- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ
- Chương 25: Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận
Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ
Chương 25: Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận
Thương Quan Phi Yến biến sắc nói:
– Tiểu muội đã biết con tiểu quỷ đó chẳng có điều chi là không nói cho công tử hay.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Người đàn ông kia chẳng những hâm mộ cô nương vô cùng mà rất đồng tình về thân thế của cô nên y cũng tìm cơ hội để rửa hận cho cô.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
– Sau khi y biết được điều bí mật của Kim Bằng vương triều liền quyết định làm thay cho cô.
Thương Quan Phi Yến nghe nói, vẻ vui tươi trên mặt liền biến mất.
Lục Tiểu Phụng lại nói:
– Y khuyên cô nghĩ cách thu lại tiền của Kim Bằng vương triều hiện ở trong tay bọn Diêm Thiết San. Bất luận ai có món tiền của to lớn này đều lập tức có thể hơn người.
Thương Quan Phi Yến lạnh lùng đáp:
– Người tham tài thì chết, chim tham ăn thì mắc lưới. Khoản tiền tài to lớn đó làm cho ai cũng phải động tâm.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chắc cô cũng biết thúc tổ và biểu thư cô đều không đồng ý về vụ này. Huống chi nếu họ không chết thì số của cải này có thu về được cũng lọt vào tay họ.
Thương Quan Phi Yến đap:
– Dĩ nhiên tiểu muội không muốn để cho người khác tọa hưởng kỳ thành.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vì thế cô cùng tình nhân đã nghĩ ra một mưu kế tuyệt diệu.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội chỉ muốn gϊếŧ chết Đại Kim Bằng Vương là con người tuổi già lại đầu óc tối tăm, nhưng bọn tiểu muội phái người hóa trang khéo đến đâu cũng không thể che mắt Thượng Quan Đan Phụng được.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vì thế mà cô đánh bạo gϊếŧ luôn cả nàng.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Đúng rồi!
Lục Tiểu Phụng nói:
– May ở chỗ tướng mạo hai cô giống nhau mấy phần, cô lại có thể mô phỏng thanh âm nàng từ thuở nhỏ, nên cô có thể thay nàng vào nếm mùi vị làm công chúa.
Thương Quan Phi Yến cười đáp:
– Mùi vị đó cũng không ngon đâu.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vụ bí mật này dĩ nhiên các vị không muốn cho con nhỏ lắm miệng kia biết, nên các vị thủy chung vẫn dối gạt Tuyết Nhi. Tức cười là thị tưởng cô nương bị Thượng Quan Đan Phụng hạ thủ.
Thương Quan Phi Yến hậm hực đáp:
– Con tiểu quỷ đó chẳng những lắm miệng mà còn đa sự nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Tại hạ lấy làm kỳ là tại sao các vị không trực tiếp đi kiếm bọn Hoắc Hưu.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Vì mãi sau này bọn tiểu muội mới phát giác Đại Kim Bằng Vương tất có một tiêu ký gì bí mật mà chỉ những đại thần tòng vong lão lúc đương thời mới biết mà thôi, vì thế nên bất luận là ai mạo xưng lão đều bị tên cáo già Hoắc Hưu khám phá.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Khi đó cô nương còn chưa biết bàn chân lão có sáu ngón ư?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội không biết mà cũng không dám mạo hiểm.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Do đó mà các vị dùng biện pháp hay nhất là kiếm một người đi hạ sát lão hồ ly thay mình.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
– Nhưng nhân vật đó khó mà kiếm được vì chẳng những họ phải đủ tài gϊếŧ Hoắc Hưu mà còn có lòng dạ thiên nhiên thích can thiệp vào việc của người ta.
Thương Quan Phi Yến thủng thẳng đáp:
– Nhân vật như vậy quả là khó kiếm. Ngoài tướng công, bọn tiểu muội khó tìm được người thứ hai.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Con người như tại hạ trên đời quả cũng không nhiều.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Cái khó là ở chỗ làm cho công tử tình nguyện ra tay.
Lục Tiểu Phụng nói:
– May ở chỗ chẳng những tại hạ thích can thiệp vào việc của người ta mà lại còn có nết đã nhúng tay vào nhất quyết chẳng chịu rút lui nửa chừng.
Thương Quan Phi Yến cười mát đáp:
– Không ngờ công tử lại hiểu mình đến thế!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Các vị cố ý cầu bọn Câu Hồn Thủ lại cản trở bọn tại hạ, vì các cô cũng biết bất cứ ai muốn cản trở công việc của tại hạ, tại hạ lại càng làm cố.
Thương Quan Phi Yến cười đáp:
– Người ở Sơn Tây là như vậy đó.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Sau các cô lại cố ý hạ sát Tiêu Thu Vũ và Độc Cô Phương để cảnh cáo tại hạ cũng vì mục đích này.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Cái đó còn vì bọn chúng biết nhiều quá.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Hôm ở trong tòa phá miếu, cô nương cố ý dùng tiếng hát để dẫn dụ bọn tại hạ và lưu mấy sợi tóc trong chậu nước, phải chăng vì mục đích cho Hoa Mãn Lâu tin rằng cô vẫn còn sống?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Cái đó còn vì mục đích để từ nay các vị không tin lời con tiểu quỷ kia nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Cô nương còn biết Tuyết Nhi ở ngoài cửa sổ dòm trộm vào nên cố ý hạ sát Liễu Dư Hận cho thị trông thấy.
Thương Quan Phi Yến lạnh lùng đáp:
– Dĩ nhiên con tiểu quỷ kia không hiểu tiểu muội cùng Liễu Dư Hận cố y bày ra màn kịch để thị coi.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Lúc bọn tại hạ nhận thấy Liễu Dư Hận còn sống, lại càng cho là thị nói dối.
Chàng thở dài nhăn nhó cười nói tiếp:
– Đáng thương cho thị là khi ngó thấy Liễu Dư Hận còn sống, thị lộ vẻ hoảng hốt như chạm trán quỷ nhập tràn. Thị chẳng dám nói gì nữa, riu ríu đi theo hắn.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội đã định đem giam con tiểu quỷ đó lại, nhưng… Lục Tiểu Phụng ngắt lời:
– Nhưng mấy hôm ấy, cô nương bận nhiều việc quá mà còn sợ sau khi tại hạ trở về không thấy thị tất sinh lòng ngờ vực.
Thương Quan Phi Yến cười lạt đáp:
– Có khi tiểu muội tưởng chừng công tử là con sâu ở trong bụng mình, những điều tâm sự bị nó khám phá.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Cô nương cố ý xuất hiện trước mặt Hoa Mãn Lâu một lần dĩ nhiên là cô muốn đổ tội lên đầu Hoắc Hưu.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Chính thế!
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Tại hạ lấy làm kỳ là ở chỗ làm sao cô gạt được gã? Chẳng những tai gã đặc biệt linh mẫn, mũi gã cũng phi thường sắc bén. Dù gã không nghe ra thanh âm của cô thì cũng ngửi thấy mùi vị trong người cô mới phải.
Hơi hướng của con người chẳng ai giống ai. Người thính mũi thường khi phân biệt hương vị còn dễ hơn phân biệt tiếng nói.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Cái đó vì tiểu muội mỗi lần gặp gã đều xức nước hoa thơm nồng nàn. Khi tiểu muội giả làm Thượng Quan Đan Phụng thì chỉ cần gột rửa cho kỳ hết mùi nước hoa.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Những điều suy tính của cô nương thật chu đáo!
Thương Quan Phi Yến mỉm cười đáp:
– Tiểu muội là một nữ nhân mà nữ nhân thường không muốn mạo hiểm.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Cô nương muốn Liễu Dư Hận đến gϊếŧ tại hạ là có ý gì?
Thương Quan Phi Yến hững hờ đáp:
– Nguyên nhân này tưởng công tử tự biết rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Phải chăng vì hắn đã thành vô dụng đối với cô, nên cô muốn mượn tay tại hạ để gϊếŧ hắn?
Thương Quan Phi Yến thở dài đáp:
– Thực ra tiểu muội nên biết trước công tử chẳng thích gϊếŧ người. Nếu không thế thì đối với Diêm Thiết San tiểu muội cũng bất tất phải động thủ.
Từ lúc cô xuất hiện, Liễu Dư Hận tựa hồ biến thành người khác. Hắn bình tĩnh phi thường!
Mỗi khi hắn ngó thấy Thương Quan Phi Yến, con mắt độc nhất của hắn lộ vẻ ôn nhu khác lạ.
Thương Quan Phi Yến nói câu này khác nào mũi đao nhọn đột nhiên đâm vào trái tim Liễu Dư Hận. Hắn cất tiếng run run hỏi:
– Cô nương… cô nương muốn tại hạ chết thật ư?
Thương Quan Phi Yến không thèm ngó hắn hững hờ đáp:
– Thực ra người nên chết sớm đi. Hạng người như ngươi có sống cũng chẳng nghĩa gì!
Liễu Dư Hận ấp úng:
– Trước kia… cô nương… cô nương… Thương Quan Phi Yến ngắt lời:
– Trước kia ta nói gì dĩ nhiên đều là để lừa gạt ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại tưởng ta ưa thích ngươi chăng?
Liễu Dư Hận toàn thân lạnh như băng, đứng không nhúc nhích, ngây người ra nhìn cô. Trong con mắt độc nhất của hắn đầy vẻ oán độc mà cũng chứa chan tình ý.
Hồi lâu hắn mới nhẹ buông tiếng thở dài nói:
– Đúng rồi! Cô nương quả chẳng ưa thích gì tại hạ, tại hạ cũng biết rõ, nhưng tại hạ tự lừa dối mình.
Thương Quan Phi Yến nói:
– Thế thì ngươi không đến nỗi ngu độn quá.
Liễu Dư Hận từ từ gật đầu. Đột nhiên hắn xoay kiếm tự đâm vào ngực mình.
Mũi kiếm đâm thấu tim. Máu tươi vọt ra như tên từ sau lưng bắn lên tường lốm đốm.
Mặt hắn biến thành trơ như đá không lộ vẻ gì. Hắn sắp chết rồi. Đối với hắn dường như chết không phải là đau khổ mà là hưởng thụ.
Bỗng mắt hắn sáng lên, mỉm cười lẩm bẩm:
– Cái chết nguyên không phải là chuyện khốn khổ. Được chết ở trước mặt cô kể ra còn là… Hắn chưa nói hết câu người đã té xuống.
Lục Tiểu Phụng không cản trở hắn, dù muốn cản trở cũng không kịp.
Con người có thể chết một cách bình tĩnh thường dễ chịu hơn lúc sống. Đa tình tự cổ không dư hận. Hắn quả là người đa tình, chỉ đáng tiếc đã dùng chữ tình một cách sai trật.
Lục Tiểu Phụng ngưng thần ngó Thương Quan Phi Yến. Đột nhiên chàng đối với cô gái vô tình nảy ra mối chán ghét khôn tả.
Chàng không thống hận mà chỉ chán ghét, chán ghét như loài người đối với rắn độc.
Chàng lạnh lùng nói:
– Cô cũng làm một việc rất ngu xuẩn.
Thương Quan Phi Yến “Ủa” lên một tiếng ra chiều không hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Cô không nên bức tử Liễu Dư Hận.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nếu hắn còn sống thì ít ra hắn không phải trông thấy tại hạ gϊếŧ cô.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Công tử gϊếŧ tiểu muội ư? Công tử nhẫn tâm gϊếŧ tiểu muội được chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Sự thực tại hạ không muốn gϊếŧ người, nhất là chưa từng gϊếŧ một nữ nhân nào, nhưng đối với cô lại ra ngoài thể lệ đó.
Thương Quan Phi Yến cười nói:
– Đã thế sao công tử còn chưa động thủ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ không cần nóng nảy.
Thương Quan Phi Yến mỉm cười nói:
– Dĩ nhiên công tử không vội vã vì tiểu muội chẳng chạy đi đâu được. Huống chi công tử nhất định còn có điều muốn hỏi tiểu muội.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Cô khá thông minh đấy.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Phải chăng công tử muốn hỏi tại sao trước đây khi công tử đến, tiểu muội lại sai Liễu Dư Hận chặt hai chân lão kia đi? Tại sao tiểu muội lại biết chân lão có sáu ngón?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ bất tất phải hỏi điểm này.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Công tử đã biết rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Con chim bồ câu dĩ nhiên bay nhanh hơn người.
Thương Quan Phi Yến thở dài nói:
– Công tử quả là người thông minh.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Đáng lý tại hạ không nên tiết lộ vụ bí mật này cho Diệp Tú Châu hay.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Công tử chỉ cho một mình y biết thôi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đúng thế.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Công tử vô tình tiết lộ hay là cố ý muốn thám thính thị?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
– Tại hạ không muốn làm hại y vì y cũng là người đáng thương.
Thương Quan Phi Yến đột nhiên cười lạt nói:
– Công tử coi lầm người rồi. Thị là người thành thực, nhưng bản tính lãng mạn như đĩ điếm.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Cái đó là vì y hận cô nương cũng yêu một chàng trai với y.
Thương Quan Phi Yến nét mặt xám xanh đáp:
– Bất quá nam nhân kia lợi dụng thị cũng như tiểu muội đã lợi dụng Liễu Dư Hận mà thôi.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Diệp Tú Châu đem vụ bí mật này cho y hay. Y liền dùng Phi cáp truyền thư thông tri cho cô nương.
Thương Quan Phi Yến gật đầu, nét mặt cô trở lại ôn nhu đáp:
– Con chim bồ câu đen đó nguyên trước bọn tiểu muội dùng để đưa thư tình, không ngờ nay còn có thể dùng vào việc khác.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Y đã có thể ra lệnh cho Câu Hồn Thủ và Thiết Diện Phán Quan hành động, phải chăng y đúng là lão đại ở Thanh Y lâu?
Thương Quan Phi Yến nói:
– Công tử thử đoán coi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ đoán không ra.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Chẳng lẽ công tử tưởng tiểu muội nói cho công tử biết ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Dĩ nhiên bây giờ cô nương không chịu cho tại hạ hay.
Thương Quan Phi Yến nói:
– Cả sau này tiểu muội cũng không cho công tử biết. Vĩnh viễn công tử không thể hiểu được y là ai.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Nhưng cô nương lại là một nữ nhân.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Nữ nhân thì sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
– Một thiếu nữ đẹp như cô nương mà bị người xẻo mũi, nhất định biến thành khó coi.
Thương Quan Phi Yến la thất thanh:
– Chẳng lẽ công tử… công tử nhẫn tâm cắt mũi tiểu muội?
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp:
– Nếu cô nương tưởng trái tim tại hạ mềm như đậu hủ thì cô lầm to.
Thương Quan Phi Yến thất kinh nhìn chàng hỏi:
– Nếu tiểu muội không chịu cho công tử hay người ấy là ai thì công tử có cắt mũi không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Cắt mũi trước rồi lại cắt tai.
Thương Quan Phi Yến mỉm cười nói:
– Tuy công tử ác miệng, nhưng tiểu muội biết công tử tuyệt đối chẳng làm việc này.
Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt hỏi:
– Cô nương có muốn thử không?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội biết công tử không thử thách chi hết, vì công tử chẳng thích những bằng hữu không mất mũi.
Lục Tiểu Phụng nói:
– May cô nương không phải là bạn của tại hạ.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội tuy không phải, nhưng Hoa Mãn Lâu và Chu Đình thì nhất định là phải rồi.
Lục Tiểu Phụng biến sắc.
Thương Quan Phi Yến thủng thẳng nói:
– Nếu công tử cắt mũi tiểu muội thì e rằng đầu chúng cũng không giữ nổi. Người không đầu còn khó coi hơn kẻ mất mũi.
Lục Tiểu Phụng trợn mắt nhìn cô đột nhiên cười rộ.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Công tử tưởng đây là chuyện đáng cười ư?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
– Chẳng lẽ cô nương tưởng tại hạ tin được chăng? Hoa Mãn Lâu lại bị cô gạt nữa hay sao?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội đã gạt gã được một lần thì có thể gạt gã lần thứ hai.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chỉ có chàng ngốc mới bị gạt đến hai lần, mà lại không phải chàng ngốc.
Thương Quan Phi Yến nói:
– Nhưng gã là người đa tình. Chàng ngốc nhiều lắm cũng chỉ bị gạt đến lần thứ hai, còn kẻ đa tình bị gạt đến hai trăm lần, vì gã cam tâm tình nguyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Chẳng lẽ Chu Đình cũng là kẻ đa tình?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Y không phải, vì y rất lười.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Người lười cũng có chỗ hay.
Thương Quan Phi Yến:
– Ủa!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Y đã lười đến độ không muốn cử động thì còn mắc bẫy ai được?
Thương Quan Phi Yến cười đáp:
– Muốn cho người lười mắc bẫy thật không phải chuyện dễ. May còn có người hảo bằng hữu đem ngân phiếu cho y để đưa y vào bẫy.
Lục Tiểu Phụng cười không ra tiếng.
Thương Quan Phi Yến lại nói:
– Dĩ nhiên công tử không muốn ngó thấy người hảo bằng hữu vì công tử mà mất đầu. Huống chi còn mụ lão bản nương xinh đẹp vô ngần phải chết theo y.
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi:
– Lão bản nương bình thời lười hơn cả lão bản mà tại sao lần này mụ cũng tới?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Vì mụ biết nhất định công tử sẽ cứu mụ. Mu đang chờ công tử đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Mụ chờ tại hạ ở đâu?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Công tử muốn biết ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Muốn biết lắm.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Công tử tưởng tiểu muội đưa công tử đi chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ không tin như vậy.
Thương Quan Phi Yến cười nói:
– Công tử lầm rồi. Nếu tiểu muội không chịu đưa công tử đi thì còn cho công tử hay làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Ít ra là hiện giờ cô nương chưa đưa tại hạ đi ngay.
Thương Quan Phi Yến mỉm cười nói:
– Công tử quả là người thông minh.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
– Đáng tiếc những bạn của tại hạ không lười thối thây thì cũng ngu dốt.
Thương Quan Phi Yến nói:
– Dù sao họ cũng là bạn của công tử, dĩ nhiên công tử phải đi cứu họ.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ còn suy nghĩ xem sao đã.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
– Suy nghĩ chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ muốn biết trước cô nương yêu cầu điều chi mới chịu dẫn tại hạ đi.
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Điều mà tiểu muội yêu cầu công tử làm chi là một việc rất dễ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Việc gì?
Thương Quan Phi Yến đáp:
– Tiểu muội chỉ cầu công tử đi gϊếŧ một người giùm tiểu muội. Đối với công tử vụ này há chẳng là chuyện dễ dàng ư?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Cái đó còn phải coi người mình định hạ sát là ai?
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ
- Chương 25: Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận