Hoắc Thiên Thanh nói:
– Cái đó chưa hẳn là lão phòng bị người ngoài vào đánh cắp rượu.
Lục Tiểu Phụng đảo cặp mắt lấp loáng hỏi:
– Chẳng lẽ tiên sinh nhận ra trên tiểu lâu còn nhiều chuyện bí mật khác?
Hoắc Thiên Thanh cười khà khà đáp:
– Con người ta ai cũng có chuyện bí mật chẳng nhiều thì ít…
Lục Tiểu Phụng ngắt lời:
– Nhưng chỉ có một thứ người chân chính giữ được chuyện bí mật cho khỏi tiết lộ.
Hoắc Thiên Thanh hỏi:
– Hạng người nào vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Người chết.
Hoắc Thiên Thanh láo liêng cặp mắt nói:
– Nhưng Hoắc Hưu không phải là người chết.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Lão không phải.
*****
Trên thế gian cái đáng sợ nhất là người chết.
Bất luận một người lúc sống mỹ lệ khả ái đến đâu mà chết đi là lập tức biến thành một vật đáng sợ. Vì thế nên thi thể của Thạch Tú Vân được trùm lên một tấm vải trắng để che đi.
Trên bàn đặt ngọn cổ đăng. Hoa Mãn Lâu lặng lẽ ngồi bên đèn không nhúc nhích.
Nguyên gã đã đi rồi quay trở lại.
Bất luận Thạch Tú Vân còn sống hay đã chết rồi, gã đều không thể để thị trơ trọi một mình ở nơi đây.
Chủ nhân tòa tiểu điếm đã chuồn đi rồi, chỉ để lại đây một ngọn đèn, dường như y quên mất người đui mắt chẳng cần có đèn.
Bốn bề yên lặng như tờ tuyệt không nghe một tiếng động. Cả lúc Lục Tiểu Phụng tới nơi, chàng cũng không để phát ra thanh âm.
Nhưng Hoa Mãn Lâu đã quay ra đối diện với chàng cất tiếng hỏi:
– Công tử uống rượu rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đành thú nhận:
– Tại hạ chỉ uống một chút.
Hoa Mãn Lâu lạnh lùng nói:
– Bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy mà công tử còn có tâm tình đi uống rượu thì thật là hiếm quá!
Gã dựng mặt lên nói câu này. Nên nhớ trước nay gã ít khi dựng mày dựng mặt.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã hỏi:
– Phải chăng huynh đài rất khâm phục tại hạ?
Đây cũng là một bí quyết của chàng để ứng phó với người tức bực. Ai đã khó chịu với chàng, chàng liền chọc tức thêm để coi người đó tức bực đến đâu, tức bực cũng chẳng chết người được.
Hoa Mãn Lâu không nói nữa. Gã đã hiểu rõ Lục Tiểu Phụng và không muốn để chàng chọc tức cho đến chết.
Lục Tiểu Phụng không sao được, liền đổi giọng:
– Thực ra huynh đài cũng nên uống một vài chung rượu, vì rượu có chỗ hay là nó làm cho huynh đài quên đi rất nhiều những chuyện nghĩ lắm cũng vô ích.
Hoa Mãn Lâu để mặc chàng nói không lý gì đến. Sau một lúc lâu, bỗng gã lên tiếng:
– Tiểu đệ vừa thấy một người…
Lục Tiểu Phụng nói ngay:
– Huynh đài thấy nhiều người chứ chẳng phải một.
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Nhưng người này tiểu đệ vẫn yên trí tuyệt không thể xuất hiện ở đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Ai vậy?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Thượng Quan Phi Yến.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt:
– Thế ra y không chết.
Hoa Mãn Lâu buồn rầu đáp:
– Tuy y không chết, nhưng y còn sống mà chẳng khác mấy người đã chết rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại sao vậy?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Vì y lọt vào tay người. Hành động của y hoàn toàn bị kẻ khác kiềm chế.
Lục Tiểu Phụng động dung hỏi:
– Huynh đài có biết y lọt vào tay ai không?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Y không nói, tiểu đệ cũng không biết. Tiểu đệ phỏng đoán thì người đó nhất định là…
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Nhất định là ai?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Hoắc Hưu.
Lục Tiểu Phụng vừa ngồi xuống lại đứng phắt dậy la thất thanh:
– Hoắc Hưu ư?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Thượng Quan Phi Yến lần này đến tìm tiểu đệ là bị người kia bức bách. Y đến bảo tiểu đệ đừng can thiệp vào vụ này nữa. Hiện giờ người không muốn chúng ta can thiệp vào vụ này chỉ có Hoắc Hưu mà thôi.
Lục Tiểu Phụng lại ngồi xuống, hồi lâu dột nhiên nói:
– Vừa rồi tại hạ không thấy một người.
Câu nói này tuyệt diệu ở chỗ nó khiến cho người ta không thể hiểu được.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Những người mà công tử chưa ngó thấy cũng rất nhiều.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nhưng người đó tại hạ nhất định sẽ được gặp. Tại hạ đến “Châu quang bảo khí các” bản ý để tìm y.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Thượng Quan Đan Phụng phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đúng thế.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Y không ở đó ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Y không đến, nhưng có người lưu lại một phong thơ để Hoắc Thiên Thanh chuyển giao cho tại hạ.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Trong thơ nói gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Trong thơ chỉ có bốn câu ấm ớ, chẳng ra đếch gì cả.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Lời lẽ thế nào?
Lục Tiểu Phụng liền đọc mười sáu chữ trong thơ.
“Đan Phụng nan cầu, Tiểu Phụng hồi đầu. Nhược bất hồi đầu. Tính mạng nan lưu.”
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm nói:
– Bốn câu này dường như có ý bảo công tử không nên dúng vào việc đó nữa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Hiện giờ chỉ có một người không muốn bọn ta can thiệp vào vụ này.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Vì thế mà công tử nhất quyết người viết thư là Hoắc Hưu phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ chỉ biết người này đã bắt tay vào làm việc gì tuyệt không khi nào mới làm nửa chừng rồi lại bỏ dở.
Dĩ nhiên hạng người đã làm việc gì là không bỏ dở mới có thể thành công được.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Tư Không Trích Tinh ăn cắp Thượng Quan Đan Phụng đem đi chắc cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng lão phái người khác đón đường, rút cục vẫn cướp được Thương Quan Đan Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Tại hạ vừa mới uống của lão nửa hũ rượu.
Hoa Mãn Lâu ngạc nhiên hỏi:
– Công tử đã gặp lão rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Chưa! Đó là rượu của lão đưa cho Hoắc Thiên Thanh. Lão dựng một tòa tiểu lâu trên núi, bên ngoài “Châu quang bảo khí các”.
Hoa Mãn Lâu động dung hỏi:
– Tiểu lâu ư?
Lục Tiểu Phụng nói từng tiếng:
– Đúng là tòa tiểu lâu.
Hoa Mãn Lâu đứng lên rồi lại ngồi xuống, hồi lâu mới thủng thẳng hỏi:
– Công tử còn nhớ câu nói của Tôn Tú Thanh lúc nãy không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Dĩ nhiên là tại hạ còn nhớ. Thị bảo: Độc Cô Nhất Hạc chuyến này đến Quan Trung chỉ vì lão biết tin Thanh Y đệ nhất lâu hiện ở…
Hoa Mãn Lâu mắt sáng lên hỏi:
– Công tử cũng nhận tòa tiểu lâu đó là Thanh Y đệ nhất lâu chăng?
Lục Tiểu Phụng không trả lời, mà câu này cũng bất tất phải trả lời.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Theo lời Đại Kim Bằng Vương thì thủ lãnh tòa Thanh Y lâu là Độc Cô Nhất Hạc.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Những tin tức lão nhận được chưa chắc đều chính xác hết.
Hoa Mãn Lâu thừa nhận:
– Bất luận là ai cũng khó lòng tránh khỏi bị người vu oan, đồng thời cũng khó lòng tránh khỏi có lúc vu oan cho kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên thở dài nói:
– Đáng tiếc là lúc này lại không có Chu Đình ở đây.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Để làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nghe nói trên tòa tiểu lâu đó có một trăm lẻ tám chỗ đã đặt cơ quan mai phục.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Công tử muốn đến coi tòa tiểu lâu đó chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Dĩ nhiên là thế, nên tại hạ muốn được Chu Đình đi kèm.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Những cơ quan mai phục đó không làm cho công tử chột dạ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ không sợ.
Khi Lục Tiểu Phụng đã nhúng tay vào việc gì chàng cũng chẳng bao giờ làm nửa vời rồi chịu đình thủ.
Nói một cách khác bất luận việc gì cũng chẳng thể làm cho chàng bán đồ nhi phế.
*****
Núi không cao mà sơn thế xinh đẹp.
Đi trên đường sơn đạo chừng mấy dặm bỗng ngó thấy một ngọn đèn le lói. Giữa vùng bóng tối ánh đèn càng sáng tỏ.
Nhưng trước mắt Hoa Mãn Lâu chỉ là một vùng hắc ám.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Tại hạ đã ngó thấy tòa tiểu lâu kia rồi.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Ở chỗ nào?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Xuyên qua khu rừng cây trước mặt là tới nơi. Trên lầu còn có ánh đèn.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Công tử thử nghĩ coi liệu Hoắc Hưu có ở đây không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ không biết.
Hoa Mãn Lâu nhắc lại:
– Tiểu đệ vừa nói con người khó lòng tránh khỏi có lúc phải vu oan cho kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ nghe thấy rồi chứ có điếc đâu?
Hoa Mãn Lâu nói:
– Bất quá tiểu đệ nhắc nhở công tử mà thôi. Hoắc Hưu là bạn hữu của công tử lại đối xử rất tử tế, thủy chung chẳng có điều chi lầm lỗi.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi:
– Huynh đài tưởng tại hạ vu oan cho lão chăng? Tuy tại hạ thường bị người vu oan nhưng mình chưa từng vu oan cho kẻ khác.
Đột nhiên vẻ phiền não lộ ra ngoài mặt vì trong lòng chàng có chuyện mâu thuẫn.
Kể ra chàng muốn kết thúc vụ này cho lẹ và phanh phui những điều bí ẩn cho chóng, nhưng hiện giờ chàng lại không mong phát giác những điều thâm hiểm ác độc của Thanh Y lâu chúa vì lão là bạn hữu của chàng.
Trong rừng cây đượm mùi thanh hương của buổi đầu xuân. Ngọn gió làm cho tiết trời thêm lạnh, nhưng trong vùng thiên địa hòa bình và yên tĩnh.
Không người cũng không tiếng động. Những cái huyên náo cùng những mối phiền não chốn hồng trần tựa hồ cách tuyệt bên ngoài non xanh.
Nhưng những điều nguy hiểm, những việc đáng sợ trên đời thường ẩn giấu dưới tấm màn hòa bình yên lặng.
Lục Tiểu Phụng bỗng lên tiếng:
– Tại hạ không ưa cảnh huống này.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Cảnh huống làm sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nơi đây hiu quạnh quá! Những lúc huyên náo om sòm cũng như những khi yên tĩnh thái quá tại hạ đều cảm thấy khẩn trương trong dạ.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì mỗi lần tại hạ gặp quái sự đều ở trong hai cảnh huống này.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Nếu thực sự công tử hoang mang thì hay hơn hết là nói thật nhiều. Nói chuyện thường khiến cho người ta quên hết mọi nỗi lo âu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Huynh đài muốn tại hạ nói chuyện gì bây giờ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Nói chuyện Hoắc Hưu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Huynh đài đã biết rất nhiều về lão này rồi kia mà?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Tiểu đệ chỉ biết lão là một đại phú ông vừa cô độc, vừa cổ quái. Suốt đời lão rất ghét chuyện thù tiếp, nên cả những bộ hạ rất thân tín của lão cũng khó tìm được lão.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Chẳng những lão chán ghét sự thù tiếp mà còn chán ghét cả nữ nhân, nên đến bây giờ lão còn là con người cô độc.
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Nhưng con người bất luận là ai cũng có thị hiếu chẳng nhiều thì ít.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Thị hiếu duy nhất của lão là uống rượu. Chẳng những lão thích uống mà còn muốn cất giấu tất cả các thứ rượu có tiếng ở trong thiên hạ.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Nghe nói võ công lão cũng không phải tầm thường.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ chưa có dịp thấy lão thi triển võ công một cách chân chính nhưng có thể xác nhận khinh công, nội công và phép điểm huyệt của lão chẳng kém một người nào trong thiên hạ.
Hoa Mãn Lâu “Ủa” lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng lại nói:
– Lão còn luyện môn Đồng Tử Công. Theo chỗ tại hạ biết thì trên đời khó kiếm được mười người luyện đồng tử công một cách chân chính.
Hoa Mãn Lâu cười đáp:
– Muốn luyện công phu này phải hy sinh rất lớn. Nếu chẳng phải là người được trời phú tính ghét phụ nữ thì thực khó có thể chuyên tâm luyện môn này.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Ai không biết chứ tại hạ thì nhất định chẳng bao giờ luyện môn công phu xúi quẩy đó. Dù có phải chặt đầu tại hạ cũng không luyện.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
– Nếu người ta cắt cái kia đi thì công tử sẽ luyện được.
Lục Tiểu Phụng cười ồ nói:
– Té ra huynh đài chẳng phải là người quân tử.
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Người nào đã ở với công tử thường xuyên thì dù là chân quân tử cũng biến thành tồi bại.
Cả hai người nổi lên tràng cười hô hố tựa hồ chẳng sợ gì bị người phát giác. Hai người cho là đã vào đây chẳng sớm thì muộn cũng bị phát giác. Hành động lén lút chỉ làm cho mất phong độ.
Lục Tiểu Phụng lại nói:
– Các bậc cố lão tương truyền người có hằng tâm luyện Đồng Tử Công nhất định bản lãnh sẽ cao thâm tuyệt vời.
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Đó là sự thực chứ không phải truyền thuyết. Công tử chịu luyện Đồng Tử Công thì khi luyện sang môn khác rất mau chóng.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Nhưng tự cổ chí kim, những tay có võ công chân chính cao thâm tuyệt đỉnh lại chẳng một ai luyện Đồng Tử Công. Huynh đài có biết tại sao không?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Tiểu đệ không biết.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vì người luyện Đồng Tử Công nhất định thành lão quang côn. Trong lòng lão quang côn nhất định có tật chẳng có nhiều thì ít. Trong lòng đã có tật thì nhất quyết võ công không đến chỗ tuyệt đỉnh được.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi:
– Phải chăng vì thế mà công tử không luyện Đồng Tử Công?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ đã không luyện là không luyện, bất luận xẻo gì đi nữa cũng không luyện.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Đáng tiếc cho công tử bất luận có luyện Đồng Tử Công hay không, bản lãnh cũng chẳng thể đến chỗ tuyệt đỉnh.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại sao vậy?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Vì những điều có trở ngại cho việc luyện võ công tư đều ham mê muốn chết, tỷ như…
Lục Tiểu Phụng nói ngay:
– Tỷ như cờ bạc, rượu chè, can thiệp vào việc người ta.
Hoa Mãn Lâu nói:
– Còn một điều trọng yếu nữa là công tử không chán ghét phụ nữ.
Lục Tiểu Phụng cười rộ. Chàng phát hiện ra đã xuyên qua rừng cây và đến chân tòa tiểu lâu rồi.
Người khác đi đoạn đường này nhất định hồi hộp trong lòng, nhưng Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu vẫn ung dung lướt qua.
Đường nào cũng là đường, chỉ hơn nhau cách đi đường mà thôi. Bước đường của đời người cũng vậy.
Trên cánh cửa sơn đỏ đề một chữ lớn Đẩy Lục Tiểu Phụng liền đẩy một cái. Cánh cửa mở ra.
Bất luận cửa nào cũng có thể đẩy ra được chỉ khác nhau ở chỗ mình có dám đẩy hay không mà thôi.
Phía trong cửa là một đường hẻm quanh co chật hẹp. Đi hết một quãng đến chỗ góc đường lại có chữ lớn Chuyển Lục Tiểu Phụng liền chuyển hướng. Sau khi chuyển qua mấy khúc quanh hai người đi lên thạch đài. Trước mặt lại hiện ra chữ Đình Lục Tiểu Phụng liền dừng lại.
Hoa Mãn Lâu dĩ nhiên cũng phải dừng theo, nhưng gã không nhịn được hỏi:
– Tại sao công tử đột nhiên dừng bước?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì trong này có chữ Đình Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Người ta bảo dừng là công tử dừng lại ư?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại:
– Không dừng thì làm thế nào? Trong này có một trăm lẻ tám chỗ đặt cơ quan mai phục, huynh đài có biết ở những nơi nào không?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Không biết. Ngay một chỗ cũng không hay.
Lục Tiểu Phụng cười hỏi:
– Sao huynh đài không đánh bạo đi nữa?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Tiếp tục đi về phía trước có thể đυ.ng phải mai phục. Tại sao mình không đánh bạo dừng lại?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Phải lắm! Phải lắm! Họ bảo dừng là ta dừng. Họ muốn ta đi là ta đi.
Hoa Mãn Lâu thở dài nói:
– Dường như người ta bảo sao, công tử cũng theo lời. Thật là hiếm có!
Lục Tiểu Phụng nói:
– Mình đã ngoan ngoãn, người ta bảo sao làm vậy thì tội gì người ta còn đối nghịch với mình?
Hoa Mãn Lâu cũng không nhịn được bật cười nói:
– Bất luận công tử làm việc gì dường như cũng có biện pháp ly kỳ cổ quái của riêng mình. Nhưng tiểu đệ thủy chung không hiểu biện pháp của công tử là đúng hay sai trật.
Lục Tiểu Phụng chưa kịp trả lời, đột nhiên phát giác ra tấm thạch đài hai người đứng lên dần dần tụt xuống.