Chương 12

Suốt ba ngày, Cung Cửu đều chỉ đọc tiểu thuyết về mình, thỉnh thoảng run rẩy cười.

Hệ thống xem đến phát run, sợ hắn lẩn quẩn trong lòng chạy tới tai họa hai người gần hắn nhất là Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh. Gia hỏa này mà phát điên, dựa vào vũ lực của hắn, không người có thể ngăn cản. A, ngoại trừ Tiểu Lão Đầu, bất quá Tiểu Lão Đầu tuyệt đối không ra tay cứu vớt trinh tiết của nam chính và bằng hữu của y.

Mặt trời lên cao, trời trong nắng ấm.

Hôm nay là ngày đẹp trời, cũng là ngày thích hợp ra biển.

Một chiếc thuyền lớn dừng bên bờ biển.

Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh phi thân nhảy lên boong tàu.

"Rốt cuộc rời đi cái địa phương quỷ quái này! A ——" Tư Không Trích Tinh thét dài một tiếng, phát tiết buồn khổ tích góp nhiều ngày.

Đảo này tuy rằng không nhỏ, nhưng cơ hội cho hắn chơi đùa cùng với "Đại triển thân thủ" thật sự quá ít, các loại người ngọa hổ tàng long, còn có phân chia địa bàn, đắc tội đối phương còn muốn toàn thân chạy thoát là nằm mơ, từ lúc bị Độc Nhãn Thiết Thủ hung hăng dạy cho một bài học, Tư Không Trích Tinh cũng chỉ dám chạy tới hầm rượu trộm uống rượu, ai bảo nơi đó là địa bàn của Cung Cửu.

Lục Tiểu Phụng chế nhạo: "Ta thấy ngươi mỗi ngày đi dạo, trộm cắp khắp nơi, còn tưởng rằng ngươi sẽ vui đến quên cả trời đất, luyến tiếc rời đi."

Tư Không Trích Tinh lập tức phản kích nói: "Nơi nào so được với ngươi......"

Hắn đột nhiên ngưng bặt, thân hình run lên, chỉ cảm thấy có tầm mắt cực nóng dừng lại ở nửa người dưới của mình. Chậm rãi xoay đầu, liền nhìn thấy Cung Cửu vẻ mặt cao thâm khó đoán mà nhìn chằm chằm hắn, nói đúng ra là nhìn chằm chằm mông của hắn, biểu tình cổ quái lại quỷ dị, cúc hoa của hắn cả kinh đến căng thẳng, giật mình thay đổi vị trí, giấu kỹ mông mình.

Lại thấy Lục Tiểu Phụng cũng đi theo hắn.

Tư Không Trích Tinh nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Nơi này là góc chết."

Theo ánh mắt y, Tư Không Trích Tinh nhìn thấy Cung Cửu thần sắc âm tình bất định, nháy mắt đã hiểu.

Tư Không Trích Tinh hạ giọng nói: "Hắn làm gì nhìn chằm chằm...... mông của chúng ta?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Nam nhân nếu là nhìn chằm chằm mông của nữ nhân, đại biểu cái gì?"

"Tự nhiên là có ý tứ, hơn phân nửa là muốn ngủ với nàng." Chưa hết câu, Tư Không Trích Tinh kinh khủng nói: "Hắn hắn hắn hắn.... cũng tưởng...... chúng ta?"

Lục Tiểu Phụng vẻ mặt ngưng trọng nói: "Có khả năng."

Tư Không Trích Tinh nói: "Sao ta không nhận ra hắn có loại ham mê này?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Ngươi có thể thăm dò rõ ràng tư duy của một kẻ biếи ŧɦái sao?"

Tư Không Trích Tinh: "......"

Tư Không Trích Tinh lắc đầu, trốn ra sau lưng Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng: "...... Ngươi làm gì thế?"

Tư Không Trích Tinh: "Hắn nhất định hứng thú đối với ngươi nhiều hơn với ta, ngươi xem, hắn ngứa, chỉ tìm ngươi quất hắn, mà không phải ta. Này đủ để thuyết minh, mục tiêu của hắn là ngươi, ta chỉ là tiện thể."

Lục Tiểu Phụng: "......Nghĩa khí huynh đệ của ngươi đâu?"

Tư Không Trích Tinh vung tay lên, rất giống tác phong của Lục Tiểu Phụng, nói: "So với trinh tiết, nghĩa khí không có ý nghĩa."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Cung Cửu nhìn chằm chằm mông của Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Hắn suy nghĩ mình có cảm thấy hứng thú với mông nam nhân hay không, nhìn chằm chằm mãi liền bắt đầu thất thần.

Mông Tư Không Trích Tinh tựa hồ không đẹp bằng Lục Tiểu Phụng, đặc biệt là nhìn từ bên hông, mông của Lục Tiểu Phụng vừa cong vừa đẹp, không thua gì mông nữ nhân.

Cung Cửu liếʍ liếʍ môi, hắn không có hứng thú với mông của Tư Không Trích Tinh, nhưng lại nổi lên tình thú với mông của Lục Tiểu Phụng.

Hệ thống thét to: "Ngươi sao có thể biếи ŧɦái đến vậy? Nhìn mông nam nhân cũng có thể cứng! Ngươi đừng nói với ta, ngươi thay đổi xu hướng giới tính?"

Cung Cửu tự mình tỉnh lại: "Đại khái là mấy ngày nay xem nhiều đồng nghiệp văn, chịu một chút ảnh hưởng."

Hệ thống: "...... Kêu ngươi ít xem truyện người lớn về mình đi, ngươi không nghe, hiện tại thấy hậu quả đi."

Cung Cửu: "Cũng có chỗ tốt."

Hệ thống: "Chỗ nào tốt?"

Cung Cửu: "Ngưu Nhục Thang sớm hay muộn phải gả ra ngoài, hơn nữa khả năng dùng roi của nàng không bằng Lục Tiểu Phụng. Nếu ta biến Tiểu Kê thành người của ta, không phải lúc nào muốn giải tỏa liền có thể giải tỏa sao?"

Hệ thống: "......"

Hệ thống tê tâm liệt phế mà gầm rú: "Tỉnh tỉnh đi! Lục Tiểu Phụng chỉ thích nữ nhân, cũng sẽ không thành người của ngươi, hắc hóa cầm tù Play không thể thực hiện!"

Cung Cửu nói: "Ta cảm thấy phương pháp này khá tốt."

Tầm mắt hắn dừng ở trên cái mông so nữ nhân còn gợi cảm hơn của Lục Tiểu Phụng, liếʍ liếʍ môi, thấp giọng cười: "Tuy rằng ta không thích nam nhân, nhưng đối tượng là Tiểu Kê, có thể gợi lên một chút hứng thú của ta. Đem y biến thành người của ta, là chủ ý không tồi."

Hệ thống: "......"

Xem ra hiện giờ chỉ có nó mới có thể cứu trinh tiết của nam chủ, hệ thống vì sự vĩ đại của mình mà cảm động, khuyên bảo vị ký chủ đột nhiên nảy sinh hứng thú với nam nhân của mình: "Không phải ngươi có thói ở sạch sao? Trước kia bởi vì ghét bỏ Sa Mạn không sạch sẽ, chạm cũng không chạm vào nàng, chẳng lẽ đổi thành nam nhân, ngươi liền quên Lục Tiểu Phụng ngủ với rất nhiều nữ nhân rồi?"

Cung Cửu nói: "Phía trước của y ô uế, mặt sau còn thực sạch sẽ."

Hệ thống: "......"

Ta xỉu! Nguyên lai gia hỏa này muốn đè nam chính, không phải bị đè!

Hệ thống có loại xúc động muốn giúp ký chủ phổ cập tri thức khoa học về sinh lý, chỗ đó thì sạch sẽ cái quỷ gì a! Bất quá loại biếи ŧɦái cỡ Cung Cửu khẳng định sẽ giảo biện, không sạch sẽ, rửa sạch là xong. Haizz, ngẫm lại liền tâm mệt.

Cung Cửu nhất thời hứng khởi, tự ra quyết định đem Lục Tiểu Phụng biến thành người của hắn, đón gió biển, ở trong lòng vui sướиɠ cười khẽ.

Hệ thống thấy mình sắp vỡ vụn, bi thống thành một dòng sông.

Vì cái gì vì cái gì vì cái gì?! Ký chủ của nó là tên biếи ŧɦái chết tiệt Cung Cửu!

"Ánh mặt trời tỏa sáng khắp thế gian sao nỡ từ bỏ ta, ý trời trêu ngươi, gió lạnh từng cơn. Hết cách rồi, người ta thật biết cách tranh thủ. Cuộc sống này không còn yêu ai được nữa........."

Hệ thống sống không còn gì luyến tiếc, Lục Tiểu Phụng không biết, y chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh lan khắp toàn thân, nhịn không được rùng mình một cái, tự mình lẩm bẩm: "Như thế nào đột nhiên có chút lạnh......"

Tư Không Trích Tinh tai thính, cười ha ha trêu ghẹo nói: "Có người mơ ước mông của ngươi, trong lòng ngươi tự nhiên rét run."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Thuyền theo gió vượt sóng.

Đi được nửa đường, một con thuyền hàng không lớn không nhỏ dần đến gần thuyền bọn họ.

"Công tử, phía trước có con thuyền hàng không rõ của ai đang hướng về phía bên này."

Cung Cửu chắp tay sau lưng, ngắm nhìn phương xa, tầm mắt hắn rất tốt. Lập tức phát hiện thân ảnh màu trắng quen thuộc, liền nhàn nhạt nói: "Không ngại, là người quen."

Đúng là người quen, người nọ vừa bước lên thuyền, liền cùng Lục Tiểu Phụng nắm tay, tựa như anh em tốt thất lạc nhiều năm gặp lại, trông rất thân mật.

Tư Không Trích Tinh kéo khóe miệng, chịu không nổi mà run lên, nói: "Buồn nôn."

Tầm mắt Cung Cửu cũng dừng lại trên bàn tay giao nắm của hai người, con ngươi sâu thẳm hơi hơi nheo lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Lục Tiểu Phụng kinh hỉ nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi sao lại tới đây?"

Hoa Mãn Lâu nói: "Nghe nói ngươi gặp nạn trên biển, ta không tin, liền lại đây nhìn xem."

Hoa Mãn Lâu nói nghe nhẹ nhàng, Lục Tiểu Phụng lại biết, trên biển rộng nguy hiểm khắp nơi, đặc biệt đôi mắt Hoa Mãn Lâu còn không nhìn thấy. Nghĩ đến bằng hữu vì tìm y, mạo hiểm sinh mệnh một mình tiến đến, Lục Tiểu Phụng sao có thể không cảm động?

Y vỗ vai bằng hữu, kích động nói: "Ngươi thực tốt."

Hoa Mãn Lâu cười nói: "Ngươi không có việc gì, ta liền an tâm."

Một màn này, thật gay. Tư Không Trích Tinh che lại đôi mắt, chịu không nổi mà đem đầu vặn sang bên, vừa lúc từ khe hở ngón tay nhìn đến Cung Cửu sắc mặt âm tình bất định.

Tư Không Trích Tinh: "......"

Tư Không Trích Tinh sợ hãi đem đầu lại xoay về, nhìn anh em tốt Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu, lại dùng dư quang lén lút nhìn Cung Cửu thần sắc quỷ quyệt, cảm thấy chính mình đang ở Tu La điện, không khí căng thẳng như chạm vào là nổ ngay. Hắn bỗng nhiên nhớ tới quan hệ "đặc thù" giữa Cung Cửu cùng Lục Tiểu Phụng, lại nghĩ đến Cung Cửu vừa rồi phát thần kinh nhìn chằm chằm mông của hắn cùng Lục Tiểu Phụng, hình như phát hiện điều gì.

Gia hỏa này đối Lục Tiểu Phụng có ý tứ, hiện tại nhìn thấy Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu thân mật, ấp ấp ôm ôm, ngọt ngào kích động như Chức Nữ cùng Ngưu Lang một năm gặp nhau một lần, bầu không khí vợ chồng son không ai chen chân được, lòng mang địch ý cũng không khó lý giải.

Sau khi thấy trò hề của Cung Cửu nằm lăn lộn trên mặt đất, trong lòng Tư Không Trích Tinh luôn cảnh giác với Cung Cửu, sợ hắn đột nhiên chập mạch phát bệnh hù dọa người.

Thân là hảo huynh đệ, Tư Không Trích Tinh không thể mặc kệ sự tình phát triển, vạn nhất Cung Cửu phát bệnh, hai cái bằng hữu của hắn chẳng phải gặp tai ương? Tuy rằng thích xem Lục Tiểu Kê mất mặt, nhưng nếu liên quan đến Cung Cửu thì quên đi, cho nên Tư Không Trích Tinh lớn tiếng nói: "Lục Tiểu Kê, ngươi là một đại nam nhân không phải nữ hài tử, thấy bằng hữu vừa kéo vừa ôm, cùng cái đàn bà giống nhau."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hoa Mãn Lâu: "......"

Cảm thấy bị trêu ghẹo, ha hả.

Tư Không Trích Tinh liếc nhìn Cung Cửu một cái, phát hiện đối phương đã dời tầm mắt, như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại ngắm nhìn mặt nước, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Hoa Mãn Lâu cùng Lục Tiểu Phụng lại bắt đầu hàn huyên.

Hoa Mãn Lâu nói: "Ta vốn dĩ muốn sớm một chút ra biển tìm kiếm các ngươi, không ngờ khi ra biển gặp chút việc ngoài ý muốn, trì hoãn mấy ngày."

Lục Tiểu Phụng nói: "Ngoài ý muốn gì?"

Hoa Mãn Lâu nói: "Ta nhặt được một thiếu niên thân bị trọng thương ở trên biển."

"Nga?" Lục Tiểu Phụng nhướng mày nói: "Thiếu niên này mệnh thật lớn."

Nụ cười ôn tồn lễ độ của thanh niên lộ ra tia ấm áp, Lục Tiểu Phụng đánh giá đối phương, chậm rãi nói: "Tâm tình của ngươi tựa hồ thực tốt, xem ra ngươi cùng y ở chung không tồi."

Khóe môi Hoa Mãn Lâu hơi hơi gợi lên: "Nếu có một ngày, ngươi phát hiện trên đời có một người trải qua những chuyện không khác gì ngươi, tính cách cũng giống ngươi, tâm tình cũng sẽ tốt như ta."

Trải qua những chuyện giống nhau, tính cách không khác biệt lắm? Chẳng lẽ là anh em song sinh.

Lục Tiểu Phụng hồ nghi nói: "Lời này thật sao?"

Hoa Mãn Lâu nói: "Ngươi nếu không tin, không ngại tự mình đi nhìn một cái."

Lục Tiểu Phụng nhấc chân leo lên một con thuyền khác, thật sự tự mình đi xem thiếu niên trong miệng Hoa Mãn Lâu.

Cung Cửu đi theo phía sau y, không phải vì muốn dính Tiểu Kê, mà là hệ thống nói nó kiểm tra thấy một linh hồn từ nơi khác đến, hắn muốn tìm hiểu.

Chờ đến lúc gặp được thiếu niên trong miệng Hoa Mãn Lâu, Cung Cửu cùng Lục Tiểu Phụng đều kinh ngạc như nhau. Đồng dạng đôi mắt nhìn không thấy, tướng mạo tú khí, khí chất ôn tồn lễ độ, liền ngữ điệu nói chuyện đều giống, thiếu niên giống như là Hoa Mãn Lâu 2.0, nếu không phải tuổi không khớp, bọn họ quả thực hoài nghi đối phương là con trai Hoa Mãn Lâu.

Hệ thống kinh hô ra tiếng: "Nguyên Tùy Vân!"

Cung Cửu nói: "Nguyên Tùy Vân là ai?"

Hệ thống nói: "Vai ác đại BOSS trong thế giới của Sở Lưu Hương, cuối cùng bị tình nhân Kim Linh Chi cắm đao sau lưng, cả hai cùng ngã xuống biển, đồng quy vu tận. (cùng chết)"

Cung Cửu nói: "Y làm sao đến được thế giới này của chúng ta? Chẳng lẽ vùng biển này là thông đạo nối liền giữa hai cái thế giới?"

Hệ thống: "...... Tưởng tượng không tồi a."

Hệ thống bắt đầu tìm tòi, kết quả thực ngoài ý muốn: "Tưởng tượng của ngươi thế mà đúng rồi."

Cung Cửu kiêu ngạo nói: "Đáp án không phải rõ ràng sao, chỉ có đồ ngốc mới đoán không được."

Đồ ngốc hệ thống: "............"

Ống tay áo bị giật nhẹ, Cung Cửu hoàn hồn, chỉ thấy Lục Tiểu Phụng tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Ra đây một chút, ta có lời muốn nói với ngươi."

Cung Cửu tò mò mà theo y ra ngoài.

Gió biển thổi bay mái tóc dài, mang theo vị mặn chui vào chóp mũi.

Cung Cửu đem tóc dài vén ra phía sau tai, nhìn Lục Tiểu Phụng vẻ mặt thâm trầm, hỏi: "Ngươi kêu ta ra có chuyện gì?"

Lục Tiểu Phụng trầm giọng: "Ngươi cảm thấy thiếu niên kia như thế nào?"

Cung Cửu hồi tưởng một chút hình ảnh mới nhìn đến vừa rồi, cảm khái: "Thật giống đệ đệ thất lạc nhiều năm của Hoa Mãn Lâu."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng nghẹn một chút, nói: "Ngươi không thấy y trong ngoài không đồng nhất sao?"

"Ngươi nói cái này a." Cung Cửu nói: "Y thật là một nhân vật nguy hiểm."

Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Đáng tiếc, Hoa Mãn Lâu không nghĩ như vậy."

Cung Cửu nói: "Kẻ trong cuộc thì mờ mịt, ngoài cuộc thì tỉnh táo, thật vất vả tìm được một nửa của đời mình, đầu óc nhất thời nóng lên thực bình thường. Chờ đầu óc thanh tỉnh, hắn liền biết, đóa hoa mong manh hắn tưởng cần tỉ mỉ che chở, kỳ thật là một đóa hoa ăn thịt người không nhả xương."

Lục Tiểu Phụng: "...... Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu."

Thấy nam nhân xoay người đi về phía khoang thuyền, Cung Cửu nói: "Ngươi đi nhắc nhở Hoa Mãn Lâu?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Đúng vậy."

Cung Cửu nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất không cần uổng phí sức lực, hai người bọn họ đang thân thiết nóng bỏng, ngươi có nói gì đi nữa thì Hoa Mãn Lâu cũng không nghe lọt."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Thân thiết nóng bỏng? Lục Tiểu Phụng run run khóe miệng, vì từ Cung Cửu dùng suýt té xỉu.

Cung Cửu lại nói: "Hiện tại, trên giang hồ một mảnh gió êm sóng lặng, thực sự làm người ta nhàm chán, thật vất vả có chuyện hấp dẫn xem, ngươi cũng không nên chạy tới quấy rối, phá hư hứng thú của người khác."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Người khác là ai, còn phải nói sao, chính là thiếu niên đáng giận trước mắt này.

Lục Tiểu Phụng một lần nữa đánh giá lại trình độ ác liệt của Cung Cửu, gia hỏa này quả thực e sợ cho thiên hạ không loạn, thích đem vui sướиɠ thành lập ở trên sự thống khổ của người khác, trên thế giới sao lại có loại người ác liệt như vậy?!

Căng da đầu chịu đựng tầm mắt bức người của Cung Cửu, Lục Tiểu Phụng nhỏ giọng nhắc nhở Hoa Mãn Lâu cảnh giác với thiếu niên kia, Hoa Mãn Lâu không để ý lắm mà cười cười, tựa hồ cũng không đem lời y nói để ở trong lòng.

Nhìn bộ dáng nôn nóng của Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu thở dài nói: "Nam nhân giữa xoáy nước tình yêu a."

Lục Tiểu Phụng: "...... Ngươi nói bừa cái gì đó."

Ánh mắt y chuyển qua trên mặt Hoa Mãn Lâu, chỉ thấy đối phương tươi cười ôn nhu đến cơ hồ tan chảy nhân tâm, Lục Tiểu Phụng không khỏi nao nao, trong lòng bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo, ngay sau đó lắc đầu bật cười, Hoa Mãn Lâu không thích nam nhân, sao có thể đâu.