Đan Phụng công chúa chớp mắt hỏi:
– Này! Những bao tử đó lão có bán không?
Tiểu bản đáp:
– Có tiền là bán hết.
Đan Phụng công chúa hỏi:
– Bao nhiêu tiền một cái?
Tiểu bản đáp:
– Rẻ lắm! Một vạn lượng bạc một cái, thiếu một đồng cũng không được.
Đan Phụng công chúa biến sắc lạnh lùng nói:
– Được lắm! Ta mua hai cái, ngươi đưa lại đây.
Tiểu bản đáp:
– Được rồi!
Hắn vừa cầm hai cái bao tử giơ lên thì đột nhiên một con chó vàng từ góc tường nhảy ra sủa “gâu gâu”.
Tiểu bản trợn mắt lên nói:
– Chẳng lẽ ngươi cũng như vị cô nương này muốn mua bao tử của ta? Ngươi chưa biết bao tử thường dùng để đánh bẫy chó ư?
Quả nhiên hắn dùng bao tử để đánh bẫy chó thật. Con chó vàng lập tức im tiếng không sủa nữa. Nó ngoạm vào bao tử hai cái rồi đột nhiên rú lên những tiếng thê thảm. Nó giẫy giụa dưới đất mấy cái rồi nằm chết lăn ra đó.
Đan Phụng công chúa biến sắc hỏi:
– Bao tử của ngươi có chất độc hay sao?
Tiểu bản cười đáp:
– Chẳng những có chất độc mà còn có cả thịt người ở trong nữa.
Đan Phụng công chúa tức giận hỏi:
– Thế mà ngươi dám đem thứ bao tử này đi bán ư?
Tiểu bản đảo lòng trắng ra mắt lạnh lùng đáp:
– Ta bán gì mặc ta, cô mua hay không tùy ý, ta có bắt ép cô đâu?
Đan Phụng công chúa giận xám mặt lại cơ hồ không nhịn được, muốn xông ra đánh cho hắn mấy cái bạt tai.
Lục Tiểu Phụng khẽ nắm lấy tay nàng.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có tiếng người ngâm:
Trăng sao vằng vặc cả bầu trời.
Vì ai ngơ ngẩn đứng đây chơi?
Một gã hán tử ra vẻ thầy đồ, hai tay chắp sau lưng cất bước tiến vào nhìn gã tiểu bản bán bao tử cười hỏi:
– Đêm nay ngươi hạ độc gϊếŧ mấy người rồi?
Gã tiểu bản trợn lòng trắng mắt lên đáp:
– Ta bán bao tử chỉ có chó ăn mới chết, chứ người ăn không chết, ngươi không tin thì hãy thử coi.
Gã nói rồi liệng bao tử tới. Thầy đồ đón lấy ăn rồi sờ bụng cười nói:
– Xem chừng bao tử của ngươi chẳng những không làm chết người mà còn chữa được bệnh nữa.
Bỗng nghe một người đứng ngoài tường hỏi vọng vào:
– Bệnh gì?
Thầy đồ đáp:
– Bệnh đói.
Người ngoài tường nói:
– Ta cũng có bệnh này mà là bệnh nặng lắm. Mau liệng bao tử ra điều trị cho ta.
Tiểu bản đáp:
– Được rồi!
Gã cầm cái bao tử liệng qua tường. Trên đầu tường bỗng hiện ra một tên khất cái đầu bù. Hắn há miệng đớp lấy bao tử rồi ngậm miệng lại. Hắn nuốt rồi.
Tiểu bản hai tay không ngớt liệng lên bảy, tám cái bao tử. Gã liệng mau, tên khất cái nuốt cũng mau.
Chỉ trong khoảnh khắc bảy tám cái bao tử đều mất biến. Tên khất cái bé nhỏ gầy nhom nuốt cả vào bụng.
Thầy đồ cười nói:
– Thế là y đã chữa bệnh đói cho ngươi rồi.
Tên khất cái nhăn nhó cười đáp:
– Tại hạ mắc bẫy hắn rồi. Những bao tử này tuy không độc đến chết người, nhưng có thể làm cho người ta chướng bụng lên mà hết sống.
Ngoài viện lại có người cười nói:
– Chướng bụng cũng không sao. Người bị chướng bụng, người chết đói, người bị vợ làm cho uất hận mà chết, ta đều chữa được hết.
Một thầy lang bán thuốc rong trỏ vào rương thuốc, tay cầm một xâu dược vật tập tễnh đi vào. Hắn là một người què.
Tòa viện lạnh lùng vắng vẻ có mấy người đến biến thành huyên náo.
Về sau cả người bán hoa, người gánh rau cũng đến.
Đan Phụng công chúa trợn mắt lên nhìn họ. Tuy nàng chưa nhiều lịch duyệt gaing hồ mà cũng nhận ra bọn người này đến quấy rầy mình.
Lạ ở chỗ mọi người đều đứng ngoài sân không có ý gì đến làm khó dễ nàng.
Đan Phụng công chúa không nhịn được khẽ hỏi:
– Có phải bọn họ đến báo thù cho Diêm Thiết San không?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu mỉm cười đáp:
– Diêm đại lão bản không có những bạn hữu này.
Đan Phụng công chúa nói:
– Nhưng tiện thϊếp coi bọn họ không phải là thầy lang hay tiểu bản, lại dường như đều có võ công.
Lục Tiểu Phụng trở về chỗ ngồi hững hờ đáp:
– Chốn thị tỉnh thường là những nơi rồng ẩn cọp nấp, chỉ mong họ không đến tìm mình là mình chẳng cần dính líu vào chuyện của họ.
Hoa Mãn Lâu bỗng bật cười hỏi:
– Công tử biến thành người không can thiệp vào việc của kẻ khác từ hồi nào?
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:
– Tại hạ vừa mới biến thành người như vậy.
Trống lầu đã điểm canh ba.
Lão già cầm dọc tẩu hút thuốc bào đột nhiên đứng dậy vươn vai hỏi:
– Người ước hẹn với chúng ta đến đây mà sao chính y lại chưa tới?
Té ra lão đã chẳng điếc tai, cũng không câm miệng.
Đan Phụng công chúa càng lấy làm kỳ! Nàng không hiểu ai hẹn những người này tới đây? Và tới với mục đích gì?
Thầy đồ đáp:
– Đêm đã hầu tàn, chắc y cũng sắp tới.
Tên tiểu bản bán bao tử nói:
– Để tại hạ ra coi.
Hai tay hắn không ngớt cầm những cái bao tử liệng ra. Mấy chục cái bao tử cái nọ chồng lên cái kia thành một đống cao đến bảy tám thước.
Tên tiểu bản tung mình nhảy lên đứng trên đống bao tử theo thế Kim Kê Độc Lập một cách rất vững vàng không lảo đảo chút nào.
Chẳng những hai tay hắn cử động mau lẹ vừa chắc chắn mà khinh công cũng đáng liệt vào cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ.
Đan Phụng công chúa thở dài, miệng lẩm bẩm:
– Nay tiện thϊếp mới hiểu rõ len lỏi vào chốn giang hồ quả không phải là việc dễ dàng.
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp:
– Cô nương hiểu được như vậy là hay lắm.
Bỗng nghe tên tiểu bản la lên:
– Đến rồi! Y đến rồi!
Mọi người nghe hắn hô đều phấn khởi tinh thần. Cả trái tim Đan Phụng công chúa cũng hồi hộp đập nhanh hơn. Thực tình nàng chỉ muốn coi xem y là nhân vật thế nào.
Nhưng nàng ngó thấy rồi lại ra chiều thất vọng.
Nguyên các cô thiếu nữ bao giờ cũng nghĩ đến cái hay cái đẹp như trong đầu óc tưởng tượng: người tới đây dù chẳng phải thiếu niên hiệp khách phong tư tuấn nhã thì ít ra cũng là một tay hào kiệt giang hồ mình mang tuyệt kỹ, oai phong bát diện, khét tiếng tứ phương.
Ngờ đâu người tới nơi chỉ là một lão già đầu trọc, gương mặt vàng ửng, lại mặc bộ quần áo vải thô màu xám xịt. Cái áo dài chẳng ra dài, ngắn chẳng ra ngắn, vừa đắp tới đầu gối. Chân lão xỏ đôi vớ trắng, đi giầy vải sắc tro. Đúng là cách ăn mặc của một lão nhà quê.
Nhưng hai mắt lão sáng ngời, hào quang chiếu ra bốn mặt.
Lạ ở chỗ bọn người trong viện hiển nhiên đang chờ đợi, mà lúc lão tới nơi lại chẳng một ai chào hỏi lão, chỉ lặng lẽ tránh ra để nhường lối.
Lão trọc đảo mục quang nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên rảo bước đi về phía căn phòng có Lục Tiểu Phụng. Tướng lão đi có vẻ chậm chạp nhưng chỉ mấy bước đã vượt qua tòa viện tiến đến cửa phòng.
Cửa phòng đã mở sẵn, lão không gõ cửa cũng chẳng lên tiếng sừng sực đi vào ngồi đối diện với Lục Tiểu Phụng, cầm ngay hũ rượu ngửi mấy cái rồi cất tiếng khen:
– Rượu ngon quá!
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
– Đúng là rượu ngon.
Lão trọc hỏi:
– Mỗi người một nửa chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Được.
Lão trọc không nói gì nữa bê ngay hũ rượu ghé miệng vào nuốt ừng ực một hồi rồi đặt xuống.
Chớp mắt nửa hũ rượu chui vào bụng lão. Bộ mặt vàng khè bỗng biến thành hồng quang mãn diện. Cả con người lão tỏ ra phấn khởi tinh thần. Lão giơ tay áo lên lau mép nói:
– Con mẹ nó! Thế mới tạm đủ.
Lục Tiểu Phụng cũng chẳng nói gì, đón lấy hũ rượu uống. Chàng uống cũng chẳng chậm hơn lão chút nào, nói cho đúng thì chẳng chậm hơn bất cứ ai.
Hũ rượu hết sạch không còn một giọt. Lão trọc đầu đột nhiên cười rộ nói:
– Hay quá! Rượu mạnh người cũng mạnh.
Lục Tiểu Phụng đưa tay áo lên chùi mép đáp:
– Người có mạnh mới biết rượu mạnh.
Lão trọc nhìn chàng hỏi:
– Ba năm chưa gặp nhau, ông bạn uống mãi mà sao không chết?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Hảo nhân là không sống lâu. Tại hạ chỉ lo cho lão, vì lão là hảo nhân.
Lão trọc trợn mắt lên hỏi:
– Ai bảo ta là hảo nhân?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
Người giang hồ còn không bảo Sơn Tây Nhạn là người đáng kể chơi được, mà con bà nó cũng là một đại hảo nhân.
Lão trọc cười rộ nói:
– Ngươi là kẻ đại tồi bại, ta là một đại hảo nhân thì con bà nó quả là hay thiệt!
Đan Phụng công chúa dòm ngó lão, cơ hồ không tin ở mắt mình.
Nàng không ngờ lão vừa trọc vừa cục mịch lại nói toàn giọng thô bỉ mà lừng danh ba chục năm. Cặp thiết chưởng của lão đã khét tiếng Quan Trung. Ai cũng kêu là đại hiệp Sơn Tây Nhạn.
Nhưng lão này lại chẳng có một chút nào là đại hiệp. Phải chăng đây chính là chỗ thành công của lão?
Dù lão thế nào đi chăng nữa thì con người nổi danh đại hiệp không phải chuyện dễ dàng.
Đan Phụng công chúa nghĩ mãi không ra. Bỗng nàng phát giác những việc nghĩ không ra càng ngày càng nhiều.
Sơn Tây Nhạn dừng tiếng cười, đưa mục quang lấp loáng ngó Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Chắc ngươi không nghĩ ra được tại sao ta lại kiếm ngươi?
Lục Tiểu Phụng thừa nhận:
– Tại hạ nghĩ không ra.
Sơn Tây Nhạn nói:
– Thực tình ngươi mới đến Thái Nguyên, ta đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
– Cái đó chẳng có chi là lạ. Chỉ có tại hạ đến rồi mà lão không biết mới là một quái sự.
Sơn Tây Nhạn nói:
– Nhưng mãi đến bây giờ ta mới tới tìm ngươi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì lão bận nhiều việc quá.
Sơn Tây Nhạn nói:
– Ta chẳng bận việc gì hết. Ta không đến ngay chỉ vì ngươi là tân khách của sư thúc ta. Ta đã không thể là tân khách của lão thì cứ lờ đi như không biết là xong.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Tại hạ lại tưởng vì mình cạo râu nên cả lão hữu cũng không nhận ra được.
Sơn Tây Nhạn cười rộ nói:
– Nhưng ta coi hai hàm râu của ngươi lại chán vô cùng!
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Lão chán thì chẳng quan hệ gì, chỉ cốt sao người ta đừng chán là được.
Sơn Tây Nhạn đột nhiên dừng tiếng cười nói:
– Hoắc Thiên Thanh là sư thúc ta. Trên chốn giang hồ ít người tin như vậy. Còn người thì chắc đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ biết rồi.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
– Bên ngoài có lão quái vật hút thuốc bào. Lão họ Phàn, tên gọi Phàn Ngạc. Ngươi có quen biết không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Phải chăng là Phàn đại tiên sinh trước kia một mình sấn vào Phi Ngư đường, tảo binh tám đại trại. Y chuyên dùng dọc tẩu để điểm ba mươi sáu đại huyệt, bảy mươi hai tiểu huyệt của người.
Sơn Tây Nhạn đáp:
– Chính là lão đó.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Sơn Tây Song Tú, họ Phàn, họ Giản ngang nhau. Thầy đồ kiết xác kia, Giản nhị tiên sinh, phải chăng là truyền nhân duy nhất về môn Đàn Chỉ Thần Công?
Sơn Tây Nhạn gật đầu đáp:
– Người kiết xác, thầy lang dạo, tên tiểu bản bán bao tử, người bán phấn hoa, thêm vào chưởng quỹ ở địa phương này và lão Vương mập ú bán mì ở ngoài cửa, cả thảy bảy người kết bái đệ huynh. Người ta kêu bằng “Thị Tỉnh thất hiệp” cũng có người hô bằng “Sơn Tây thất nghĩa”.
Lục Tiểu Phụng cười mát nói:
– Đó toàn là những nhân vật lừng danh nghĩa sĩ thì cuộc nhã hứng bữa nay náo nhiệt vô cùng. Họ đến tòa tiểu viện này để hóng mát?
Sơn Tây Nhạn hỏi:
– Ngươi không biết họ đến đây làm gì thật ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Không biết.
Siơn Tây Nhạn nói:
– Bọn họ đều đồng môn với ta. Kể vai vế có kẻ còn là đồ tôn của Hoắc Thiên Thanh.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Lão nhân gia tốt phước thiệt!
Sơn Tây Nhạn nghiêm nghị nói:
– Sáu chục năm trước tổ sư gai sáng lập Thiên Cầm môn. Điều đại giới thứ nhất là bọn ta phải tôn thầy trọng đạo, giữ vai vế cho đúng khuôn phép, nhất thiết không thể sai trật.
Lục Tiểu Phụng nói – Dĩ nhiên phải đúng quy củ.
Sơn Tây Nhạn lại nói:
– Tổ sư gia suốt đời để hết tâm lực vào võ học, đến ngày tuổi già mới nghĩ tới đường gia thất.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Thiên Cầm lão nhân cũng đã lấy vợ sinh con ư?
Sơn Tây Nhạn đáp:
– Vụ này quả ít người giang hồ biết tới. Năm tổ sư gia bảy mươi bảy tuổi mới có người nối dõi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Người nối dõi lão nhân gia là Hoắc Thiên Thanh phải không?
Sơn Tây Nhạn đáp:
– Chính thị!
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Tại hạ hiểu vì sao y nhỏ tuổi mà bề bậc lại cao hơn người khác nhiều.
Sơn Tây Nhạn nói:
– Vì thế mà vai y phải gánh trọng trách đáng sợ.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” lên một tiếng.
Sơn Tây Nhạn biến đổi sắc mặt thành nghiêm trang đáp:
– Chẳng những y tiếp tục hương khói, huyết mạch của tổ sư gia, mà còn là người thừa kế duy nhất Thiên Cầm môn. Bọn ta chịu ơn lớn của sư môn, dù có tan xương nát thịt cũng chẳng thể để xảy chuyện bất trắc cho y. Về đạo lý này chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Biết lắm chứ.
Sơn Tây Nhạn thở dài nói:
– Vì thế cứ sáng dậy mà vạn nhất y xảy chuyện gì là Thiên Cầm môn chúng ta từ trên xuống dưới mấy trăm người không còn một ai sống được nữa.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi:
– Y có xảy chuyện gì bất hạnh đâu?
Sơn Tây Nhạn đáp:
– Nếu y thất bại về tay ngươi thì dù ngươi chẳng gϊếŧ y, y cũng không sống được nữa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tại hạ cũng biết y tính tình cương liệt nhưng vị tất y đã thất bại.
Sơn Tây Nhạn nói:
– Dĩ nhiên là chưa nhất định y thất bại.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi:
– Nếu y thắng tại hạ thì mấy trăm đệ tử từ trên xuống dưới ở Thiên Cầm môn há chẳng vẻ vang lắm ru?
Sơn Tây Nhạn đáp:
– Ngươi là bạn ta, ta cũng không muốn ngươi bị hại về tay y để tổn thương hòa khí.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Lão quả là một hảo nhân.
Sơn Tây Nhạn hơi đỏ mặt, nhăn nhó cười hỏi:
– Nếu các vị giao thủ thì bất luận là ai thắng ai bại cũng đều đi tới hậu quả khôn lường. Hoắc sư thúc với ngươi cũng là chỗ tri giao, sao ngươi phải cô làm vụ này?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp:
– Bây giờ tại hạ đã hiểu ý lão. Lão chỉ muốn tại hạ dời khỏi nơi đây trước khi mặt trời mọc để y không tìm được.
Sơn Tây Nhạn không nói nữa. Không nói tức là mặc nhiên thừa nhận.
Đan Phụng công chúa độ nhiên cười lạt nói:
– Bây giờ tiện thϊếp cũng hiểu rõ ý lão nhân gia rồi. Lão đưa nhiều người tới để bức bách y phải ra đi, khiến cho Hoắc Thiên Thanh chẳng chiến cũng thắng, không thì các vị đối phó với y. Bây giờ cách lúc mặt trời mọc chẳng còn bao lâu nữa, y mà đánh lui được các vị thì lúc mặt trời mọc cũng chẳng còn hơi sức đâu để giao thủ với Hoắc Thiên Thanh.
Nàng giận xám mặt lại cười lạt nói tiếp:
– Biện pháp này quả đã không lầm, e rằng chỉ có lão là đại hiệp mới nghĩ ra được.
Sơn Tây Nhạn sắc mặt lúc xanh lè lúc trắng bợt, đột nhiên lão cười rộ nói:
– Giỏi lắm! Cô nương thóa mạ thật hay. Có điều Sơn Tây Nhạn này tuy chẳng ra trò gì nhưng cũng không làm như thế được.
Đan Phụng công chúa hỏi:
– Nếu lão làm gì mà y cũng không chịu đi thì lão tính sao?
Sơn Tây Nhạn đứng phắt dậy rảo bước đi ra. Những người trong viện đều im lặng. Cặp mắt lão sáng lên nhìn giữa mọi người, đột nhiên lão cất tiếng hỏi:
– Nếu y không đi thì các ngươi làm sao?
Tên tiểu bản bán bao tử đảo cặp mặt trắng dã lạnh lùng đáp:
– Cái đó giản dị lắm. Nếu y không đi thì tại hạ đi.
Sơn Tây Nhạn lại cười. Tiếng cười ngụ ý rất bi thảm. Lão từ từ gật đầu nói:
– Hay lắm! Ngươi đi, ta cũng đi. Mọi người đều đi hết.
Tên tiểu bản bán bao tử nói:
– Đã thế thì tại hạ đi trước một bước cũng chẳng hề gì.
Hắn xoay cổ tay một cái rút tiêm đao ra, đột nhiên hắn xoay đao đâm vào cổ mình.
Hắn động thủ rất bình tĩnh và mau lẹ phi thường. Nhưng có người còn mau lẹ hơn hắn.
Đột nhiên nghe đánh chát một tiếng. Hỏa tinh bắn tung tóe. Thanh đao trong tay hắn đã gãy thành hai đoạn. Cả vật kia cũng gãy theo rớt xuống đất.
Mọi người nhìn lại thì ra nửa cái đũa của Lục Tiểu Phụng.
Bắn cây đũa ngà mà đánh gãy được tiêm đao của người khác thì e rằng trong thiên hạ cũng không có mấy.
Đan Phụng công chúa đột nhiên hiểu ra tại sao Sơn Tây Nhạn lại làm như vậy.
Nguyên vì Hoắc Thiên Thanh chẳng phải là địch thủ của Lục Tiểu Phụng. Người khác tuy không biết thế, nhưng Sơn Tây Nhạn đã hiểu rõ.
Tên tiểu bản bán bao tử kinh hãi, ngó lại thanh đao cụt trong tay. Hắn sửng sốt một lúc, đột nhiên dậm chân, ngửng đầu, trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng lớn tiếng hỏi:
– Ngươi làm thế là có ý gì?
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa hững hờ hỏi:
– Ta chẳng có ý gì khác, chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
Tên tiểu bản bán bao tử hỏi:
– Câu gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Ta nói bao giờ là không bỏ đi?
Tên tiểu bản bán bao tử thộn mặt ra.