Lục Tiểu Phụng ngủ rất say, đến lúc gần sáng thì bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng, y đi trên hoang mạc suốt một ngày một đêm, rốt cuộc phát hiện một ốc đảo, uống nước suối, mệt muốn chết dựa gốc cây nghỉ ngơi. Ngay sau đó, gốc cây đột nhiên rung lắc dữ dội, một cái đầu từ trong gốc cây nhô ra, dần dần cả thân thể xuất hiện. Cái cây ngã xuống, thứ đó chậm rãi đứng dậy. Đấy là một quái vật dữ tợn đáng sợ, cặp mắt màu hoàng kim nhìn y chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn thẳng vào tận linh hồn y, kế đến "nó" mở miệng, lăn lộn rêи ɾỉ trên mặt đất, thở dốc nói: "Mau! Mau tới quất ta!"
Lục Tiểu Phụng "A" một tiếng, bừng tỉnh! Trái tim phanh phanh nhảy không ngừng, lúc này mới phát hiện tay mình đè trên ngực, khó trách sẽ làm ác mộng.Y trở mình, định ngủ tiếp, lại gặp phải một đôi mắt. Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Đồng tử mở rộng, Lục Tiểu Phụng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Người nọ mỉm cười với y, nói: "Muộn như vậy còn quấy rầy ngươi, thật có lỗi."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Thái độ đầy cợt nhà này chẳng có thành ý gì cả! Quỳ xuống cầu tha thứ mới đúng!
Trái tim kiên cường của Lục Tiểu Phụng run rẩy, có thể mơ hồ đoán ra mục đích Cung Cửu hơn nửa đêm chạy tới. Mặc kệ nội tâm chấn động, trên mặt y như cũ trấn định tự nhiên, biết rõ vẫn cố hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không đi ngủ, chạy đến phòng ta để làm gì?"
Cung Cửu nói: "Thu tiền thuê nhà."
Lục Tiểu Phụng: "...... Cái gì?"
Cung Cửu nói: "Đây là phòng của ta, cho ngươi ở tạm, chẳng lẽ ngươi không nên giao chút tiền thuê nhà?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta cho rằng chúng ta là bằng hữu."
Cung Cửu nói: "Anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng, bằng hữu thì đã sao?"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói: "Ta hiện tại không xu dính túi, bất quá ta thấy chỗ này của các ngươi mỗi ngày đều có người đánh bài, ngày mai ta đánh cuộc hai ván, bảo đảm trả ngươi gấp đôi tiền thuê nhà."
Cung Cửu tiếng nói trầm thấp nói: "Nhưng ta chờ không được."
Không đợi Lục Tiểu Phụng phản ứng, Cung Cửu đem roi ném cho y, cởi lớp áo ngoài cùng ném xuống đất, nói: "Mau dùng roi quất ta!"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Hệ thống: "......"
Tay Lục Tiểu Phụng nắm roi da run run, nhìn thiếu niên đem mình cởi đến chỉ còn một lớp áo trong, sau đó...... không tiền đồ chạy trốn.
Gió đêm mát lạnh, Lục Tiểu Phụng lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không ngừng chạy trốn.
Cung Cửu đuổi theo, như mèo vờn chuột không xa không gần mà theo sau y. Lục Tiểu Phụng rùng mình, ý thức được Cung Cửu võ công quả thực sâu không lường được, mà y căn bản không phải đối thủ của hắn.
Cung Cửu phảng phất đang đi dạo, dùng một loại âm điệu đặc biệt nhẹ nhàng mà thì thầm: "Tiểu Kê chạy mau, chạy mau. Chạy mau chạy mau. Kê kê kê kê kê, Tiểu Kê mau mau chạy......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng dưới chân trượt một cái, suýt nữa ngã vào hồ nước.
A a a ——
Cung Cửu người này, quả thực đúng là âm hồn bất tán!
Cuối cùng, Tiểu Kê tinh thần uể oải bị ma quỷ bắt lấy.
Cung Cửu lục soát trên người y, lấy lại roi giắt bên hông, nhấc chân chuẩn bị bỏ đi.
Lục Tiểu Phụng ánh mắt sáng lên, nói: "Ngươi phải đi?"
Cung Cửu nói: "Ngươi muốn ta lưu lại?"
Lục Tiểu Phụng vội lắc đầu, do dự một lát, nói: "Ngươi không phải muốn cho ta quất ngươi sao?"
Cung Cửu liếc mắt nhìn y, nói: "Lúc đuổi theo Tiểu Kê đã phát tiết xong."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng cứng đờ tại chỗ, hình ảnh mờ ám nháy mắt xâm nhập vào đầu.
Hôm sau, sáng sớm.
Một cánh cửa được mở ra, thanh niên cổ linh tinh quái vươn vai, đôi mắt sáng ngời giảo hoạt nhìn sang bên cạnh, ý xấu nổi lên. Hắn rón ra rón rén đến gần. Đột nhiên cửa phòng "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra, một con Tiểu Kê buồn ngủ đến mệt mỏi đi ra, hai mắt thâm quầng, giống bận việc suốt đêm không ngủ.
"Ha ha, Lục Tiểu Kê, ngươi tối hôm qua chạy tới trộm người sao?" Tư Không Trích Tinh lớn tiếng cười nhạo.
Lục Tiểu Phụng ngáp một cái, thở dài nói: "Chỉ hận chính mình không phải trộm người, lại bị một con đại miêu đuổi theo suốt một đêm."
Tư Không Trích Tinh lấy làm lạ nói: "Đại miêu nào có bản lĩnh thế? Chẳng lẽ là Cung Chủ?"
Lục Tiểu Phụng lắc đầu nói: "Ngươi cũng đừng đoán tới đoán lui, chúng ta hôm nay có chính sự phải làm."
Tư Không Trích Tinh nói: "Chính sự gì?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Giao tiền thuê nhà."
Tư Không Trích Tinh: "??"
Mặt trời mới mọc ở phía đông.
Trên khối đá lớn, một thiếu niên khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm lại, dường như đang đả tọa.
Tư Không Trích Tinh nói nhỏ: "Ngươi đoán xem hắn đang làm gì?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Xem mặt trời mọc?"
Tư Không Trích Tinh nói: "Nhắm mắt lại xem mặt trời mọc?"
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm nói: "Có lẽ nhắm mắt lại xem mặt trời mọc, là hứng thú của hắn."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Lục Tiểu Phụng chỉa mũi chân xuống đất, phi thân nhảy lên trên tảng đá, hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
Cung Cửu không có mở mắt, môi mỏng khẽ mở: "Truyền thuyết nói rằng khi mặt trời vừa mọc, sẽ xuất hiện vài sợi mây tía màu hồng, ta đang hấp thu mây tía, tu luyện thần công."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Tư Không Trích Tinh cười nói: "Ngươi tu luyện thần công gì?"
Cung Cửu chậm rãi mở mắt, nghiêm trang nói: "《 Hồng Mông mây tía tu chân quyết 》."
Dừng một chút, bổ sung: "Bản sơ cấp."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Lục Tiểu Phụng: "......"
Nhìn Cung Cửu dường như không phải đang nói giỡn, Lục Tiểu Phụng trong lòng cảm khái, cấu tạo đại não của người với người quả nhiên không giống nhau. Đời này phỏng chừng y rất khó gặp người có mạch não kỳ quái hơn Cung Cửu.
Luyện công kết thúc, Cung Cửu đứng dậy, phất phất ống tay áo, nói: "Các ngươi tìm ta có việc?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta muốn mượn ngươi một ít tiền."
Cung Cửu giật mình, nói: "Mượn tiền ta?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng?"
Cung Cửu xụ mặt, nói: "Ngươi cảm thấy ta giống một người hào phóng sao?"
Lục Tiểu Phụng: "...... Chẳng lẽ là người keo kiệt?"
Cung Cửu làm như thật gật đầu: "Rất đúng."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Trên thế giới còn gì bi thảm bằng ngươi đi vay tiền, đối phương lại nói với ngươi hắn là người keo kiệt, lập tức cự tuyệt.
Kỳ thật, biện pháp đối phó loại người này rất đơn giản.
Lục Tiểu Phụng cũng nghĩ đến loại biện pháp này, nói: "Ngươi cho ta mượn một ngàn lượng, ta trả lại cho ngươi 1500."
Cho mượn là có thể kiếm thêm năm trăm lượng, keo kiệt như Cung Cửu tự nhiên động tâm, không nói hai lời lấy ra một chồng ngân phiếu từ trong tay áo, đưa cho đối phương: "Đây là một vạn lượng, đến lúc trả ta liền trả một vạn năm ngàn lượng."
Lục Tiểu Phụng: "Một lời đã định."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Trời xanh a, Lục Tiểu Phụng giao bằng hữu kiểu gì vậy, Tư Không Trích Tinh thật không còn gì để nói.
Vây quanh chiếu bạc ngồi đầy người.
Nhà cái là một lão tiên sinh, tóc trắng xoá, tinh thần quắc thước, thoạt nhìn như mấy lão học giả thích làm người đau đầu, hắn tuổi tác lớn nhất trong số những người ngồi ở đây. Mọi người đều ngồi ở trên ghế, chỉ có hắn đứng.
Trên ghế dựa, nhìn sang phía nam là một nữ nhân xinh đẹp lạnh như băng sương, mặc một bộ váy bó sát người màu đen, dáng người cực kỳ gợi cảm, bộ dáng cao ngạo càng gợi lên ham muốn chinh phục của nam nhân. Mỹ nhân này có một ngoại hiệu nghe qua hông được tốt cho lắm, gọi là "Hắc quả phụ", nghe nói nam nhân chỉ cần cùng nàng hoan hảo ngày hôm sau liền thất khống đổ máu mà chết ở trên giường.
Phía bắc là một nam nhân gương mặt tựa con sơn dương khôn khéo, để râu cá trê. Đôi mắt lớn bằng hạt đậu nành đang lập lòe tính kế.
"Tứ mi mao" Lục Tiểu Phụng ngồi phía đông. Mới bắt đầu liền thua năm ngàn lượng bạc, đúng là mặt ủ mày chau. Hôm nay vận khí đánh cuộc của y vốn dĩ rất tốt, nhưng là không chịu nổi có người giữa thanh thiên bạch nhật chơi thủ đoạn dơ bẩn. Những người đang ngồi đây đều là cao thủ. Ra tay bất ngờ, kẻ đang thắng ngược lại thành thua.
Kiến thức thủ đoạn dơ bẩn của họ, Tư Không Trích Tinh không khỏi thu liễm tươi cười, mày nhíu chặt, ngồi nghiêm chỉnh lên.
Đảo này đích thực là nơi ngọa hổ tàng long, cả cách chơi bài cũng khác biệt hẳn.
Tư Không Trích Tinh đảo mắt nhìn Cung Cửu, tâm tình trầm trọng thêm vài phần.
Những người ẩn hình này có bản lĩnh quá mức cao cường, tuy hắn chưa từng nghe qua danh hào của họ, nhưng là bất luận người nào ở đây đều có bản lĩnh ở trên giang hồ thành danh. Họ đều cam chịu ở trên đảo làm "người ẩn hình", chọn cách sống mai danh ẩn tích. Tư Không Trích Tinh không biết tổ chức này phục vụ cho ai, có mục đích gì, hắn chỉ biết tổ chức này phi thường đáng sợ. Nếu không phải bọn họ trong lúc vô ý đến chỗ này, căn bản không biết những người này tồn tại, có lẽ trừ bỏ người trong tổ chức, căn bản không có người biết sự tồn tại của họ. Bất quá, những việc này không phải do hắn nhọc lòng, hắn chỉ là cái ăn trộm mà thôi.
Đánh cuộc còn tiếp tục, không có người chú ý tới, có thêm một lão nhân tiến vào nơi này.
"Đây là người mà ngươi coi trọng?" Tiểu Lão Đầu cười tủm tỉm nói: "Bốn cái lông mày, rất đặc biệt."
Cung Cửu: "Chính là quá khó ăn."
Tiểu Lão Đầu: "......"
Tiểu Lão Đầu nghẹn, không giữ được vẻ tươi cười nữa.
Lão giương mắt nhìn về phía Cung Cửu, nói: "Nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, ta vốn tưởng rằng ngươi đối loại chuyện này không có hứng thú, hiện tại xem ra, là đối nữ nhân không có hứng thú."
"Ngươi nghĩ nhiều." Cung Cửu nói: "Trước khi ta chạm vào các nàng, đều sẽ lễ phép thẳng thắn thành khẩn nói rõ với các nàng."
Tiểu lão đầu nói: "Thẳng thắn thành khẩn cái gì?"
Cung Cửu nhàn nhạt nói: "Ta thích bị quất roi."
Tiểu lão đầu: "......"
Hệ thống nói: "Cha ngươi tuổi không nhỏ, ngươi hãy quan tâm một chút đến tình trạng thân thể của lão nhân gia, cảm xúc kích động dễ dàng bị trúng gió."
Cung Cửu nhìn Tiểu Lão Đầu, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta làm như vậy là sai sao?"
Sắc mặt vặn vẹo của Tiểu Lão Đầu đã khôi phục bình thường, cười tủm tỉm nói: "Ngươi thích là được."
Trên chiếu bạc, mỗi người phát huy thần thông, xúc xắc cuối cùng hóa thành bột mịn.
Cung Cửu nói: "Nghe nói người kia muốn được trường sinh đến tẩu hỏa nhập ma?"
"Haizz, nhiều năm như vậy, càng lúc càng hoang đường." Tiểu Lão Đầu ánh mắt tang thương, nói: "Ai cũng muốn trường sinh, Thủy Hoàng Võ Đế, thậm chí là Thái Tông hoàng đế, đều ở theo đuổi trường sinh, có ai được trường sinh đâu? Con người theo đuổi trường sinh, bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước."
Cung Cửu nói: "Nếu thực sự có thể trường sinh, ngươi nguyện ý từ bỏ giang sơn này, đổi lấy trường sinh sao?"
Tiểu Lão Đầu ha hả cười, ánh mắt phản chiếu dã tâm ghê người, kế đến thu hồi thần sắc, nói: "Trường sinh có tốt đến đâu, cũng không bằng một mảnh cẩm tú sơn hà."
Cung Cửu trầm mặc một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Nếu kế hoạch tiến triển thuận lợi, giang sơn này lúc đó sẽ là của ngươi, vẫn là của ta?"
Tiểu Lão Đầu nói: "Ta càng thích hợp làm công tác sau màn."
Cung Cửu hiểu rõ nói: "Cũng phải. Ngươi lớn tuổi, có chút việc người trẻ tuổi làm được, ngươi làm không được. Ví dụ như tam cung lục viện, đối với ngươi mà nói, quả thực ăn không tiêu, đem ngôi vị hoàng đế ném cho người trẻ tuổi, là biện pháp thông minh."
Tiểu Lão Đầu: "......"
Trước khi Tiểu Lão Đầu thẹn quá thành giận, Cung Cửu đột phát kỳ tưởng, dời đi lực chú ý của đối phương: "Nếu chúng ta lợi dụng trường sinh, làm người đó nếm đến ngon ngọt, ngươi nói hắn có thể tự nguyện đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta không?"
Tiểu Lão Đầu nói: "Ý nghĩ kỳ lạ."
Cung Cửu nói: "Ngày xưa, Hán Ai Đế từng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Đổng Hiền......"
Tiểu Lão Đầu ngắt lời: "Cuối cùng Đổng Hiền thắt cổ tự sát."
Cung Cửu: "......"
Ý kiến của mình không được tán thành, Cung Cửu thập phần khó chịu, càng khó chịu là Lục Tiểu Phụng đem một vạn lượng bạc đã mượn đều thua sạch!
Nhìn nam nhân chẳng biết xấu hổ, lại giơ tay xin mượn tiền của hắn, Cung Cửu không thể tưởng tượng nói: "Ngươi còn muốn mượn bạc của ta?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta hiện tại đã hoàn toàn nắm giữ quy tắc trò chơi, lần tiếp theo chắc chắn thắng lợi."
Cung Cửu nói: "Ma bài bạc đều nói như vậy."
Lục Tiểu Phụng vô lại nói: "Ta đã thua sạch một vạn lượng ngân phiếu của ngươi, ta lại không đền nổi. Một vạn lượng đó chẳng phải ném đá trên sông? Ngươi cho ta mượn thêm một vạn lượng, ta đảm bảo đem vốn lẫn lời trả lại cho ngươi."
Cung Cửu nói: "Thua tiếp thì làm sao bây giờ?"
Lục Tiểu Phụng như nữ tử nhà lành bị bức lương vì xướng
(bị ép đi làm kỹ nữ), cắn răng một cái, nhẫn tâm nói: "Chuyện kia, ta có thể đáp ứng ngươi."
Chuyện kia......??
Sau khi Cung Cửu hiểu là chuyện gì, ánh mắt sáng lên, sảng khoái đem túi tiền ném cho Lục Tiểu Phụng: "Một lời đã định."
Lục Tiểu Phụng mở ra vừa thấy, bên trong có cả chục tấm ngân phiếu, mỗi tấm đều trị giá một vạn.
Lục Tiểu Phụng ném ngân phiếu, lại lần nữa cá cược.
Điều khiến Cung Cửu mất mát chính là, lần này Lục Tiểu Kê cả vốn lẫn lời đều thu hồi đủ.