- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ
- Chương 29: Cơ Quan Thất Nghiệm Hoắc Hưu Tàn Đời
Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ
Chương 29: Cơ Quan Thất Nghiệm Hoắc Hưu Tàn Đời
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
– Tập ngân phiếu năm ngàn lạng e rằng bây giờ đã vào hầu bao của tiên sinh rồi.
Hoắc Hưu đáp:
– Công tử đã không muôn đem tiền bỏ vào quan tài, vậy lão phu chờ sau khi công tử chết rồi sẽ lấy ra giùm công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tiên sinh lấy cả tiền người chết ư?
Hoắc Hưu đáp:
– Bất luận tiền gì lão phu cũng lấy. Đó là một yếu quyết để làm giầu.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Đáng tiếc là hiện giờ tại hạ hãy còn sống.
Hoắc Hưu đáp:
– Nhưng hiện giờ công tử đã vào trong mộ rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tiên sinh nắm chắc gϊếŧ được tại hạ chăng?
Hoắc Hưu đáp:
– Lão phu không nắm chắc, nhưng cũng nhất quyết công tử chết ở nơi đây.
Lục Tiểu Phụng “Ồ” lên một tiếng.
Hoắc Hưu lại nói:
– Bất luận là ai đã tiến vào trong mộ thì đừng hòng sống mà ra nữa.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão một lúc, mắt chiếu ra những tia thần quang sắc như dao.
Hoắc Hưu mỉm cười hỏi:
– Phải chăng công tử ngứa tay rồi?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Quả hơi ngứa thật.
Hoắc Hưu thản nhiên nói:
– Đáng tiếc là lão phu hiện chưa nảy hứng thú để động thủ với công tử. Trước nay lão phu không thích động thủ với kẻ sắp chết.
Lão khẽ ấn tay vào thạch đài. Sầm một tiếng vang lên. Một cái cũi sắt lớn từ trên rớt xuống bao trùm cả thạch đài.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi:
– Tiên sinh biến thành con rùa từ hồi nào? Tại sao mình tự nhốt mình vào cũi?
Hoắc Hưu hỏi lại:
– Công tử cảm thấy đáng tức cười phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Quả là đáng tức cười.
Hoắc Hưu nói:
– Khi lão phu đi rồi công tử sẽ không phải tức cười nữa. Con người biết mình sắp chết đói thì bất luận việc gì cũng không đáng tức cười.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại hạ đã sắp chết đói chưa?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
– Lão phu đi rồi thì nơi đây chỉ còn một thứ độc nhất ăn được tức là thịt trong mình ông bạn của công tử và đồ uống duy nhất là máu của họ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Nhưng tiên sinh đi bằng cách nào?
Hoắc Hưu đáp:
– Nơi đây có một đường ra duy nhất ở ngay chỗ ngồi của lão phu phía dưới thạch đài. Lão phu có thể bảo đảm với công tử là lão phu đi rồi quyết không quên vít chặt nẻo đường này.
Lục Tiểu Phụng biến sắc gượng cười nói:
– Dường như tại hạ không theo nẻo đường đó để tiến vào.
Hoắc Hưu đáp:
– Nẻo đường công tử tiến vào thì chỉ ở bên ngoài mới mở được cánh cửa. Lão phu cũng bảo đảm với công tử tuyệt chẳng có ai ở bên ngoài mở cửa giùm công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tiên sinh còn bảo đảm điều gì nữa không?
Hoắc Hưu đáp:
– Lão phu còn bảo đảm không đầy mười ngày là công tử phải chết khát. Nhưng lão phu vốn là người cẩn thận phải chờ mười mấy ngày mới trở về.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tiên sinh còn về đây làm chi?
Hoắc Hưu cười đáp:
– Dĩ nhiên lão phu phải trở về để lấy tập ngân phiếu trong mình công tử.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nổi lên tràng cười rộ.
Hoắc Hưu lạnh lùng nói:
– Nếu lão phu là công tử thì nhất định lúc này không thể cười được nữa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tiên sinh không phải tại hạ.
Hoắc Hưu nói:
– May ở chỗ lão phu không phải là công tử.
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
– Cũng vì tiên sinh không phải là tại hạ nên không biết trong túi áo của tại hạ chỉ còn một lỗ thủng lớn.
Hoắc Hưu thở dài nói:
– Xem chừng công tử đến lúc chết cũng chẳng chịu nhường cho lão một chút tiện nghi nào.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tiên sinh rất thông minh.
Hoắc Hưu nói:
– May mà lão phu còn chiếm được chỗ tiện nghi.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.
Hoắc Hưu nói:
– Ít ra lão phu còn lột được những quần áo trên người các vị đem bán cho tiệm quần áo cũ, dù sao cũng đáng mấy chục đồng.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Mấy chục đồng cũng lấy ư?
Hoắc Hưu đáp:
– Một đồng cũng là tiền chứ sao?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Hễ cứ tiền là lấy?
Hoắc Hưu đáp:
– Tiền là hay lắm. Có một đồng còn hơn chẳng có đồng nào.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Hay lắm! Tại hạ cho tiên sinh lấy!
Đột nhiên chàng vung tay một cái. Mười mấy đồng tiền xanh đem theo kình phong bắn về phía Hoắc Hưu.
Hoắc Hưu không cử động cũng không né tránh, chờ những đồng tiền xuyên qua lan can cũi sắt, lão vẫy tay mấy cái. Mười mấy đồng tiền toàn bộ lọt vào tay lão.
Thủ pháp của lão thật là tuyệt diệu khiến Lục Tiểu Phụng cũng động dung, buột miệng khen:
– Hảo công phu!
Hoắc Hưu cẩn thận thu cất mười hai dồng tiền rồi mỉm cười nói:
– Lúc có tiền để thu lượm, thủ pháp của lão phu trở nên tuyệt diệu!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Đáng tiếc công phu này của tiên sinh hãy còn kém tại hạ một chút.
Hoắc Hưu cười rộ hỏi:
– Phải chăng công tử muốn nói khích để lão ra ngoài động thủ với công tử?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ quả có ý ấy!
Hoắc Hưu nói:
– Lão phu khuyên công tử nên thủ tiêu ý kiến đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tiên sinh dù chết cũng không chịu ra ngoài ư?
Hoắc Hưu đáp:
– Lão phu có muốn ra thì hiện giờ cũng chưa ra được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại sao vậy?
Hoắc Hưu đáp:
– Cái cũi sắt này đúc bằng thép nguyên chất, nặng đến một ngàn chín trăm tám mươi cân. Dù đao kiếm chặt sắt như chặt bùn cũng chưa chắc đã chặt được. Huống chi những thứ đao kiếm kia chỉ là chuyện thần thoại trong truyền thuyết chứ thực ra chưa chắc đã tìm thấy được.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Cái cũi sắt nặng một ngàn chín trăm tám chục cân dĩ nhiên chẳng ai cất lên được.
Hoắc Hưu nói:
– Nhất định không có.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Thế thì chẳng những tại hạ không ra được mà tiên sinh cũng hết đường.
Hoắc Hưu nói:
– Công tử cứ coi lão phu đi rồi ngồi mà đợi chết đói.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tiên sinh dùng cái cũi sắt này để tự nhốt mình vì sợ tại hạ tìm đến động thủ phải không?
Hoắc Hưu đáp:
– Lão phu là kẻ già nua đến ngủ chung giường với gái cũng chẳng hứng thú gì, huống chi là đánh lộn?
Lục Tiểu Phụng vỗ tay vào vai Hoa Mãn Lâu thở dài nói:
– Xem chừng chúng ta chỉ còn đường chờ chết.
Hoa Mãn Lâu vừa cười vừa lạnh lùng đáp:
– Đây chắc là nước cờ tối hậu của lão rồi.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Huynh đài chẳng thể thừa nhận nước cờ của lão cực kỳ lợi hại.
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Nhưng chúng ta còn một con cờ trong tay chưa hạ xuống.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Chẳng lẽ công tử quên Chu Đình rồi ư?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp:
– Tại hạ không quên dâu.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
– Vì thế cho đến lúc này công tử còn cười được.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Cả huynh đài cũng không lộ vẻ bồn chồn chút nào.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Đáng lẽ lão không nên trói Chu Đình ở trong này.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đúng là không nên.
Hoắc Hưu dường như hơi biến sắc không nhịn được hỏi:
– Chu Đình ở đây thì đã sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
– Không sao cả. Có điều trên cõi đời này chẳng một nơi nào nhốt được y hết.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Y chẳng có chỗ sở trường nào cả, bất quá là một tên đồ đệ của Lỗ đại sư.
Hoắc Hưu chau mày hỏi:
– Lỗ đại sư nào?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Đương nhiên tiên sinh phải biết Lỗ đại sư là con cháu của Lỗ Ban tổ sư và chính là tay đệ nhất cao thủ về công cuộc chế tạo cơ quan khắp thiên hạ.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Sau khi Lỗ đại sư chết rồi thì tay đệ nhất cao thủ là Chu Đình hay Chu lão bản.
Hoắc Hưu hỏi:
– Chu Đình mà có mặt ở đây là nhất định các vị ra được ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đúng thế!
Hoắc Hưu nói:
– Thực sự hiện y ở đây.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ biết rồi.
Hoắc Hưu nói:
– Y ở phía sau chỗ chúng ta gặp nhau lần trước.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ biết rồi.
Hoắc Hưu hỏi:
– Trên đời đã không có chỗ nào giam giữ được y mà sao không thấy y ra?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Thế nào y cũng ra.
Hoắc Hưu cười nói:
– Bây giờ dù y có ra được thì cũng chậm mất rồi.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng chứ không nói gì.
Hoắc Hưu nói:
– Mấu chốt cơ quan ở ngay phía dưới chỗ ngồi lão phu.
Lục Tiểu Phụng lại “Ồ” một tiếng.
Hoắc Hưu nói:
– Lão phu ra rồi dĩ nhiên hủy cơ quan ngay tức khắc.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Thế rồi sao nữa?
Hoắc Hưu đáp:
– Kế đó chỗ nào có đường ra đều bị những tảng đá vít lại hết, mà là những tảng đá nặng đến tám nghìn cân trở lên … Lục Tiểu Phụng ngắt lời:
– Nếu vậy bọn tại hạ nhất định phải chết cả ở đây hay sao?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
– Đừng nói các vị, ngay đến Lỗ Ban phục sinh mà ở đây cũng phải chết lần thứ hai.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Bây giờ tiên sinh sắp bỏ đi chăng?
Hoắc Hưu đáp:
– Lão phu còn định bồi tiếp công tử một lúc nữa dù lão phu biết rằng ngồi đợi chết là chuyện chẳng hứng thú gì.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Nhưng bây giờ tiên sinh thay đổi chủ ý rồi phải không?
Hoắc Hưu đáp:
– Đúng thế!
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
– Nếu vậy tại hạ chẳng những không lưu được tiên sinh ở lại, mà cũng không thể đưa ch6n tiên sinh được rồi.
Hoắc Hưu nói:
– Nhưng nhất định công tử sẽ tưởng niệm đến lão phu. Lão phu biết… Lão mỉm cười vừa đưa ngón tay ra vừa nói tiếp:
– Chỉ cần ấn vào chỗ này là từ đây sắp tới vĩnh viễn công tử không thấy lão phu nữa.
Dứt lời lão ấn nút cơ quan.
Nhưng người lão vẫn ngồi trơ ra đó chứ chẳng biến đi đâu. Có điều nụ cười trên mặt lão lại biến mất.
Tòa thạch đài vuông vắn vẫn là tòa thạch đài vuông vắn.
Người lão Hoắc Hưu vẫn ngồi chễm chệ trên thạch đài. Mặt lão tựa hồ bị người đánh một thoi quyền vào sống mũi.
Lục Tiểu Phụng rất lấy làm kỳ! Chàng hiểu rõ Hoắc Hưu chẳng bao giờ làm một việc không ăn chắc vì lão đã nổi tiếng cáo già.
Theo lời Hoắc Hưu thì cái thạch đài mà lão ngồi chính là cửa ra của thạch thất, dĩ nhiên phải lõm xuống và trên mặt đất hở ra chỗ trống. Dường như cái cửa ra kia đột nhiên không còn nữa.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt hỏi:
– Sao tiên sinh lại không đi?
Hoắc Hưu nắm chặt hai bàn tay lại ấp úng:
– Ngươi… ngươi… Lão chưa nói nên lời đã ngất xỉu.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài. Đột nhiên chàng phát hiện ngoài mình ra còn người khác cũng thở dài.
Người thở dài không phải Hoa Mãn Lâu mà là Thượng Quan Tuyết Nhi và lão bản nương.
Hai người thở dài rồi tiến lại, nét mặt mỉm cười đầy xuân sắc.
Thượng Quan Tuyết Nhi nói:
– Lão bản nương nói đúng: Người này quả nhiên còn hai tay.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi:
– Sao các vị không ra ngay mà đến bây giờ mới lo mặt coi tại hạ còn đủ hai tay không?
Thượng Quan Tuyết Nhi mỉm cười đáp:
– Bọn tiện thϊếp đã tưởng lần này công tử chẳng còn cách nào để đối phó với lão cáo già kia. Không ngờ công tử vẫn để lại nước cờ tối hậu.
Lão bản nương cười khằng khặc nói:
– Nước cờ tối hậu của công tử lại càng tuyệt diệu!
Thượng Quan Tuyết Nhi nói:
– Cái cũi này nguyên là để đối phó với công tử, lão có ngờ đâu chính lão lại tự nhốt mình vào trong.
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:
– Nước cờ này kêu bằng “Thỉnh quân nhập úng”.
Lão bản nương nhìn chàng bằng cặp sóng thu đưa đẩy hỏi:
– Sao công tử nghĩ ra đuợc nước cờ tuyệt diệu này?
Lục Tiểu Phụng thủng thẳng đáp:
– Tại hạ vốn là bậc thiên tài!
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi:
– Phải chăng khi công tử chưa vào đây đã tính đúng lão sẽ theo con đường đó chuồn đi mà vít chặt lại rồi?
Lục Tiểu Phụng không đáp.
Lão bản nương cũng không nhịn được hỏi:
– Sao công tử không nói? Sự thực công tử đã dùng biện pháp nào?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu đáp:
– Tại hạ không thể nói được.
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi:
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
– Mỗi người đều phải để lại một chiêu chẳng bao giờ tiết lộ, nhất là đối với nữ nhân như các vị.
Chàng cười bí mật ra vẻ cáo già rồi đột nhiên hỏi:
– Nếu tuyệt chiêu của tại hạ mà bị các vị học được thì mai hậu tại hạ còn sống làm sao nổi?
Hoa Mãn Lâu chờ đến lúc không còn ai, gã mới hỏi Lục Tiểu Phụng:
– Công tử đã dùng biện pháp gì? Tại sao không nói cho bọn họ biết?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì tại hạ không biết.
Hoa Mãn Lâu ngạc nhiên hỏi:
– Công tử cũng không biết tại sao lối ra đó đột nhiên lại bị vít chặt ư?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
– Tại hạ không biết.
Hoa Mãn Lâu ngẩn người ra.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Có khi chỉ vì mấu chốt cơ quan đột nhiên hết linh nghiệm cũng có khi chỉ vì con chuột ngẫu nhiên chui vào làm chết cơ quan … Vẻ mặt trầm tư, chàng thở dài nói:
– Cứu cánh vì nguyên nhân gì ai cũng không biết thì chỉ có trời mới biết mà thôi.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Chỉ có trời đất biết thôi ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu hỏi lại:
– Huynh đài có biết những người làm việc tồi bại sao đến lúc tối hậu quan đầu, công việc sắp thành lại hỏng không?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Tiểu đệ không biết.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vì trời đã chuẩn bị dành cho chúng ta một kết quả tuyệt diệu, nên tự ra tay giùm chúng ta. Vì thế mà bất luận kế hoạch của họ xảo diệu đến đâu cũng bằng vô dụng.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Thế là nước cờ tối hậu không phải do công tử đưa ra mà là ý trời.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đúng thế!
Hoa Mãn Lâu đột nhiên phì cười.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Huynh đài cười gì? Phải chăng không tin tại hạ?
Hoa Mãn Lâu cười đáp:
– Chẳng lẽ công tử tưởng tiểu đệ tin được chăng?
Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười nói:
– Tại sao lúc tại hạ nói thật thì người khác lại không tin?
Cửa trên thềm đá đã mở ra mà người mở cửa là Chu Đình.
Đã có người làm được khuôn cửa bí hiểm là có người mở ra được. Việc đời phần nhiều tương tự như thế.
Người làm mộc đã hết sức chế tạo những lá mộc để bất cư mũi giáo nào đâm cũng không thủng, nhưng họ có biết đâu nhất định người ta sẽ làm được thứ giáo đâm thủng lá mộc.
Trên đời chẳng có việc gì tuyệt đối.
Lục Tiểu Phụng ngồi trên thềm đá ngó cái cũi chụp Hoắc Hưu, bỗng chàng cảm thấy cái cũi này giống như nhà ngục. Bất luận là ai làm việc tội lỗi đều phải chịu trừng phạt.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Vụ này kết thúc như vậy chàng lấy làm rất vừa ý.
Vụ này kết thúc ra làm sao? … Lão bản dùng khúc gỗ chế ra cái giá hình tam giác để trắc lượng chiều cao của sơn động.
Lão bản nương ngồi bên coi biết là hắn lại nảy ra một chủ ý tân kỳ, nhưng mụ không hỏi han gì.
Mụ biết rằng một người đàn ông đang suy nghĩ đại sự chẳng khi nào lại ưa đàn bà ngồi bên chõ miệng vào.
Lão bản tức Chu Đình đột nhiên cất tiếng hỏi:
– Phải chăng người đó sắp đi rồi?
Lão bản nương đáp:
– Ừ!
Chu Đình hỏi:
– Mụ không đưa chân hắn ư?
Lão bản nương đáp:
– Lão đi thì ta cũng đi.
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ
- Chương 29: Cơ Quan Thất Nghiệm Hoắc Hưu Tàn Đời