chung, nàng nói:

– Thứ rượu Bồ Đào của nước Ba Tư này gia phụ cất dưới hầm đã lâu năm. Tiện thϊếp mong rằng nó hợp mùi vị của hai công tử.

Nàng uống một hơi cạn sạch, thở phào một cái nói:

– Hiển nhiên là thứ rượu thượng hảo.

Ít khi chủ nhân tự mình tán dương rượu của mình mà Đan Phụng công chúa tuyệt không phải là con người thích khoe khoang.

Lục Tiểu Phụng rất lấy làm kỳ, bỗng chàng phát giác chung rượu chàng uống vào lại không phải là rượu mà chỉ là thứ nước đường có màu sắc.

Dĩ nhiên chàng hiểu ý tứ của Đan Phụng công chúa nhưng chàng sợ Hoa Mãn Lâu không ngó thấy bộ mặt của nàng nên không nói ra.

Không ngờ Hoa Mãn Lâu cũng mỉm cười. Mỉm cười rồi uống chung rượu của y. Y thở dài nói:

– Quả nhiên là rượu ngon.

Lục Tiểu Phụng cười nói:

– Trước nay tại hạ chưa từng được uống thứ rượu ngon này bao giờ.

Đại Kim Bằng Vương cười rộ. Đây là lần thứ nhất lão cười một cách khoan khoái thực sự. Lão nói:

– Đây là thứ rượu ngon khó tìm được ở nhân gian. Hai vị là thanh niên đáng được thưởng thức thứ rượu ngon của ta này.

Lục Tiểu Phụng lại uống thật lẹ ba chung nữa, đột nhiên chàng cười nói:

– Dĩ nhiên không thể uống rượu ngon mà chẳng được việc gì.

Đại Kim Bằng Vương cặp mắt sáng lên nhìn chàng nói:

– Công tử nói vậy là có ý…

Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí, ngắt lời:

– Lão nhân gia đã muốn xử sự cho công bằng, tại hạ nhất định hết sức tìm công bằng đem lại cho lão nhân gia.

Đại Kim Bằng Vương đột nhiên đứng dậy, loạng choạng bước tới trước mặt Lục Tiểu Phụng, đưa hai tay nâng vai chàng lên.

Cặp mắt lão đầy vẻ cảm kích long lanh ngấn lệ. Cả thanh âm cũng nghẹn ngào.

Lão ấp úng:

– Cảm ơn công tử… đa tạ hai vị… đa tạ công tử…

Lão nói đi nói lại hai câu này không biết bao nhiêu lần.

Đan Phụng công chúa ngồi bên ngó thấy không khỏi xúc động. Nàng quay đi từ từ lau nước mắt.

Sau một lúc, Đại Kim Bằng Vương bình tĩnh lại đôi chút. Lão nói:

– Độc Cô Phương và Độc Cô Nhất Hạc tuy cùng là Độc Cô nhưng lại có mối thù sâu tựa biển. Liễu Dư Hận bị mất nửa mặt là do Diêm Thiết San vạc đi. Tiêu Thu Vũ lại là bạn sinh tử của Liễu Dư Hận. Chỉ cần được công tử đứng ra làm việc này cho bọn ta là ba người đó có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng vui lòng đi theo công tử.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Lưu bọn họ lại đây hay hơn.

Đại Kim Bằng Vương chau mày hỏi:

– Tại sao vậy.

Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:

– Tại hạ cũng biết họ đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm nhưng bảo họ đi đối phó với Độc Cô Nhất Hạc và Hoắc Hưu thì chẳng khác gì bảo họ đi tìm cái chết.

Đại Kim Bằng Vương ngập ngừng hỏi:

– Chẳng lẽ.. chẳng lẽ công tử không tìm viện thủ ư?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Dĩ nhiên phải có.

Chàng khẽ vỗ vai Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói tiếp:

– Bọn tại hạ nguyên là cặp bài trùng rồi.

Đại Kim Bằng Vương dòm ngó Hoa Mãn Lâu lộ vẻ kinh dị. Lão không tin con người đui mắt này bản lãnh còn giỏi hơn Liễu Dư Hận và Tiêu Thu Vũ. Dù bản lãnh y có cao thâm hơn người kia nhưng chẳng nhìn thấy gì thì làm sao đắc lực bằng người sáng mắt.

Lục Tiểu Phụng lại nói tiếp:

– Ngoài Hoa huynh đệ, đương nhiên tại hạ còn phải kiếm thêm hai, ba nhân vật nữa.

Đại Kim Bằng Vương hỏi:

– Công tử muốn kiếm những ai?

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp:

– Trước hết là Chu Đình.

Đại Kim Bằng Vương hỏi:

– Chu Đình ư?

Hiển nhiên lão chưa từng nghe đến tên này bao giờ.

Lục Tiểu Phụng lại cười đáp:

– Chu Đình không thể kể vào hàng cao thủ nhưng hiện giờ hắn lại đắc dụng.

Đại Kim Bằng Vương lắng tai nghe chờ chàng giải thích.

Lục Tiểu Phụng nói tiếp:

– Lão nhân gia đã thấy bọn họ nhưng có thể bọn họ cũng đá phát hiện ra lão nhân gia. Vậy bọn họ tất tìm cách tiên hạ thủ sát hại lão nhân gia để bịt miệng.

Đại Kim Bằng Vương cười lạt đáp:

– Ta không sợ.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói:

– Lão nhân gia không sợ nhưng tại hạ sợ. Vì thế mà tại hạ nhất định kiếm Chu Đình. Chỉ y là có thể biến nơi đây thành một thành trì, bất cứ là ai cũng khó lòng tấn công được.

Đại Kim Bằng Vương hỏi:

– Y hiểu cách chế tạo cơ quan hay sao?

Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp:

– Chỉ cần y chịu ra công thì y có thể chế tạo cả cái ghế ngồi cũng là đồ cắn người được.

Đại Kim Bằng Vương cười nói:

– Công tử quả là có những ông bạn kỳ quái.

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Bây giờ tại hạ chỉ hy vọng hạ thuyết từ lay chuyển một nhân vật chịu giúp tại hạ làm một việc.

Đại Kim Bằng Vương chuyển động mục quang hỏi:

– Nhân vật đó cũng đắc dụng lắm hay sao?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Hắn mà chịu ra tay thì việc này mới có cơ thành công được.

Đại Kim Bằng Vương hỏi:

– Người đó là ai vậy?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Tây Môn Xuy Tuyết.

*****

Trong dãy hành lang hiện ra bầu không khí âm ua ảm đạm. Trời đã xế chiều.

Đan Phụng công chúa cúi đầu xuống. Mái tóc đen nhàn của nàng khác nào suối nước xõa xuống vai bên trái, Khóe môi lộ nụ cười, nàng nói:

– Sự việc vừa rồi tiện thϊếp không biết tạ ơn công tử bằng cách nào.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Phải chăng công chúa muốn nói về mấy chung rượu đó?

Đan Phụng công chúa đỏ mặt lên, cúi đầu xuống đáp:

– Chắc bây giờ công tử đã nhìn ra mọi sự. Gia phụ là con người hiếu thắng mà không nhịn được ai đả kích nên tiện thϊếp nhất thiết không để lão nhân gia biết rõ chân tướng.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Tại hạ biết lắm.

Đan Phụng công chúa thở dìa cất giọng buồn buồn nói:

– Nơi đây ngoài chỗ ở thường nhật là nhà khách sảnh và phòng ngủ của lão nhân gia, còn thì đều rỗng tuyếch, cả hầm rượu ngon cất giấu lâu ngày, bọn tiện thϊếp cũng lục tung lấy ra bán hết.

Nàng cúi đầu thấp hơn nói tiếp:

– Trong nhà bọn tiện thϊếp cơ hồ không còn ai sinh sảnh chút gì. Muốn duy trì được cái gia đình này không phải là chuyện dễ, huống chi bọn tiện thϊếp lại muốn làm nhiều chuyện khác. Nguyên về việc tìm kiếm công tử, tiện thϊếp phải đem cầm cả đến chuỗi trân châu của tiên mẫu lưu lại.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói:

– Nguyên trước tại hạ không hiểu rõ tình trạng các vị mấy nhưng những chung rượu kia đã tố cáo rất nhiều.

Đan Phụng công chúa bỗng ngẩng đầu lên đăm đăm nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Phải chăng vì công tử biết rõ tình trạng của bọn tiện thϊếp mới chịu nhận lời giúp đỡ?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Dĩ nhiên vì lão nhân gia coi tại hạ bằng tình bạn hữu chứ không dùng cách nào khác để uy hϊếp.

Đan Phụng công chúa nhìn chàng bằng cặp mắt mỹ lệ, sâu thẳm, long lanh ngấn lệ, ra chiều rất cảm kích.

Nàng lại cúi đầu xuống cất giọng ôn nhu:

– Thế ra trước đây tiện thϊếp đã lầm nhiều lắm. Tiện thϊếp cứ tưởng công tử không phải là người để cho tình cảm lay động.

Hoa Mãn Lâu chỉ mỉm cười. Gã nghe nhiều mà nói ít, bây giờ mới mỉm cười lên tiếng:

– Tại hạ đã bảo con người này coi bề ngoài tuy cứng cỏi thối tha mà thực ra lòng mềm nhũn như đạu hũ.

Đan Phụng công chúa không nhịn được cười đáp:

– Tình thực mà nói thì Hoa công tử cũng lầm.

Hoa Mãn Lâu “Ủa” lên một tiếng.

Đan Phụng công chúa nói tiếp:

– Coi bề ngoài tuy y cứng cỏi nhưng bất cứ ngón gì y cũng khôn ngoan.

Nàng nói rồi đỏ mặt lên, lập tức lảng sang chuyện khác:

– Phòng khách ở đây hủ lậu quá. Mong hai vị đừng để ý.

Lục Tiểu Phụng hắng giọng đáp:

– Lẽ ra bọn tại hạ không nên ở lại ăn bữa cơm chiều.

Đan Phụng công chúa lại mỉm cười đáp:

– Công tử đừng quên rằng đã lưu lại nơi bọn thϊếp bốn đĩnh vàng.

Lục Tiểu Phụng chuyển động mục quang hỏi:

– Khi đó các vị đã biết Hoắc lão đầu là nhân vật mà các vị muốn tìm kiếm rồi chứ?

Đan Phụng công chúa đáp:

– Mãi đến lúc công tử nói ra bọn tiện thϊếp mới hay.

Lục Tiểu Phụng bỗng biến thành vẻ nghiêm trang hỏi:

– Sao các vị biết Độc Cô Nhất Hạc là chủ nhân Thanh Y lâu. Vụ này tuyệt đối bí mật trên chốn giang hồ.

Đan Phụng công chúa ngần ngừ đáp:

– Vì Liễu Dư Hận nguyên là một kẻ tả hữu thân tính rất đắc lực của lão. Ngày trước hắn là Ngọc Diện Lang Quân phong lưu diêm dúa mà biến thành như vậy vì lão.

Lục Tiểu Phụng cặp mắt sáng lên, dường như chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.

Đan Phụng công chúa nhẹ nhàng buông tiếng thở dài nói tiếp:

– Đa tình tự cô không dư luận mà y là kẻ bị thương tâm.

Lục Tiểu Phụng liếc mắt nhìn công chúa.

Nhà khách khá rộng mà ngoại trừ cái giường cái kỷ và mấy cái ghế cũ kỹ, không còn đồ trần thiết nào khác.

Hoa Mãn Lâu ngồi xuống. Tuy mắt gã không nhìn thấy gì nhưng cũng phảng phất biết được chỗ nào.

Lục Tiểu Phụng nhìn gã bỗng cất tiếng hỏi:

– Huynh đài chưa ngồi vào chỗ không bao giờ chứ?

Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi lại:

– Công tử mong tiểu đệ ngồi vào chỗ không hay sao?

Lục Tiểu Phụng cười đáp:

– Lục mỗ chỉ hy vọng lúc ngồi xuống đột nhiên phát hiện mình ngồi trên một cô gái.

Hoa Mãn Lâu nói:

– Cái đó chắc công tử giàu kinh nghiệm hơn tiểu đệ.

Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:

– Giả tỷ huynh đài cũng giàu kinh nghiệm về môn này như Lục mỗ thì không đến nỗi bị mắc bẫy.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

– Mắc bẫy ai?

Lục Tiểu Phụng hỏi lại:

– Huynh đài quên Thượng Quan Phi Yến rồi chăng?

Hoa Mãn Lâu cười đáp:

– Tiểu đệ không mắc bẫy đâu. Tiểu đệ tự ý muốn đến đây.

Lục Tiểu Phụng kinh ngạc hỏi:

– Huynh đài tự ý muốn đến đây ư? Tại sao vậy?

Hoa Mãn Lâu đáp:

– Có thể vì lâu nay tiểu đệ rỗi rãi quá, muốn thì một chuyện gì nguy hiểm mà thú vị làm chơi.

Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói theo:

– Cũng có thể huynh đài bị lời ngon ngọt của người đẹp lừa gạt.

Hoa Mãn Lâu cười đáp:

– Y quả là một cô gái nói dối rất giỏi nhưng đối với tiểu đệ y lại nói thật.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Y đã đem vụ này cáo tố với huynh đài rồi sao?

Hoa Mãn Lâu gật đầu.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Có kho cô đã phát giác ra đối với hạng ngươì như huynh đài thì biện pháp duy nhất là nói thật.

Hoa Mãn Lâu đáp:

– Có thể như vậy.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Mục đích của cô là yêu cầu huynh đài tới đây. Huynh đài tới rồi là cô đạt mục đích.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:

– Dường như công tử có ý bực mình với tiểu đệ?

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Huynh đài không bực mình hay sao?

Hoa Mãn Lâu cười đáp:

– Việc gì tiểu đệ phải bực mình? Người ta đem xe ngựa đến đón rước tiếp đãi tử tế đối với quý khách. Nơi đây lại mát mẻ tráng lệ, hoa nở đầy vườn. Huống chi huynh đài cũng đến rồi thì dù tiểu đệ có mắc bẫy thật cũng không oán trách cô được nữa.

Lục Tiểu Phụng không nhịn được, phì cười nói:

– Xem chừng muốn làm cho huynh đài bực mình không phải chuyện dễ.

Hoa Mãn Lâu đột nhiên hỏi:

– Công tử muốn kiếm Tây Môn Xuy Tuyết thật ư?

Lục Tiểu Phụng “Ồ” một tiếng.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

– Lục công tử có làm cho y động tâm để ra giúp việc người chăng?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Lục mỗ cũng biết trong thiên hạ khó có việc gì đá đông được y nhưng Lục mỗ cứ thử coi.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

– Rồi sau sao nữa?

Lục Tiểu Phụng đáp:

– Hiện giờ Lục mỗ chưa nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn đi ra ngoài coi mọi chỗ xem.

Hoa Mãn Lâu hỏi:

– Huynh đài muốn coi cái gì?

Lục Tiểu Phụng cười đáp:

– Có lẽ Lục mỗ muốn coi Thượng Quan Phi Yến.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nhưng dường như trong nụ cười có vẻ lo âu. Gã lạnh lùng nói:

– Nhưng huynh đài không thấy y được.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Tại sao vậy?

Hoa Mãn Lâu đáp:

– Tiểu đệ đến đây rồi không nghe thấy tiếng y nữa, dường như y đã rời khỏi chốn này.

Lục Tiểu Phụng nhìn gã thấy gã lộ vẻ lo âu.

Hoa Mãn Lâu lại cười nói:

– Dường như y là một cô gái khó lòng ổn định được.

Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:

– Thực ra những cô gái thì cô nào mà không thế?

Trong này mỗi lúc một tối lại.

Hoa Mãn Lâu ngồi tĩnh tọa một mình mà vẫn ra chiều bình tĩnh vui vẻ.

Suốt đời lúc nào gã cung sung sướиɠ, tự mãn. Bất luận ở đâu, gặp trường hợp nào, gã cũng cảm thấy những lạc thú mà người khác không tìm ra được.

Hiện giờ gã đang hưởng thụ cảnh hoàng ôn trong tháng về mùa xuân.

Bỗng gã nghe thấy có tiếng người gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vừa vang lên đã có người tiến vào mà là hai người Độc Cô Phương và Tiêu Thu Vũ.

Tuy có hai người mà tiếng bước chân lại chỉ một. Còn cước bộ của Độc Cô Phương so với gió xuân còn nhẹ nhàng hơn.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:

– Mời hai vị an tọa. Tại biết là ở đây còn mấy cái ghế bỏ trống.

Gã không hỏi họ đến đây làm gì? Những người này là ai? Vì bất cứ ai tiến vào nhà, gã cũng hoan nghênh hết và gã đem cả những cái gì của mình cho người ta hưởng thụ.

Độc Cô Phương xịu mặt, cất tiếng lạ lùng hỏi:

– Sao ngươi biết bọn ta có hai người? Ngươi đui mắt thật hay giả vờ?

Hắn hỏi câu này vì cho là chẳng một ai nghe tiếng bước chân của hắn. Trước nay hắn vẫn tự phụ về khinh công trác tuyệt của mình. Hắn thấy Hoa Mãn Lâu phát giác ra bước chân của mình nên trong lòng rất lấy làm khó chịu.

Hoa Mãn Lâu vẫn cao hứng mỉm cười đáp:

– Có lúc chính tại hạ cũng không tin là mình đui mắt thật vì tại hạ cho là những người có mắt mà không biết nhận định mới đúng là kẻ mù.

Tiêu Thu Vũ mỉm cười nói:

– Ngươi quên nói đến một hạng người đui mù chân chính khác?

Hoa Mãn Lâu hỏi:

– Hạng ngưòi nào vậy?

Tiêu Thu Vũ đáp:

– Người chết.

Hoa Mãn Lâu cười hỏi:

– Sao các hạ biết người chết là kẻ chân chính đui mù? Có khi người chết vẫn có thể nhìn thấy nhiều việc. Chúng ta đều là những người sống thì làm sao biết được cảm giác của người chết?

Độc Cô Phương lạnh lùng đáp:

– Rồi ngươi sẽ biết ngay.

Tiêu Thu Vũ nói theo:

– Bọn ta không nhận ra ngươi mà cũng không có cừu hận gì với ngươi nhưng chúng ta đến đây để gϊếŧ ngươi đó.

Hoa Mãn Lâu nghe nói chẳng những không giật mình kinh hãi mà còn lộ vẻ khoan khoái không giảm bớt chút nào. Gã mỉm cười thản nhiên đáp:

– Thực ra tại hạ ngồi đây để chờ các vị.

Độc Cô Phương ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi biết chúng ta đến đây để gϊếŧ ngươi rồi ư?

Hoa Mãn Lâu đáp:

– Lục Tiểu Phụng chẳng phải là con người ngu dốt nhưng y đắc tội với nhiều người hơn là y tưởng tượng, vì có lúc y làm cho người ta mất lòng mà y không biết.

Độc Cô Phương mỉm cười.

Hoa Mãn Lâu lại nói:

– Chẳng ai muốn người khác nhận xét mình không bằng kẻ đui mù. Hai vị đây là những tay cao thủ như vậy, dĩ nhiên càng không chịu thừa nhận điểm này. Hai vị đến kiếm tại hạ, một kẻ đui mù, để so hơn kém.

Vẻ mặt bình tĩnh, gã thủng thẳng nói tiếp:

– Bọn hảo hán trên giang hồ không ai nhịn đều tức khí.

Độc Cô Phương hỏi:

– Còn ngươi thì sao?

Hoa Mãn Lâu đáp:

– Ta không phải là hảo hán mà chỉ là kẻ đui mù.

Độc Cô Phương tuy cười lạt nhưng nét mặt không nhận nại được nữa đã lộ vẻ kinh dị vì anh chàng đui mù này biết được thật nhiều chuyện.

Tiêu Thu Vũ hỏi:

– Ngươi đã biết chúng ta tới sao còn chờ ở nơi đây?

Hoa Mãn Lâu hỏi lại:

– Kẻ đui mù thì còn chạy đi đâu được.

Độc Cô Phương bỗng lớn tiếng quát:

– Ngươi chết đi!

Hắn vừa quát vừa động thủ. Cây luyện tử thương lấp loáng như con độc xà đâm vào cổ họng Hoa Mãn Lâu.

Thanh đoạn trường kiếm cũng phóng ra. Hắn ra tay rất chậm chạp, chập chạp để không phát sinh tiếng gió.

Người mù đã không nhìn thấy, chỉ nghe phong phanh cây kiếm đã đâm tới để né tránh.

Thanh đoạn trường kiếm phóng ra không một tiếng động thì đúng là làm cho kẻ mù phải đứt ruột.

Huống chi phía dưới Hoa Mãn Lâu lại bị cây luyện tử thương đánh tới. Dù luyện tử thương không đánh trúng thì nhát kiếm này cũng không thể sểnh tay được.