Thiếu nữ thần bí mất tích này sao lại xuất hiện đột ngột ở đây? Tại sao một mình nàng ẩn lánh chốn hoang sơn và giữa lúc đêm khuya hát khúc thê lương ai oán?
Nàng hát để ai nghe?
Chẳng lẽ thân thế nàng cô đơn, phiêu bạt như bài ca đang tự tình về số phận đau khổ và bất hạnh trước tình nhân.
Lục Tiểu Phụng không hỏi nữa, vì lúc này trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một chấm đèn lửa.
Tiếng ca ở chỗ có chấm đèn vọng lại.
Hoa Mãn Lâu chuyển động thân hình đi về phía đó. Tuy gã không nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn cô độc mà chạy như bay rất đúng phương hướng chẳng sai trật chút nào.
Mỗi lúc một tới gần ngọn đèn, Lục Tiểu Phụng đã nhận ra đây là một tòa miếu nhỏ, nhưng chưa hiểu trong miếu thờ sơn thần hay thổ địa?
Giữa lúc ấy, tiếng ca đột nhiên dừng lại. Khoảng trời đất biến yên lặng như tờ.
Lục Tiểu Phụng ngước mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, không nhịn được hỏi:
– Nếu đúng y hát cho huynh đài nghe thì tất không bỏ đi.
Nhưng nàng đã đi rồi. Dưới ánh đèn sáng trong miếu sơn thần âm u lạnh lẽo không thấy người nào.
Tượng sơn thần mặt đen cưỡi con mãnh hổ, tay cầm cương tiên, dưới ánh đèn ảm đạm phảng phất như vung roi trừng trị kẻ gian tặc trên đời, vì người thiện lương mà ôm mối bất bình.
Trên thần án đã tróc sơn có một cái chậu đồng cũ kỹ, sứt mẻ. Trong chậu đựng đầy nước trong. Trên mặt nước nổi phập phờ mấy sợi tơ đen.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Công tử đang coi cái gì vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Trong chậu nước đặt trên án có mấy sợi tóc.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Tóc ư?
Mấy sợi tóc mềm ruời ruợi còn để lại chút mùi hương của tóc thiếu nữ.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đây là tóc nữ nhân, tựa hồ mới đây còn có thiếu nữ ở. Y vừa hát vừa dùng chậu nước làm gương soi để chải đầu, nhưng hiện giờ không thấy bóng người đâu.
Hoa Mãn Lâu từ từ gật đầu tựa hồ đã biết nàng không ở lại chờ mình.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Giữa tình trạng này và ở nơi đây y hãy còn chải đầu thì hiển nhiên là một cô gái rất thích làm dáng.
Hoa Mãn Lâu lạnh lùng đáp:
– Thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi thì ai không thích làm dáng?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Thượng Quan Phi Yến há chẳng phải là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Vì thế nàng cũng thích làm dáng.
Lục Tiểu Phụng nhìn gã ướm hỏi:
– Trước kia huynh đài dĩ nhiên đã sờ đầu tóc y phải không?
Hoa Mãn Lâu cười khậm khà. Gã cười có nhiều kiểu cách. Tiếng cười này tỏ ra gã thừa nhận là đúng.
Lục Tiểu Phụng liền hỏi:
– Đây có phải là tóc của y không?
Chàng tin xúc giác ở đầu ngón tay Hoa Mãn Lâu cũng bén nhạy như lỗ tai gã.
Chính mắt chàng đã thấy Hoa Mãn Lâu dùng đầu ngón tay khẽ sờ một cái mà biết được vật chân giả.
Hoa Mãn Lâu đón lấy mấy sợi tóc, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve. Bỗng mặt gã lộ vẻ rất kỳ quái, không hiểu gã hoan hỉ hay gã bi thương?
Lục Tiểu Phụng lại hỏi:
– Có đúng là tóc của y không?
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Y vừa mới ở đây, còn chải đầu, ca hát, đủ tỏ y vẫn sống bình yên.
Hoa Mãn Lâu lại gật đầu và bật tiếng cười, nhưng tiếng cười này cũng không nhận ra được gã mừng vui hay gã đau xót?
Thương Quan Phi Yến vừa mới ở đây sao lại không chờ Hoa Mãn Lâu? Nếu nàng không biết gã sẽ tới thì hát cho ai nghe?
Lục Tiểu Phụng ngấm ngầm thở dài. Chàng không hiểu nên an ủi gã mấy câu hay nên giả vờ như chẳng hiểu gì?
Ngọn gió thổi qua từ ngoài cửa đưa vào. Tượng sơn thần cưỡi cọp đen tay cầm cương tiên, đột nhiên bể ngay khúc giữa. Cây cương tiên dài bốn thước đột nhiên gãy thành tám chín đoạn.
Tiếp theo pho tượng sơn thần cao lớn cũng bể ra từng mảnh một lả tả rớt xuống đất.
Giữa đám bụi cát mịt mờ, Lục Tiểu Phụng đột nhiên phát giác ra trên tường vách phía sau thần tượng, có một người lơ lửng lưng chừng.
Một người chết mà trên mình vết máu chưa khô. Cặp phán quan bút xuyên qua ngực đóng đinh vào tường lúc người hãy còn sống. Trên đầu phán quan bút treo hai lá cờ chiêu hồn bằng vải gai vàng viết hai dòng chữ:
“Nợ máu trả bằng máu.”
“Đây là kết quả đã can thiệp vào việc của người ta.”
Hai câu này cũng viết bằng máu tươi, nét chữ dường như chưa ráo.
Lục Tiểu Phụng không coi đến mặt người chết cũng biết là Độc Cô Phương.
Không phải Liễu Dư Hận mà là Độc Cô Phương. Con người nhất tâm mong chết vẫn chưa chết. Người không muốn chết thì lại mất mạng.
Lục Tiểu Phụng hằn học nói:
– Thần tượng đã bị người dùng nội lực phá hủy. Người chết lại để đây chờ bọn ta đến coi.
Hoa Mãn Lâu sắc mặt lợt lạt không nhịn được hỏi:
– Người chết không phải là Thương Quan Phi Yến?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Người chết là Độc Cô Phương. Tại hạ không ngờ xác chết thứ hai lại là y.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm hỏi:
– Sao y lại đến đây? Cả Thương Quan Phi Yến sao cũng ở đây? Chẳng lẽ nàng đã bị người uy hϊếp và cũng lọt vào tay bọn Thanh Y?
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi lại:
– Ngày thường huynh đài vẫn sáng suốt, mà gặp việc của nàng sao lại cứ nghĩ về khía cạnh không hay?
Hoa Mãn Lâu trầm lặng hồi lâu rồi thở dài đáp:
– Cái đó là tại tiểu đệ quan tâm đến nàng nhiều quá.
Đúng thế! Khi người ta đã quan tâm đến ai thì lúc nào cũng nghĩ tới người đó và nhất là lúc phân ly lại càng đau khổ.
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi:
– Bất luận trường hợp nào y cũng còn sống. Con người đã gươm kề cổ sao còn ca được khúc hát dễ nghe?
Lục Tiểu Phụng cất tiếng hát:
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mặc sử kim tôn không đối tuyệt.”
Giọng hát của chàng không được êm tai. Chàng vừa cầm đũa gõ vào chung rượu hát lại hai câu này.
Chàng hát xong một lượt, Hoa Mãn Lâu lại uống một chung rượu. Sau gã không nhịn được cất tiếng hỏi:
– Tiểu đệ chẳng dám bảo công tử hát không hay, nhưng công tử đổi những câu khác được chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Không được.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì tại hạ chỉ biết hát hai câu này.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
– Ai cũng bảo Lục Tiểu Phụng thông minh tuyệt đỉnh, tài cán kinh người. Bất luận môn võ gì chàng chỉ học qua một lần là hiểu ngay. Nhưng công tử mà cất giọng hát thì thật thua cả con lừa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Huynh đài bảo tiểu đệ hát không hay sao tự mình không hát lấy mà nghe.
Chàng muốn Hoa Mãn Lâu cười, Hoa Mãn Lâu hát, vì chàng chưa từng thấy Hoa Mãn Lâu nghĩ không ra được điểm nào, cũng chưa từng thấy gã vừa hát vừa uống rượu.
Thứ rượu này xoàng lắm vì hở trong quán rượu chốn sơn thôn làm gì có rượu ngon?
Dù sao có rượu vẫn còn hơn không Hoa Mãn Lâu đột nhiên nâng ly lên đáp lễ, uống cạn sạch, rồi cất tiếng hát giải trí.
“Vân nhất oa, Ngọc nhất thoa.
Thiềm thiềm xam nhi bạc bạc la, Khinh tần song đài loan Thu phong đảo vũ tương hòa Liêm ngoại ba thu âm Lưỡng quả đại dương nhân hại hà.”
Khúc “Trường Tương Tư” hay “Đường Hậu Chủ” là Lý Vỹ nhớ vong thê là Đại Chu Hậu làm ra. Lời ca rất đỗi thê lương lại chưa đựng mối tương tư nói không xiết được.
Lục Tiểu Phụng chợt phát hiện ra Hoa Mãn Lâu quả đã yêu cô gái xinh đẹp thần bí kia. Sở dĩ gã yêu cô một cách tha thiết vì gã chưa từng yêu ai bao giờ.
Còn Thương Quan Phi Yến thì sao?
Hành tung của nàng rất kỳ bí, hành động rất cổ quái. Cả Lục Tiểu Phụng cũng không hiểu tâm ý nàng.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Tại hạ tuy hát không hay, nhưng huynh đài hát càng tệ nữa. Tại hạ hát ít ra còn làm các hạo huynh đài bật cười. Còn huynh đài hát tại hạ muốn cười cũng không cười ra tiếng được.
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Vì thế mà chúng ta chỉ uống rượu là hơn. Bữa nay có rượu hãy biết say lấy bữa nay.
Gã vừa nâng chung rượu lên bỗng nghe tiếng người hỏi:
– Vị nào là Lục đại thiếu gia?
Đêm đã khuya rồi, người đã ngủ yên, ở tòa dã điếm chốn sơn thôn vốn không còn người đến nữa, người đến kiếm Lục Tiểu Phụng lại càng không thể có được. Thế mà người này chỉ đòi kiếm Lục Tiểu Phụng mới kỳ.
Coi cách ăn mặc, người mới đến phảng phất như một nhà săn bắn ở nơi rừng núi.
Tay y cầm một cái giỏ tre. Trong giỏ đựng một con gà rừng nướng chín rất ngon lành.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi:
– Ông bạn tìm Lục Tiểu Phụng làm chi?
Nhà liệp hộ đặt cái giỏ tre xuống bàn nói:
– Đây là cô má của Lục đại thiếu gia mua và bảo tại hạ đem tới cho Lục đại thiếu gia uống rượu.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi:
– Cô má của Lục mỗ ư?
Nhà liệp hộ sửng sốt hỏi lại:
– Tướng công có phải là Lục đại thiếu gia không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
– Nhưng Lục mỗ không phải là đại thiếu gia, mà cũng không chẳng có cô má nào hết.
Nhà liệp hộ nói:
– Nhất định là có. Tại hạ tuyệt không thể sai lầm được!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại sao vậy?
Nhà liệp hộ đáp:
– Nếu vị cô nương đó chẳng phải là cô má của Lục đại thiếu gia thì tại sao lại phí tiền bỏ ra năm lạng bạc mua mấy con gà rừng và năm lạng bạc để mướn tại hạ đưa tới? Nhưng…
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Nhưng làm sao?
Nhà liệp hộ nheo mắt nhìn chàng nhịn cười đáp:
– Y bảo Lục đại thiếu gia có bốn hàng lông mày mà tại hạ nhận ra đại thiếu gia chỉ có hai hàng.
Lục Tiểu Phụng muốn nổi nóng, nhưng chính chàng cũng phải phì cười hỏi:
– Ông bạn nhìn thấy ta có bốn hàng lông mày từ hồi nào?
Nhà liệp hộ cười đáp:
– Vì tại hạ chưa từng ngó thấy, nên muốn đến coi, chứ không phải hoàn toàn vì năm lạng bạc mà tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Cô má ta hình dạng thế nào?
Nhà liệp hộ đáp:
– Y là một vị tiểu cô nương.
Lục Tiểu Phụng la thất thanh:
– Tiểu cô nương ư? Ông bạn lớn thế có vị tiểu cô nương nào làm cô má không?
Nhà liệp hộ đáp:
– Tại hạ cũng không tin, nhưng y bảo tuy tuổi không lớn nhưng thuộc vào hàng trưởng bối. Cô lại bảo còn tên điệt tôn là Hoa Mãn Lâu, năm nay đã ngoài năm chục tuổi.
Lục Tiểu Phụng nhìn Hoa Mãn Lâu muốn cười nhưng không tiện bật tiếng cười.
Hoa Mãn Lâu cười đáp:
– Đúng thế! Tại hạ có một bà cô như vậy đó.
Nhà liệp hộ sửng sốt hỏi:
– Vậy các hạ là Hoa Mãn Lâu, năm nay đã ngoài năm mươi ư?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Tại hạ bão dưỡng thận trọng nên coi tuổi còn nhỏ.
Nhà liệp hộ không nhịn được hỏi:
– Cách bảo dưỡng thế nào? Tại hạ muốn học được không?
Hoa Mãn Lâu thủng thẳng đáp:
– Cái đó cũng dễ thôi. Mỗi ngày ông bạn chỉ cần ăn năm chục con giun, hai chục con thằn lằn và ba cân thịt người.
Nhà liệp hộ ngó gã tưởng chừng tròng mắt sắp bật ra. Đột nhiên gã trở gót chạy đi không dám ngoảnh cổ lại.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được nổi lên tràng cười rộ.
Hoa Mãn Lâu cũng cười nói:
– Đại thiếu gia nói đúng lắm! Con tiểu yêu đó mà nói dối thì đến người chết cũng bị ả gạt.
Lúc gã nói câu này không biết vô tình hay hữu ý cầm đũa trỏ về phía cửa sổ mé tả.
Lục Tiểu Phụng nhảy vọt lên xoay mình trên không lại đẩy cửa sổ. Một cô bé hai mái tóc kết bím, đang đứng bên ngoài bưng miệng cười thầm.
Thương Quan Tuyết Nhi cặp mắt thao láo cười không ra tiếng.
Lục Tiểu Phụng túm lấy bím tóc thị kéo lại nói:
– Con tiểu yêu này không những muốn làm cô má ta mà còn đòi làm bà cô huynh đài nữa.
Tuyết Nhi bĩu môi nói:
– Bất quá người ta nói giỡn. Dù đại thiếu gia không bật cười thì cũng đừng nắm bím tóc người ta cho hết giận.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
– Huống chi người ta lại mất mười lạng bạc mời ngươi. Con gà rừng này ngon thiệt.
Dù đại thiếu gia chẳng cám ơn, ít ra cũng nên giữ lịch sự với người ta một chút.
Tuyết Nhi mỉm cười nói:
– Ông cháu của ta đây còn có lương tâm, nói được lời công bằng.
Lục Tiểu Phụng cười rộ đáp:
– Té ra có kẻ có lương tâm còn ở dưới một bậc người không lương tâm.
Chàng cười lớn buông tay ra. Tuyết Nhi khác nào con tiểu hồ ly, lập tức chuồn qua dưới nách chàng toan chạy đi, nhưng thị chuồn không nhanh lại bị Lục Tiểu Phụng nắm tóc lôi lại như lôi con gà bắt thị ngồi xuống ghế, dựng mặt lên hỏi:
– Ta muốn hỏi mấy câu, cô phải nói thực không được dối trá!
Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái, tựa hồ bị oan khuất, thị đáp:
– Ta có nói dối câu nào bao giờ đâu.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Hiện giờ cô nói câu này là giả dối.
Tuyết Nhi tức mình lớn tiếng:
– Ta nói một câu công tử cũng không tin sao còn nói với ta làm gì nữa?
Lục Tiểu Phụng biết là mình đấu khẩu với con tiểu yêu này là chuyện ngu xuẩn.
Chàng nghiêm nghị hỏi:
– Tại sao lúc nào cô cũng theo dõi bọn ta?
Tuyết Nhi đáp:
– Ta không theo dõi các vị, mà có theo dõi cũng không kịp.
Câu này thị nói thật.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tại sao cô kiếm thấy bọn ta?
Tuyết Nhi đáp:
– Ta biết các vị muốn kiếm Tây Môn Xuy Tuyết, nên ta đến trước.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Cô vẫn chờ ở đây ư?
Tuyết Nhi đáp:
– Người ta chờ suốt một ngày, y phục chưa thay đổi, người chưa tắm gội biến thành hôi hám. Đại thiếu gia không tin thì ngửi coi.
Hoa Mãn Lâu lại cười hì hì. Lục Tiểu Phụng hắng dặng mấy tiếng, hỏi:
– Cô đợi bọn ta làm chi?
Tuyết Nhi đáp:
– Vì ta có chuyện bí mật nhất định phải cho công tử hay.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Điều chi bí mật?
Tuyết Nhi môi méo xệch như người muốn khóc, đột nhiên lấy trong người ra con yến vàng chế tạo rất tinh xảo, cô nói:
– Công tử coi đây. Cái này ta mới tìm thấy đêm qua ở trong vườn hoa. Lục Tiểu Phụng ngó rồi chẳng biết điều chi bí mật.
Tuyết Nhi lại nói:
– Cái này là gia phụ hồi sanh tiền làm cho thư thư. Thư thư coi nó như một thứ bảo bối, dùng giây vàng đeo vào mình. Ta mượn y đeo chơi mấy ngày mà y nhất định không chịu. Bây giờ… bây giờ ta lượm được nó ở dưới đất.
Tuyết Nhi lắc đầu nói tiếp:
– Đây nhất định là lúc người ta khiêng thi thể y vô tình đã kéo rớt xuống.
Trong mắt cô ươn ướt những nước. Quả nhiên cô rất bi thương. Cả tiếng nói cũng nghẹn ngào.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Chẳng lẽ cô công nhận là thư thư cô đã chết rồi?
Tuyết Nhi mím môi, gật đầu nghẹn ngào đáp:
– Chẳng những ta biết y chết rồi mà còn biết cả người đã hạ sát y.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Ai vậy?
Tuyết Nhi hằn học đáp:
– Chính là biểu thư ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Thượng Quan Đan Phụng ư?
Tuyết Nhi đáp:
– Chính y đó. Chẳng những y hạ sát thư thư ta mà còn gϊếŧ cả bọn Tiêu Thu Vũ, Độc Cô Phương và Liễu Dư Hận.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Cả ba người này cũng đều bị nàng gϊếŧ chết ư?
Tuyết Nhi gật đầu đáp:
– Chính mắt ta ngó thấy y theo Liễu Dư Hận vào trong một nhà khách sạn nói mấy câu rồi đột nhiên dùng cây Phi Phụng châm vươn tay ra hạ sát Liễu Dư Hận. Y còn đem thi thể hắn giấu xuống gầm giường.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Không ngờ Liễu Dư Hận mong chết mãi không được, lần này lại chết lẹ quá.
Tuyết Nhi nói:
– Phi Phụng châm nguyên là ám khí độc môn của biểu thư hễ gặp máu là sưng lên làm cho chết người. Chắc biểu thư đã dùng thứ ám khí này để hạ sát thư thư, nhưng không hiểu biểu thư đã giấu thi thể thư thư vào đâu…?
Thị chưa dứt lời, nước mắt đã trào ra.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Cô nói mấy câu này có vẻ hợp lý tựa hồ hoàn toàn đúng sự thực, nhưng đáng tiếc là ta không tin một câu nào.
Tuyết Nhi cũng không nổi nóng chỉ sa kệ đáp:
– Ta đã biết công tử chẳng tin ta là vì công tử… đã bị biểu thư làm cho mê hoặc.
Lục Tiểu Phụng đăm đăm ngó Tuyết Nhi. Quyết tâm của chàng đã bị giao động.
Chàng không nhịn được hỏi:
– Nàng cũng là biểu thư biểu muội với thư thư của cô thì sao lại gϊếŧ chết thư thư cô?
Tuyết Nhi nghiến răng đáp:
– Ai mà biết được tại sao y lại hạ sát thư thư ta? Có khi vì y tức giận thư thư ta ở chỗ thư thư thông mình hơn y mà lại đẹp hơn y nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Còn Liễu Dư Hận thì sao? Trước nay hắn vẫn một dạ trung thành làm việc cho nàng, sao nàng lại gϊếŧ hắn?
Tuyết Nhi hằn học đáp:
– Y là một người đàn bà độc hơn rắn rết. Đến thư thư ta y còn hạ độc thủ thì bất cứ với ai cũng gϊếŧ chết được.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Ta biết cô hận nàng lắm, nhưng…
Tuyết Nhi đột nhiên cười lạt ngắt lời:
– Ngươi tưởng ta hận y vì ngươi chăng? Ngươi cho là ta ăn phải giấm chua ư? Bề ngoài y đối với ta rất tốt mà thực ra y vẫn ngấm ngầm khi phụ ta…
Lục Tiểu Phụng đột nhiên ngắt lời:
– Năm nay nàng mới mười chín tuổi mà cô đã hai mươi thì nàng khi phụ cô thế nào được?
Tuyết Nhi cứng họng không nói được nữa.
Lục Tiểu Phụng lại sinh lòng bất nhẫn, cất giọng ôn tồn:
– Nếu cô bồn chồn vì thư thư cô thì cô cứ vững tâm lại, ta biết thư thư cô không chết đâu.
Tuyết Nhi mím môi nói:
– Nhưng lúc y sát hạt Liễu Dư Hận, quả thực ta đứng ngoài cửa sổ đã nhìn rõ…
Cô đột nhiên dừng lại đứng ngẩn người ra.
Liễu Dư Hận bị Thượng Quan Đan Phụng giấu dưới giường đột nhiên lại xuất hiện.
Sương đêm thảm đạm, bóng nguyệt lu mờ.
Liễu Dư Hận dưới ánh trăng huyền ảo từ từ đi tới. Hắn tiến vào quán rượu nhỏ bé này.
Bộ mặt xấu xa của hắn dưới bóng trăng lờ mờ càng thêm phần hung dữ khủng khϊếp, nhưng vẻ mặt hắn lại an tường. Thanh âm rất nhu hòa, hắn nhìn Tuyết Nhi nói:
– Cô đi ra ngoài chơi bấy nhiêu là đủ rồi. Bây giờ hãy theo ta trở về. Vương gia sai ta đến đón cô đó.
Tuyết Nhi giương to cặp mắt ngập ngừng hỏi:
– Ngươi… ngươi không chết ư?
Khóe mắt Liễu Dư Hận lướt qua một tia bi thảm, hắn buồn rầu đáp:
– Chết! Có khi chết không phải là chuyện dễ!
Tuyết Nhi hỏi:
– Biểu thư ta đâu rồi?
Liễu Dư Hận đáp:
– Nàng cũng mong cô về cho lẹ. Bây giờ cô hãy còn nhỏ tuổi, chờ cho đến lúc lớn lên đi du ngoạn cũng chưa muộn. Cô hãy coi thư thư của cô đó. Bây giờ y muốn đi đâu đều được tùy tiện, chẳng ai quản cố y hết.
Tuyết Nhi ngó Liễu Dư Hận ra chiều khϊếp sợ. Đột nhiên thị nắm tay Lục Tiểu Phụng la lên:
– Tiểu muội yêu cầu công tử chớ để cho người này đem tiểu muội đi. Tiểu muội tình nguyện đi với công tử.
Liễu Dư Hận hỏi:
– Cái đó phải chờ cô lớn thêm ít nữa. Bây giờ cô là đứa con nít, bọn người lớn còn bao nhiêu việc chính phải làm, cho cô đi theo thế nào được?
Bên ngoài có tiếng bánh xe lọc cọc và tiếng ngựa hý. Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa. Chính là cỗ xe mà Lục Tiểu Phụng đã ngồi bữa trước.
Liễu Dư Hận giục:
– Cô lên xe đi! Ở trên xe ngủ ngon một giấc là về đến nhà.
Tuyết Nhi phải ra đi. Thị không ngoảnh cổ lại.
Lục Tiểu Phụng thấy cô lên xe rồi, dáng điệu cô rất đáng thương chàng không nhịn được thở dài, miệng lẩm bẩm:
– Cô này vốn là một con nhỏ rất khả ái mà sao cô lại thích nói dối.
Hoa Mãn Lâu ngồi yên từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng:
– Mỗi người nói dối đều có một nguyên nhân. Có người nói dối để tự lừa gạt mình.
Gã thở dài nói tiếp:
– Lại có người đáng thương hơn là nói dối bất quá để được người ta đồng tình với mình, không chú ý tới kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Đây phải chăng là cô từ ngày còn nhỏ đã thiếu kẻ bênh vực và đồng tình?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Phải rồi.
Lục Tiểu Phụng thở dài, nhăn nhó cười nói:
– Huynh đài nói phải đấy. Có nhiều người làm việc lầm lỗi cũng nên lượng thứ cho họ. Tại hạ nên biết sớm điểm này để suy nghĩ về kẻ khác…
Chàng chưa dứt lời đột nhiên phát giác ra Liễu Dư Hận xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn nhìn chàng thủng thẳng nói:
– Tuyết Nhi có câu này bảo tại hạ cho công tử hay.
Lục Tiểu Phụng lắng tai nghe. Đột nhiên chàng phát giác ra con người đáng sợ này dường như lộ ra một nụ cười ôn hòa nói:
– Cô bảo vừa rồi cô quên chưa cho công tử hay là từ ngày công tử cạo râu rồi trông công tử trẻ trung và diêm dúa hơn trước nhiều.
Lục Tiểu Phụng đưa ngón tay lên bờ môi, dường như chàng tức mình về chuyện hàm râu không mọc dài cho thật lẹ.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
– Công tử đã biết trước nay tiểu đệ chẳng bao gờ lấy làm bực mình vì không ngó thấy gì, nhưng bây giờ thực tình tiểu đệ muốn được nhìn rõ sau khi công tử cạo râu rồi, hình thù ra làm sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Người ta vừa bảo cạo râu rồi càng trẻ, đẹp hơn trước.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
– Vậy thì làm sao trước kia công tử lại để râu?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì tại hạ bảnh quá, chỉ sợ bao nhiêu đàn bà con gái trên đời mê mình đến chết hết.
Hoa Mãn Lâu cười hỏi:
– Mấy bữa nay trời nóng quá, công tử có thấy bực mình không?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi lại:
– Làm sao tại hạ phải bực mình?
Hoa Mãn Lâu đáp:
– Vì công tử cảm thấy có điều không tốt với cô bé vừa đáng thương lại đáng tức cười mà còn hay nói dối. Công tử có điều chưa yên dạ vì không hiểu cô ta về rồi có bị người khinh khi hay chọc tức không?
Lục Tiểu Phụng đột nhiên đứng phắt dậy muốn ra ngoài thì có người đưa hai tấm thϊếp đến:
“Đã chuẩn bị chung rượu lạt mời tướng công đến tẩy trần. Xin tướng công vui lòng giá lâm.”
Phía dưới thự danh: Hoắc Thiên Thanh.
Mấy câu giản dị, chữ viết đoan chính và mực đặc nên nét chữ gồ lên một chút.
Người không ngó thấy, dùng đầu ngón tay sờ cũng ra.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:
– Xem chừng Hoắc tổng quản này là một nhân vật rất chu đáo.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói:
– Há phải chỉ chu đáo mà thôi.
Người đưa thϊếp đến là một thằng nhỏ rất lanh lợi, đứng ngoài cửa khom lưng nói:
– Hoắc tổng quản còn dặn: Nếu hai vị vui lòng đi dự thì tiểu nhân xin chờ ở đây để đưa hai vị đến nơi đầy châu quang bảo khí. Hoắc tổng quản đã chuẩn bị chờ đại giá của hai vị.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Sao y biết là ta sẽ đến?
Thằng nhỏ cười đáp:
– Trong phạm vi tám trăm dặm quanh đây, bất luận việc lớn việc nhỏ Hoắc tổng quản chẳng mấy việc là không biết.
Tiệc rượu bày trong Thủy các, bốn mặt là ao sen. Một màu xanh biếc, chín nhịp cầu đều màu hồng tươi.
Những hạt trân châu đính vào những tấm sa dùng làm rèmcửa sổ đều chống cao lên. Hoa sen đưa mùi thanh hương thoang thoảng lúc mới nở.
Trời vào tiết tháng tư.
Hoa Mãn Lâu lẳng lặng hưởng thụ mùi hoa thơm của nhà phú hào. Dĩ nhiên gã không ngó thấy diện mạo Hoắc Thiên Thanh, nhưng nghe thanh âm cũng đoán ra được gương mặt lão thế nào.
Thanh âm Hoắc Thiên Thanh trầm trầm và mạnh mẽ. Lão nói thong thả, ôn hòa.
Lúc lão phát thanh hy vọng người nào cũng chú ý nghe và ai nấy đều nghe thật rõ.
Cái đó chứng tỏ lão là người tự tin lại đủ sức phán đoán. Bất luận lão làm việc gì cũng theo nguyên tắc của mình. Tuy lão kiêu ngạo, nhưng không muốn người ta nhận ra mình kiêu ngạo.
Hoa Mãn Lâu không ngán con người này mà Hoắc Thiên Thanh cũng không ngán lão. (?) Ngoài ra còn hai người khách bồi tiệc. Một người là Tây Tịch Diêm Gia tên gọi Tô Thiếu Khanh. Một vị là Vân Lý Thần Long Mã Hành nổi tiếng võ lâm từ lâu. Võ công lão không phải tầm thường. Thinh danh của lão chẳng phải tự nhiên mà được.
Hoa Mãn Lâu rất lấy làm kỳ ở chỗ lúc lão nói với Hoắc Thiên Thanh cũng ra chiều xiểm nịnh lấy lòng.
Một nhân vật bản lãnh vào bậc võ lâm hào kiệt như lão đáng lý thái độ phải khác hẳn.
Tô Thiếu Khanh là người thoát tục. Y không quê mùa hủ lậu mà cũng không ba hoa khoác lác. Hoắc Thiên Thanh đặc biệt giới thiệu y là một vị cử nhân bão học, nhưng nghe thanh âm thì y hãy còn nhỏ tuổi.
Cả chủ khách có năm người. Đây chính là phương thức mời khách rất thích của Hoa Mãn Lâu. Nó chứng tỏ chủ nhân không những ân cần chu đáo mà còn hiểu rõ tâm lý của khách.
Nhưng đến bây giờ rượu thịt còn chưa bày ra khiến gã hơi lấy làm kỳ. Mặc dù gã không phải là người nóng nảy.