Chương 21

Bách Hoa Lâu.

Hoa tươi đầy lầu, hương trà tỏa ra bốn phía.

Tiếng đàn du dương văng vẳng truyền ra.

Bầu không khí tốt đẹp, lại có người tới gây mất hứng.

Hôm nay, có hai vị khách không mời mà đến Bách Hoa Lâu.

Một thiếu nữ buộc hai bím tóc dài, đẹp đến khiến người nhìn không chớp mắt dẫn đầu xông vào tiểu lâu.

Ngay sau đó, một hán tử thô lỗ cường tráng theo đuôi mà đến.

Trên lầu, thanh niên ôn nhã lộ vẻ kinh ngạc, sau đó xin lỗi thiếu niên như ngọc: "Tiểu lâu có khách tới, ta đi xem một chút."

Nói xong, ưu nhã mà đi xuống thang lầu.

Tiếng đàn du dương ngừng lại, bởi vì người thưởng thức tiếng đàn đã không ở.

Trên lầu, thiếu niên ôn nhuận như ngọc dựa vào lan can, nghe thiếu nữ dưới lầu tiếng nói như hoàng oanh thanh thúy kiều nhu, ý cười dần dần lạnh xuống, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng dường như ấp ủ cái gì.

Có lẽ Hoa Mãn Lâu nghe không ra nữ nhân kia lời nói dối hết lời này đến lời khác, thậm chí bị mê hoặc bởi vẻ ngụy trang thanh thuần của nàng.

Nguyên Tùy Vân lại sẽ không, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng nói dối lừa gạt y.

*****

Đêm khuya.

Lục Tiểu Phụng rửa mặt xong, xốc lên chăn, giống con đại miêu chui vào ổ chăn.

Ngay sau đó, phòng vốn yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.

Lục Tiểu Phụng trừng lớn đôi mắt, như gặp quỷ mà cả người run lên, sau đó lại như bị phỏng, hoảng hốt nhảy xuống giường.

Dưới ánh nến lay động, chăn gấm màu thiên thanh thêu phức tạp hoa văn chậm rãi trượt xuống, một ngón tay thon dài tuyệt đẹp xốc góc chăn lên, lộ ra người ở bên trong, chỉ thấy thiếu niên mặc áo mỏng màu trắng dùng cánh tay phải đè bên cạnh người, chống đỡ thân hình tuy đơn bạc lại không nhu nhược, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh nhìn nam nhân, tầm mắt giao nhau, bên môi nở nụ cười nhạt nhẽo mê người: "Đã lâu không gặp, đây là kinh hỉ ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi, có thích không?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Đâu ra kinh hỉ, rõ ràng là kinh hách.

Lục Tiểu Phụng hiện giờ còn có chút kinh hồn táng đảm, nói: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Cung Cửu khóe miệng hơi câu, gằn từng chữ một nói: "Nhớ ngươi nha."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Ngữ khí nhộn nhạo ái muội, làm Lục Tiểu Phụng tâm can run rẩy, trong đầu lập tức vang lên cảnh báo, vạn phần cảnh giác mà nhìn thiếu niên.

Cung Cửu nhẹ nhàng vỗ vỗ ván giường dưới thân, nói: "Còn không qua ngủ?"

Lục Tiểu Phụng nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày, đôi chân dính trên mặt đất rốt cuộc bước ra bước đầu tiên.

Đương nhiên không phải không tiền đồ xoay người chạy trốn.

Trải qua một phen đấu tranh nội tâm, Lục Tiểu Phụng ôm tinh thần không biết sợ, giống như một người chiến sĩ bị bắt giữ, anh dũng mà bò lên trên giường, chờ đợi địch nhân hung tàn vô đạo đưa ra phán quyết cuối cùng. Nhưng mà, trải qua nhiều đợt tra tấn tinh thần, ý chí của vị chiến sĩ này đã chịu đủ tàn phá, tình nguyện từ bỏ tôn nghiêm cũng không muốn hấp hối giãy giụa.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, nên tới sẽ tới, đấu không lại đối phương, không bằng ngoan ngoãn nằm yên hưởng thụ. Nói câu thật lòng, lần đó cùng Cung Cửu 'ngoài ý muốn' phát sinh quan hệ, tư vị thật là tuyệt vời, nếu kẻ phát huy hùng phong chính là y liền càng thêm mỹ diệu.

Trong bóng đêm, hai đôi mắt đối diện, dần dần châm lên một ngọn lửa tình.

Đêm lạnh, ngoài cửa sổ ánh trăng cực mỹ.

......

Không trung dần dần sáng lên, khi hệ thống khởi động máy, nhìn thấy căn phòng hỗn độn khắp nơi, mộng bức một lát.

Hệ thống độ ấm không ngừng tăng lên, cũng may nó có dự kiến trước, khoảng thời gian trước vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh, download vô số trình tự thuộc hàng tinh phẩm, làm phong phú tri thức, bằng không nhìn đến cảnh tượng nhiệt huyết sôi trào này, phỏng chừng xấu hổ đến nổ tung. Hiện giờ, trải qua hun đúc, tầm mắt hệ thống đã xưa đâu bằng nay, da mặt dày đến không người có thể địch. Yêu tinh đánh nhau tính cái gì, nó còn xem qua nhiều thứ lợi hại hơn.

Nghĩ vậy, tâm vô tạp niệm mà ngâm nga: "Ngươi làm người ta thần hồn điên đảo, ngươi có thể biến thành ma quỷ, ngươi có thể biến thành thiên sứ, ngươi chạm đến rất thoải mái, tựa như đang bay, thân thể của ta đỏ bừng. Hôn ta, hôn - hôn - hôn ta, tiêm tình yêu của ngươi vào ta, dùng độc của ngươi lấp đầy ta......"

Xong một bài hát, hệ thống không cẩn thận thoáng nhìn giao diện độ hảo cảm giữa ký chủ và nam chủ đối với nhau —— ngọa tào!

Mọi người đều biết, hảo cảm đạt tới 90, liền phi thường khó tăng, kết quả hai người chơi ngược, lập tức bay lên 3 điểm. Đối với việc này, hệ thống chỉ có thán phục, lại lần nữa đổi mới nhận thức về trình độ tà ác của nhân loại.

Mặt trời lên cao.

Cung Cửu ăn vạ trên giường không muốn dậy, nghe nam nhân thúc giục, nhắm chặt mắt, quay lưng đối diện y, giống một con mèo hoang thích ngủ nướng, ăn no uống đủ liền quăng chủ nhân sang một bên, thật ưu nhã và cao lãnh ngoắt cái đuôi. Lục Tiểu Phụng có chút khó chịu ấn đầu con mèo hoang này, dùng sức xoa xoa.

Cung Cửu liếc nam nhân một cái, lười biếng mà trêu đùa: "Thật là tiểu yêu tinh dính người."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tiểu yêu tinh Lục Tiểu Phụng tươi cười rạn nứt.

Lục Tiểu Phụng y 28 năm trong cuộc đời, chưa từng bị người kêu tiểu yêu tinh, loại xưng hô cảm thấy thẹn như vậy, Cung Cửu thế nhưng sử dụng trên người y. Thái Bình Vương thế tử lớn lên trắng nõn sạch sẽ, so với mấy tên tiểu bạch còn tinh tế tuấn mỹ hơn lại dùng từ ngữ này hình dung một nam nhân "cao lớn thô kệch" như y, ngươi sẽ không cảm thấy chột dạ sao?

Cung Cửu ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào nam nhân đỏ mặt tía tai, nội tâm không ngừng rít gào, hỏi: "Thích cái xưng hô này sao?"

Lục Tiểu Phụng mặt vô biểu tình, nói: "Ta cảm thấy xưng hô này thích hợp với ngươi hơn."

Đôi mắt hẹp dài của Cung Cửu hơi hơi nheo lại, có hương vị nguy hiểm, chỉ nghe hắn thấp giọng cười khẽ, nói: "Một con Tiểu Kê biết nói, hiện giờ tu luyện thành người, xưng hô này quả thực là vì ngươi lượng thân chế tạo mà thành."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

*****

Cung Cửu cùng Lục Tiểu Phụng cả ngày du sơn ngoạn thủy.

Độ hảo cảm đạt 90 tương đối khó tăng, nhưng dưới sự nỗ lực không ngừng của hai người, nửa tháng sau, rốt cuộc vượt thời đại đột phá, lướt qua 95, đạt đến 96.

Hệ thống nhìn mà cảm khái, nam nhân a, vĩnh viễn thoát khỏi không được một định luật, toàn mẹ nó là gia súc tự hỏi bằng nửa thân dưới.

Ngày này nắng đẹp trời, Lục Tiểu Phụng bởi vì bằng hữu Hoa Mãn Lâu gặp phiền toái, bị "thỉnh" đi hỗ trợ.

Cung Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu nữ thiên kiều bá mị, từ kẽ răng nói ra bốn chữ: "Thượng Quan Phi Yến."

Thượng Quan Phi Yến bị ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên đông lạnh một chút, tiện đà lộ ra tươi cười kiều mỹ có thể khiến nam nhân thần hồn điên đảo, ôn nhu nói: "Vị công tử này nếu không yên lòng bằng hữu, không bằng cùng đi."

Cung Cửu đang muốn diệt trừ chướng ngại vật phá hư hắn cùng Tiểu Kê bồi dưỡng cảm tình, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện quan trọng —— Kim Bằng vương quốc bảo tàng. Là một kẻ keo kiệt, có chút tham tiền, Cung Cửu hết sức tâm động, mà là một nam nhân tương lai muốn bước lên ngôi vị hoàng đế, cơ hội làm phong phú kim khố của mình có thể nói khả ngộ bất khả cầu (ý nói hiếm có, không thể cầu mà gặp, chỉ có thể tình cờ gặp phải), có lý nào bỏ lỡ.

Vì thế, Cung Cửu phất phất tay, cùng Lục Tiểu Phụng nói lời từ biệt.

Thượng Quan Phi Yến: "......"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hệ thống: "......"

Hệ thống không hiểu kế hoạch của ký chủ, "Ngươi không phải muốn được đến bảo tàng, vì cái gì không theo sau?"

"Làm vậy quá phiền toái." Cung Cửu nói: "Chờ Lục Tiểu Phụng cùng bằng hữu của y cũng như những kẻ vọng tưởng cùng ta tranh đoạt bảo tàng giao thủ, ta lại phái người trộm chở đi bảo tàng, cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau chính là giống như ta vậy, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng."

"......" Gian trá! Hệ thống tự đáy lòng khâm phục: "Luận tâm kế, ta chỉ phục ngươi."

Tuấn mã chạy băng băng trên đường lớn, người đi đường sôi nổi né tránh, nhìn đến ký chủ ngoài ý muốn xuân phong đắc ý, hệ thống trong liên tục tuần hoàn một bài hát: "Dùng trí tuệ, đừng chơi tâm cơ, đều bị ta che trời lấp đất, ta muốn ngươi từ bỏ, ta muốn hiện diện khắp nơi, ta là không thể thay thế, được mọi người sùng bái, ngày mai ta là chúa tể, toàn thế giới hiện tại mặc ta an bài......"

Bài hát phi thường thích hợp tâm tình lúc này của hệ thống.

Chờ đến Hoắc Hưu tên chủ mưu sau màn ngỏm củ tỏi, Cung Cửu tâm cơ boy đã đem Kim Bằng vương triều bảo tàng chuyển dời đến tiểu kim khố của mình, làm Hồng Giày tổ chức tay không mà về.

Lục Tiểu Phụng lại rảnh rỗi, Cung Cửu liền muốn lôi kéo ăn không ngồi rồi Tiểu Kê bồi dưỡng cảm tình. Hệ thống khịt mũi coi thường, cái gì bồi dưỡng cảm tình, ký chủ ý da^ʍ tràn đầy, chỉ là muốn ăn canh nấm hầm Tiểu Kê mà thôi.

Hệ thống đoán không sai. Từ khi khai trai, Cung Cửu phát hiện mỗi lần cùng Lục Tiểu Phụng 'giao lưu', kɧoáı ©ảʍ không thua gì khi bị quất làm hắn mê say, lại tìm tới Tiểu Kê nhà mình.

Nhưng mà, Tiểu Kê đυ.ng phải phiền toái, canh nấm hầm không được.

Cung Cửu trong lòng mất mát, vừa lúc Nam Vương thế tử mời hắn đi uống rượu, liền trang điểm một phen, gắng đạt tới hình tượng hoàn mỹ, sau đó khoác áo choàng đen, ngồi trên xe ngựa xa hoa của Thái Bình Vương vương phủ ra cửa.

Hệ thống: "Lại không phải gặp tình nhân, trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy làm gì?"

Cung Cửu: "Một con khổng tước xấu xí muốn diễu võ dương oai với ta, ta muốn dạy hắn làm người, làm hắn rõ ràng ý thức được, hắn cùng ta chênh lệch lớn đến đâu."

Hệ thống: "...... Đây là đua đòi giữa giống đực với nhau?"

Cung Cửu hơi hơi nâng cằm, cao ngạo cười.

Hệ thống: "......"

*****

Lục Tiểu Phụng mới vừa giải quyết một chuyện phiền toái, lại bị lôi vào một phiền toái khác.

Mấy ngày trước đây, 80 vạn lượng hoàng kim ở Chấn Viễn tiêu cục bị cướp, Bình Nam Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, cạm bãy trùng trùng lại bị mất trộm, Vương phủ Tổng quản Giang Trọng Uy bị bọn cướp chọc mù hai mắt, hết thảy đều là Thêu Hoa Đạo tặc mặc trang phục màu hồng đeo khăn che mặt làm.

Vốn dĩ chuyện này cùng Lục Tiểu Phụng không có quan hệ, nào ngờ "Lục Phiến Môn" tổng bộ đầu Kim Cửu Linh thấy mình bó tay không biện pháp, bèn dùng phép khích tướng cũ kỹ vọng tưởng thuyết phục Lục Tiểu Phụng ra tay hỗ trợ.

Phép khích tướng tuy rằng cũ kỹ, nhưng là Lục Tiểu Phụng không biết cố gắng, biết rõ có bẫy rập, còn nhảy vào.

Cùng Kim Cửu Linh tra án, Lục Tiểu Phụng liền nghe đối phương phát biểu nguyên tắc cá nhân, mặc quần áo thượng hạng, uống rượu thượng hạng, ngủ nữ nhân thượng hạng, ngồi xe ngựa con mẹ nó cũng muốn thượng hạng.

Nhìn dáng vẻ trương giương của hắn nào giống một bộ đầu Lục Phiến Môn, Cung Cửu làm Thế tử còn không xa xỉ như hắn.

Lục Tiểu Phụng trong lòng nghiêm khắc phê bình hành vi phô trương lãng phí của Kim Cửu Linh, nhớ đến chính mình cũng là kẻ tiêu tiền ăn chơi phung phí, bất động thanh sắc mà tiêu trừ một nửa phê bình, một nửa kia là nghi ngờ. Kỳ thật, ấn tượng của Lục Tiểu Phụng về Kim Cửu Linh khá tốt, nhưng là cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, đặc biệt có Cung Cửu làm trục tham chiếu, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Kim Cửu Linh bất quá một cái bộ đầu, chi tiêu nhiều như vậy, bổng lộc đủ sao?

Những nguyên tắc chi tiêu của hắn đâu có cái nào không cần tiêu tiền? Tùy tiện chọn một cái, liền đủ hắn ăn không tiêu.

Cho nên, chỗ này nhất định có thiên đại âm mưu!

Lục Tiểu Phụng có lý do hoài nghi đối phương có vấn đề. Không chờ y kéo tơ lột kén, đem đầu đuôi án kiện chải vuốt rõ ràng, Kim Cửu Linh liền tự xuất tiền túi, thập phần hiếu khách mời y đi thanh lâu sung sướиɠ, dạy y biết nữ nhân thượng hạng là dạng gì.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Y sống gần ba mươi năm, dạng gì mỹ nhân chưa thấy qua? Còn cần ngươi mang theo dạy dỗ?

Kim Cửu Linh lại nói, nữ nhân thượng hạng này rất khó cua, hắn tạm thời còn chưa thu phục.

Nga, Lục Tiểu Phụng minh bạch, nguyên lai Kim Cửu Linh mời y đến giúp đỡ, là làm lá xanh giúp hoa hồng phô trương thanh thế.

Lục Tiểu Phụng vốn dĩ không muốn đi, y đi qua thanh lâu không ít lần, còn có hoa khôi là hồng nhan tri kỷ. Ngẫu nhiên, y cũng sẽ đi nơi đó thăm đối phương, đến nỗi thăm như thế nào, còn cần nói sao?

Mặt khác, y cùng Cung Cửu quan hệ thật không minh bạch, mơ màng hồ đồ ngủ một giấc lại sinh ra cảm giác, tuy rằng không rõ chính mình vì cái gì đột nhiên 'làm' với nam nhân, còn 'làm' đến hưng phấn vui sướиɠ như vậy, nhưng không trở ngại y phân tích. Lục Tiểu Phụng cảm giác, so với nam nhân, chính mình càng thích nữ nhân, Cung Cửu phỏng chừng là trường hợp đặc biệt. Mỗi khi gặp được tên biếи ŧɦái kia, y liền thân bất do kỷ trở nên không giống chính mình, từng bước một sa đọa vực sâu không thoát ra được.

Y cùng Cung Cửu quan hệ tương đối phức tạp, nói tình nhân hình như chưa tới, nói bạn giường liền quá coi thường độ hợp phách khi bọn họ thủy nhũ giao hòa (XXOO), quan hệ của họ là gì, Lục Tiểu Phụng trong lòng chưa rõ.

Tuy rằng không quá muốn đi làm phông nền, nhưng lại không phải chính mình đi tán gái, Lục Tiểu Phụng cứ như vậy đi theo đi. Ôm một tia chột dạ, đi theo Kim Cửu Linh, đi gặp mỹ nhân thượng hạng nào đó.

Tiến vào thanh lâu, Lục Tiểu Phụng trong lòng vốn không yên ổn. Kế đến, Lục Tiểu Phụng phát hiện mị lực của mình vẫn lớn như xưa, thật nhiều cô nương xinh đẹp liếc mắt đưa tình với y, thậm chí đi lên, ăn đậu hủ.

Tiểu hư vinh của nam nhân trong nội tâm Lục Tiểu Phụng được thỏa mãn.

Bất quá, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với các nữ nhân này.

Thứ nhất, bóng ma tâm lý với phụ nữ của y còn chưa tan. Thứ hai, y nhớ đến Cung Cửu, nhớ đến lời nói giỡn 'ôn nhu' của đối phương, cái gì Tiểu Kê phong lưu hoa tâm, cuối cùng Tiểu Kê không có. Lục Tiểu Phụng vô pháp dối lòng rằng mình một chút cũng không sợ Cung Cửu, trong tình huống bình thường, y đích xác không sợ, chỉ sợ hắn đột nhiên nổi điên, tao ương chính là mình.

Lục Tiểu Phụng suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, Kim Cửu Linh đã cùng tú bà nói chuyện xong.

Kim Cửu Linh vội vã gặp mỹ nhân, tú bà vẻ mặt khó xử, nói ngượng ngùng, Tụy Y cô nương có khách quý.

Kim Cửu Linh là nam nhân thích sĩ diện, ăn bế môn canh, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Vốn dĩ hắn cũng không đến mức không phải là Tụy Y thì không được, nhưng ai bảo hắn cùng Lục Tiểu Phụng khoác lác, nói tìm nữ nhân liền tìm thượng hạng, hiện tại còn đem người đưa tới cho biết, ngươi nói hắn không biết xấu hổ hạ thấp tiêu chuẩn, tìm nữ nhân hạng hai bù vào sao? Kia không phải tự vả miệng. Huống chi, Lục Tiểu Phụng đang nhìn hắn, cần thiết tìm mặt mũi về a.

Cửa phòng của nữ nhân thượng hạng mở ra, Kim Cửu Linh dẫn đầu đi vào.

Kim Cửu Linh tốc độ quá nhanh, lại giống cá chạch trơn trượt khó bắt, từ bàn tay mạnh mẽ, cứng rắn của tú bà trốn thoát. Tú bà không có người khác để nhờ, đành phải chạy lên cùng khách quý bồi tội. Lục Tiểu Phụng thở dài một tiếng, lại xấu xa mà ôm tâm tư xem diễn, một chân bước vào phòng.

Bàn trên, lư hương khói nhẹ vấn vít, từng sợi hương khí tinh tế ngọt lành chui vào chóp mũi.

Lục Tiểu Phụng sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu trông thấy một bóng dáng đĩnh bạt gầy ốm, nói thầm, sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Ngay sau đó, bóng dáng quen mắt chậm rãi quay đầu nhìn ra sau, lộ ra một gương mặt trắng như tuyết tái nhợt tuấn tú, con ngươi hẹp dài như kết băng lạnh, thần sắc tự phụ ngạo mạn. Thiếu niên áo trắng này, y đâu chỉ nhận thức, mấy ngày trước hai người còn ở trên giường phong lưu khoái hoạt.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Cung Cửu: "......"

Hệ thống: "......"

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Hai nam nhân miễn cưỡng coi như tình nhân, cùng thời gian, cùng địa điểm, bắt được đối phương "hồng hạnh xuất tường", nón có chút xanh, sắc mặt một người tái nhợt, một người khó coi.

Lục Tiểu Phụng thực tức giận, Cung Cửu cư nhiên lén y cùng hồ bằng cẩu hữu dạo thanh lâu, nghe tiểu khúc, đây là khıêυ khí©h lớn nhất với nhân cách mị lực của y! Đồng thời, Lục Tiểu Phụng sinh ra cảm giác nguy thật lớn, là một loại cảm giác y tạm thời lý giải không được, cũng không nghĩ lý giải. Nhưng là, kia thì thế nào?

Y có tư cách chỉ trích Cung Cửu dạo thanh lâu sao?

Y đương nhiên không có tư cách, ai bảo y đi theo Kim Cửu Linh cũng tới thanh lâu.

Cho nên, chột dạ Lục Tiểu Phụng đành phải yên lặng giận dỗi, mắng thầm: Nam nhân đều mẹ nó không phải thứ tốt!

Cung Cửu thực vô tội, Nam Vương thế tử nhiều lần muốn cùng hắn thi ai anh tuấn nhất, hắn trang điểm một phen, liền theo ước định mà đến. Ai biết Nam Vương thế tử đầu óc có hố, đem sân thi đấu ước định ở nơi phong nguyệt mà hắn ghét nhất.

Cung Cửu tâm tình không tốt lắm, nhìn Nam Vương thế tử mặc một thân cẩm phục hoa lệ cao điệu, "hoa hòe lộng lẫy" như khổng tước, âm thầm vì thẩm mỹ đối phương phát sầu, nhìn đống chỉ vàng ám văn, thủ công thật tinh mỹ, ngoài ba tầng, trong ba tầng, một thân trang điểm so hoa khôi còn phức tạp đầy đủ hơn, long trọng trang nghiêm, giống muốn tế thiên.

Vuốt lương tâm nói một câu, Nam Vương thế tử chọn quần áo rất không tồi, liền trách hắn chịu không nổi.

Nam Vương thế tử nhìn đối thủ cả đời của y, Thái Bình Vương thế tử ©υиɠ Cửu mặc "keo kiệt", cười ngạo nghễ, không hề biết bộ dáng của mình bị đối phương coi thành đại ngốc, đặc biệt khi y vung tay lên, vung tiền như rác kêu hoa khôi lại đánh đàn tấu nhạc, nhãn hiệu "ngốc tử" liền mọc rễ nảy mầm trong lòng Cung Cửu, chặt đến không thể gỡ bỏ.

Nghe "tà âm", Cung Cửu nhàm chán sắp ngủ. Tiếng đàn mềm như bông, còn không bằng truyền kỳ khúc《 Ánh trăng phía trên 》 có hương vị, tục khí có chút tục khí, nhưng là ít nhất có thể lay động cảm xúc, giùp người vui sướиɠ a.

Cung Cửu xoa giữa mày, làm mình dấy tinh thần lên. Hắn thật sâu hoài nghi đây là âm mưu của Nam Vương thế tử! Đối phương muốn dùng bài hát ru ngủ khiến cho hắn tinh thần uể oải, sau đó tấn công hắn, lấy được thắng lợi. Tâm cơ ác độc!

Cung Cửu giương mắt vừa thấy, liền thấy đối phương dưới sóng âm công kích của hoa khôi mất trí mà như si như say, lại có điểm không hiểu, có lẽ là hắn quá đề cao chỉ số thông minh của Nam Vương thế tử?

Tiểu khúc chưa nghe xong, liền nghe tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó cửa bị bạo lực mở ra.

Bị quấy nhiễu hứng thú Nam Vương thế tử sắc mặt hắc trầm, đến tột cùng là điêu dân nào to gan lớn mật, dám quấy nhiễu hứng thú của y?

Thoáng nhìn sắc mặt Nam Vương thế tử, Cung Cửu khóe môi hơi nâng, chờ xem kịch vui.

Kết quả, đợi hắn xoay người liền cùng nam nhân anh tuấn tiêu sái kia đối diện. Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trên đầu một mảnh xanh biếc. (bị cắm sừng, khakha)

"yoyoyo~"

Hệ thống vui sướиɠ khi người gặp họa, đọc rap: "Đây là điềm báo trèo tường. Ai bảo không nghe ta, không cự tuyệt buổi hẹn hò này."

Nhìn ký chủ và nam chính sắc mặt thâm trầm, hệ thống khuynh tình biểu diễn: "Chưa bao giờ kỳ vọng ngươi biết áy náy, ta lần nữa chịu đựng ngươi thường ngày làm càn, kỳ thật yêu cầu của ta không nhiều lắm, mong ngươi xem tình cảnh của ta mà ngẫm lại. Các ngươi rất vui sướиɠ gạt ta, kỳ thật yêu cầu của ta không nhiều lắm, xem tình cảnh của ta mà săn sóc ta, các ngươi mệt mỏi sao? Ta không muốn biết......"

Cung Cửu: "......"

Hắn cùng Nam Vương thế tử thanh thanh bạch bạch, nào có cái gì củi khô lửa bốc, có mệt hay không.

Kim Cửu Linh cùng Nam Vương thế tử hiển nhiên là nhận thức, hai người tựa hồ còn rất hợp duyên, Kim Cửu Linh giỏi ăn nói, công lực lấy lòng không người sánh kịp. Cung Cửu một lần nữa khép kín áo choàng, nói với Nam Vương thế tử đang được khen đến lâng lâng: "Các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta có việc đi trước một bước."

Nam Vương thế tử nói: "Ngươi có thể có chuyện gì?"

Cung Cửu nói: "Nhân sinh đại sự."

Nam Vương thế tử biết Cung Cửu không gần nữ sắc, vừa nghe hắn nói nhân sinh đại sự, liền nổi hứng thú: "Giờ ngươi rốt cục thông suốt, có cần ta tìm kiếm mấy mỹ nữ tuyệt sắc cho ngươi?"

Cung Cửu nói: "Ý tốt của ngươi ta nhận, về phần nữ nhân, chính ngươi lưu trữ chậm rãi hưởng thụ."

Cung Cửu đi đến trước cửa, chợt xoay người nói: "Còn không đi theo, muốn lưu lại qua đêm sao?"

Nam Vương thế tử nghĩ thầm, Cung Cửu quái thai tự cho mình đang nói chuyện với ai a, khẩu khí đông cứng đến vậy. Ta không lưu lại qua đêm, dạo thanh lâu chơi sao? Không đợi y phun tào xong, liền thấy nam nhân anh tuấn đến cùng Kim Cửu Linh theo Cung Cửu đi rồi.

Nam Vương thế tử: "......"

Nguyên lai là y tự mình đa tình.

Nam Vương thế tử sắc mặt không tốt, nói: "Nam nhân cùng ngươi tới là ai?"

Kim Cửu Linh nói: "Lục Tiểu Phụng."

Nam Vương thế tử kinh ngạc nói: "Nguyên lai y chính là Lục Tiểu Phụng." dừng một lát, nói: " Lông mày đâu? Như thế nào thiếu hai cái?"

Kim Cửu Linh: "......"

Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?

Kim Cửu Linh tự nhiên không thể nói như vậy, trừ phi muốn trở mặt thành thù, đành phải đem lời nói đùa của Lục Tiểu Phụng lấy ra ứng phó đối phương: "Y nói, y gần nhất thượng hỏa."

Nam Vương thế tử: "Thượng hoả cùng râu có quan hệ gì?"

Kim Cửu Linh: "Ta cũng nghĩ như vậy, bất quá y nói, có thành ngữ là lửa sém lông mày."

Nam Vương thế tử: "......"

Thành ngữ đó dùng như thế sao? A?

"Lục Tiểu Phụng cùng Thái Bình Vương thế tử quan hệ thực tốt?" Nghĩ đến cách Cung Cửu nói chuyện, Nam Vương thế tử hết sức nghi hoặc. Cung Cửu lạnh lùng cao ngạo khó chịu, tự cho là đúng thế nhưng cùng Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng quan hệ thực tốt, quá khả nghi. Có phải hay không có cái gì âm mưu?

Kim Cửu Linh cũng nghi hoặc, Lục Tiểu Phụng như thế nào cũng khó mà cùng Thái Bình Vương thế tử có liên hệ, hắn đã từng muốn xây dựng quan hệ với Cung Cửu, đáng tiếc đối phương không quan tâm đến hắn, đành phải từ bỏ.

Bên kia, Cung Cửu bước lên xe ngựa, nhàn nhạt quét Lục Tiểu Phụng một cái, nói: "Lục đại hiệp quả thực phong lưu đa tình, bất quá mấy ngày, liền không chịu nổi tịch mịch, chạy tới tầm hoan mua vui."

Lời này nghe âm dương quái khí, nhưng lời Lục Tiểu Phụng nói kế đó, càng âm dương quái khí: "Tại hạ bất quá cùng Kim bộ đầu xem qua việc đời, so không được Thái Bình Vương thế tử."

Âm dương quái khí hai cái nam nhân đấu mắt một lúc lâu. Bỗng dưng, Cung Cửu mỉm cười nói: "Ngươi đây là ghen?"

Lục Tiểu Phụng cũng không phủ nhận, nói: "Ngươi ăn dấm so với ta nhiều hơn."

Trên gương mặt lạnh nhạt của Cung Cửu lộ ra mỉm cười đầy thâm ý: "Thật muốn làm ngươi ngay chỗ này."

Lục Tiểu Phụng: "......" Tới a tới a, liền sợ ngươi không dám!

Bất quá, Lục Tiểu Phụng không dám nói thẳng, y sợ thiếu niên nào đó không biết xấu hổ lôi kéo y, mặt dày vô sỉ mà trong không gian nhỏ hẹp này làm một phát. Tuy rằng y cực lực tránh loại vận động rớt tiết tháo này, thiếu niên vẫn không có buông tha y. Ống tay áo vung lên, "nhược liễu phù phong" mà ngả vào lòng y. Đối với thiếu niên nhào vào trong ngực, Lục Tiểu Phụng sắc mặt ngưng trọng hai giây, đầu óc nhất thời úng nước, hôn lên.

Sắc đẹp trước mặt, không phải nam nhân mới không tới. Đến nỗi vấn đề trên dưới, Lục Tiểu Phụng cảm thấy lần trước sở dĩ một đời anh danh bị hủy là do không hề phòng bị, hơn nữa bất hạnh đối việc nam - nam còn mới lạ không rõ, mới làm đối phương đắc thủ. Sau khi biết rõ làm như thế nào, lại có phòng bị, xác định vững chắc sẽ không thất thủ.

Xe ngựa xóc nảy.

Xa phu dẫn xe ngựa chạy một vòng lại một vòng ở ngoài thành, thẳng đến hoàng hôn vừa tắt, mới ngừng ở một mảnh đất trống vùng ngoại ô.

Cung Cửu nghiêng người nằm trên đùi nam nhân, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở to mắt, "Ta thấy ngươi cũng không có việc gì, không bằng đi Thái Bình Vương phủ làm khách?" Như vậy lúc muốn ăn Tiểu Kê cũng không cần ngàn dặm xa xôi tìm tới.

Nhưng mà, Lục Tiểu Phụng cự tuyệt, lý do thực đầy đủ, "Xin lỗi, ta còn có sự tình muốn làm."

Cung Cửu nói: "Tra án?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng là."

Cung Cửu nhìn chằm chằm y, lạnh lùng cười: "Không phải vì trốn ta?"

Lục Tiểu Phụng nghi hoặc: "Ta vì cái gì muốn trốn ngươi?"

Cung Cửu tự tin nói: "Bởi vì ngươi phát hiện mình đã thích ta, không dám thừa nhận mình thích một người nam nhân, cho nên trăm phương nghìn kế muốn tránh ta."

Lục Tiểu Phụng: "......" Trên đời như thế nào sẽ có người tự luyến đến vậy.

Lục Tiểu Phụng khóe miệng hơi méo, vô ngữ nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều."

Cung Cửu nhíu mày: "Thật là ta nghĩ nhiều đâu?"

Lục Tiểu Phụng sắc mặt nghiêm túc, gật đầu nói: "Thiên chân vạn xác."

Cung Cửu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin, phi thường rõ ràng nói: "Ta ưu tú vậy, ngươi sao có thể không thích?"

"......" Hệ thống thật muốn nôn mửa.

Bộ dáng thiếu niên cao ngạo thực đáng đánh đòn, bất quá sau khi thói quen, liền cảm thấy có chút đáng yêu. Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ mà phát ra một tiếng thở dài, xoa đầu thiếu niên, trong lòng không biết sao lại mềm đến rối tinh rối mù, thập phần buồn cười nói: "Được được được, ta thích ngươi, muốn tránh ngươi, thế này được rồi đi."

Cung Cửu lại cảm thấy nam nhân qua loa cho xong, nhưng cũng không quá chấp nhất vấn đề này nữa, nói: "Vụ án ngươi nói chính là án của Thêu hoa đạo tặc?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng vậy."

Cung Cửu nói: "Vụ đó còn cần tra sao?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi lời này có ý tứ gì?"

Cung Cửu nói: "Ngươi trong lòng hẳn là minh bạch."

Lục Tiểu Phụng nói: "Xin lỗi, ta thật sự không hiểu rõ ý của ngươi."

"Tiểu Kê sao bỗng nhiên choáng váng vậy?" Ánh mắt dừng trên mặt nam nhân, như tìm được lý do, trêu chọc: "Chẳng lẽ mới vừa rồi thân thiết một phen, tiêu hao không chỉ có thể lực của ngươi, còn có trí nhớ?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Muốn mắng người làm sao bây giờ?