Chương 5: Bằng hữu
Đại mỹ nhân xuất trướng hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, không khí náo nhiệt trong Tụ Xuân Lâu lập tức đạt tới cao điểm, ngay cả Diệp Cô Thành cũng nhìn về nữ nhân đánh đàn giữa đài cao kia.
Cung Cửu vẫn không nhanh không chậm uống rượu như trước, thản nhiên cười nói:“Diệp thành chủ cũng cảm thấy hứng thú với vị hoa khôi kia?”
Diệp Cô Thành quay lại đầu lại, lãnh đạm liếc nhìn Cung Cửu một cái, yên lặng không nói. Không biết tại sao, Cung Cửu bỗng nhiên cảm thấy vị Bạch Vân thành chủ này có chút không được tự nhiên đến khả ái, hắn đại khái có thể đoán được Diệp Cô Thành có lẽ đang oán thầm hắn, nhưng cố tình còn muốn ra vẻ lạnh như băng, thật sự rất thú vị. Hơn nữa Cung Cửu càng có dự cảm, Diệp Cô Thành cũng không muốn động thủ với hắn, cho nên Cung Cửu mới có thể càng lúc càng làm càn, dù sao tạm thời lục này, Cung Cửu cũng không muốn ăn một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên .
Cho nên nói, có đôi khi không thể cô tức dưỡng(nể quá hóa hỏng), nhất là đối đãi với biếи ŧɦái, không thèm chú ý sẽ chỉ làm đối phương được đằng chân lên đằng đầu dây dưa không ngớt, ngược lại không bằng lấy lôi đình chi thế đả kích ngay từ đầu cho xong…… Có lẽ rất nhanh Diệp Cô Thành sẽ vì tư tưởng trốn tránh này của mình mà hối hận không thôi . (Mấy bợn, đây là một bài học đấy, ghi vào sổ tay là vừa =))
Mỹ nhân kia biểu diễn xong, tú bà dùng chiếc quạt che đi gương mặt không che cũng chẳng ai thèm nhìn, phe phất ngăn tiếng cười nhìn thật hèn. Uốn éo đi lên đài, cả tiếng tuyên bố giá ban đầu của hoa khôi này. Aa, nhất thời khiến một trận hoan hô ồn ào cực lớn, sau đó là báo giá liên tiếp.
Lúc này biểu tình của Diệp Cô Thành bắt đầu hơi đổi, vì y rõ ràng nghe được, nữ nhân kia tên gọi Sa Mạn — y không khỏi nhìn Cung Cửu một cái, đồng thời trong lòng cũng không khỏi sáng tỏ: Khó trách y lại gặp phải tên biếи ŧɦái Cung Cửu này ở đây, nguyên lai là do vấp phải chuyện của Sa Mạn này.
Biểu tình Cung Cửu thực bình thường, cũng không báo giá, tựa hồ chẳng có chút hứng thú gì với nữ nhân kia, ngược lại lại nhìn Diệp Cô Thành, rất nghi hoặc hỏi:“Thành chủ có gì chỉ giáo?” Diệp Cô Thành không đáp, Cung Cửu liền khép hờ hai mắt, ái muội cười nói:“Nếu thành chủ có ý với hoa khôi kia…… Tại hạ liền mua nàng tăng cho thành chủ, được chứ?”
“Ngươi thật vô lễ.” Diệp Cô Thành tựa hồ thật sự sinh khí, nhưng trong lòng càng nhiều nghi hoặc — Cung Cửu và Sa Mạn là quan hệ gì, Diệp Cô Thành không thể nào rõ hơn, Cung Cửu sao lại không mua Sa Mạn chứ? Không phải vì hiệu ứng hồ điệp chứ y chứ……
Như đi vào cõi tiên Diệp Cô Thành không khỏi nghĩ, nếu không có Sa Mạn, Lục Tiểu Phụng khẳng định sẽ chết trong tay Cung Cửu, cái chết này sẽ rất tồi tệ, xem ra uy lực hiệu ứng hồ điệp thật sự không thể khinh thường a…… Nhưng mà Diệp Cô Thành lại nghĩ, y cũng không tính tham gia kế hoạch tạo phản kia của Nam Vương để rồi sau đó chết trong đem trăng tròn nơi Tử Cấm Đỉnh, nội dung truyện đã sớm thay đổi, cần gì phải rối rắm thêm đâu? Hơn nữa, lấy vận khí vô địch kia của Lục Tiểu Phụng, căn bản không cần lo lắng cho hắn, liền tính không có Sa Mạn, nói không chừng còn có thể xuất hiện Phong Mạn Lãng Mạn gì đó, nói có đúng không.
Nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành đột nhiên có cảm giác rộng mở thông suốt, vẻ mặt cũng giãn ra rất nhiều, ngay cả làm bằng hữu với Cung Cửu, cũng không có gì mâu thuẫn, dù sao trong thế giới Cổ Long sóng gió thật sự quá nhiều, ký dĩ lai chi, mình phải thích ứng cái tên tính cách kỳ quái này, nếu vẫn ôm thành kiến, cuộc sống sẽ rất khó khăn a .
“Nam nữ hoan ái vốn là nhân chi thường tình, thành chủ luôn tự giữ như vậy, chẳng lẽ không phải mất đi rất nhiều lạc thú?” Cung Cửu không biết sống chết tiếp tục nói, kỳ thật trong lòng hắn thậm chí có loại ý thức tiềm ẩn muốn chọc giận Diệp Cô Thành, điều này đại khái có thể cho là do bản tính thụ ngược khuynh hướng của hắn mà ra đi .
“Ký hỉ ái chi(đã thích thì tiến tới), mua luôn rồi tính, nhăn nhăn nhó nhó như vậy, có phải là nam nhân không?” Diệp Cô Thành thực ngoài ý muốn không chút tức giận, chỉ thản nhiên như vậy mà dẫn theo ngữ khí trào phúng hỏi lại một câu, ngược lại làm Cung Cửu kinh sợ chết đứng:“Thành chủ…… Đang… đang nói đùa với tại hạ sao?”
“Vì sao ta không thể nói đùa nào?” Diệp Cô Thành chậm rãi nói, rồi nhấc chén rượu chưa từng động lên uống một ngụm.
Cung Cửu thật sự vừa sợ hãi lại bất ngờ, Diệp Cô Thành chẳng những biết châm chọc nói giỡn, còn uống rượu! cái này…… Đến tột cùng là hắn điên rồi, hay là thế giới này điên rồi? Cung Cửu lại không biết kỳ thật Diệp Cô Thành nghĩ gì, dù sao lúc trước Cung Cửu cũng không quen Bạch Vân thành chủ, chẳng qua là tin truyền miệng mà thôi, vậy y hơi thay đổi một ít, cũng có thể mà…… Hắn bỗng nhiên nghĩ thông, không muốn cưỡng ép mình như thế nữa — đã có thể sống lại, chỉ cầu tiêu dao mà thôi, nếu bị cố ý mô phỏng mà trói buộc chính mình, ngược lại chỉ rơi xuống thấp kém mà thôi.
Tùy tính là được, tóm lại y vẫn là Diệp Cô Thành, từ đầu đến cuối.
“Thành chủ đây là, coi Cung Cửu như bằng hữu sao?” Cung Cửu mặt ngoài thực tùy ý hỏi, trong lòng lại thật sự rất chờ mong — hai thế làm người, kỳ thật hắn cũng rất tịch mịch.
Diệp Cô Thành liếc Cung Cửu một cái, không phủ nhận cũng không cự tuyệt, chỉ nói:“Thế giới này còn có người da mặt dày hơn ngươi sao?”
Cung Cửu nở nụ cười, nụ cười của hắn mang đến cho người ta cảm giác như mộc xuân phong, hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, cứ như nói đùa lại
tựa như nghiêm túc nói:“Nếu chỉ có người da mặt dày thiên hạ đệ nhất mới có thể trở thành bằng hữu của thành chủ, ta cần cố gắng bảo trì danh hào này mới được.”
Diệp Cô Thành không thể không thừa nhận, Cung Cửu thật là nam nhân rất có mị lực, hắn cười quả thực sắp chọt đui cả mắt Diệp Cô Thành, thân là thành viên hiệp hội bề ngoài…… Diệp Cô Thành thật sự khó có thể cự tuyệt tình hữu nghị của một mĩ nam tự đưa đến cửa a.
Thẳng đến lúc này, không khí giữa hai người mới không quỷ dị nữa, nhưng một tiếng kêu khóc đột nhiên lại đánh vỡ loại hài hòa này, quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Sa Mạn…… lúc này nàng đang bị một cục thịt mỡ đeo vàng mang bạc kéo vào phòng, hiển nhiên, nàng đã có chủ …… Cho dù là mĩ nhân đẹp đến mức nào, trong Tụ Xuân Lâu này, cũng chỉ là một thứ hàng hóa mà thôi, sao có thể có quyền tự chủ chứ?
Sa Mạn khóc thật sự thương tâm, nàng muốn rút tay ra khỏi bàn tay gã phú hào đáng khinh kia, còn ôm hy vọng xa vời, muốn thoát khỏi vận mệnh rơi vào bùn nhơ kia, thế nhưng các nam nhân tìm đến mua vui chỉ cười ha hả nhìn trò vui này, người ra cao thì được, bọn họ đều không có dị nghị, cũng không có khả năng đi xen vào việc của người khác — nam nhân đến dạo chơi thanh lâu, sao có thể có lòng thông cảm rẻ tiền như thế?
Cung Cửu cũng có chút hoảng hốt, hắn lại nghe được thanh âm kia, thanh âm luôn có thể khiến hắn mềm lòng. Lại nói tiếp, từ sau khi Sa Mạn trở thành người của hắn, luôn lạnh như băng, lúc này đột nhiên nhìn thấy Sa Mạn mười lăm mười sáu đang khóc đến thương tâm như vậy, Cung Cửu cảm giác…… Thật sự có chút khó có thể hình dung.
“Đến tột cùng vì sao ngươi phải do dự?” Diệp Cô Thành nhìn Cung Cửu, nam nhân vẫn tác phong nhanh nhẹn, lại mang theo vài phần bất cần đời này, nay đang thần sắc khó phân biệt nhìn Sa Mạn bị kéo vào phòng trong tiếng cười đầy ái muội, cả bất giác bóp nát chén rượu cầm trong tay.
Cung Cửu có chút giật mình nhìn về phía Diệp Cô Thành, trừng mắt nhìn, sau một lúc lâu mới khôi phục lại, cười hơi chua xót, giải thích nói:“Thành chủ nghĩ nhiều, Cung Cửu chỉ là chợt nhớ tới vong mẫu, tâm sinh cảm khái mà thôi…… nữ nhân kia…… thanh âm có vài phần tương tự với tiên từ(mẹ hiền quá cố).” Nói xong liền phủi đi mảnh vỡ trên tay.
Diệp Cô Thành cảm thấy chấn động, y và Cung Cửu bất quá chỉ mới quen biết không đến một ngày mà thôi, tại sao Cung Cửu lại nhắc thẳng tới mẫu thân đã mất của hắn? ! theo Diệp Cô Thành biết, mẫu thân của Cung Cửu là khúc mắc tử huyệt của hắn, hắn tựa hồ chưa bao giờ đề cập nửa phần với ngoại nhân, thậm chí nghe được đề tài liên quan liền nổi điên phát cuồng, hiện giờ…… Chẳng lẽ thật sự vì mị lực của anh đây độc nhất vô nhị? Diệp Cô Thành ngây ngốc vươn tay sờ sờ mặt mình, có điểm hoài nghi thế giới này không phải huyền huyễn chứ.
Cung Cửu kỳ thật cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự là nhất kiến như cố(gặp lần đầu đã thân) trong truyền thuyết? Hắn theo bản năng liền nói thật cho Diệp Cô Thành biết…… Bất quá lúc này hắn xưa đâu bằng nay, đã biết chân tướng, liền đã chậm rãi cởi bỏ khúc mắc, tự nhiên sẽ không kiêng dè gì nhắc tới chuyện của mẫu thân. Huống hồ Diệp Cô Thành tuyệt đối sẽ giữ bí mật cho hắn, có thể làm bằng hữu cùng người như vậy, có gì không yên tâm nào?
Thật sự là người có tên, cây có bóng.
“Vừa có di tình xảo hợp này, mang nữ nhân kia về cũng được. Chỉ là…… Chung quy là nữ tử phong trần, nếu hãm quá sâu, e rằng bị phản phệ(cắn trả).” Diệp Cô Thành suy nghĩ trong chốc lát, mới nói ra lời như vậy — nếu Cung Cửu đã “Thành thật” với y như thế, y cũng nên nhắc nhở hai câu, Sa Mạn thật sự không tính là hảo nữ nhân gì. Quả thật Cung Cửu càng không phải thứ tốt, nhưng Sa Mạn là một “kẻ phản bội”, cái này đủ làm người ta tránh càng xa xàng tốt .
“Phản phệ?” Cung Cửu hơi sững lại, trong lòng cũng rùng mình, âm thầm cười khổ nghĩ: Đó là phản phệ sao? Kiếp trước hắn bị nữ nhân này hại chết …… Lại nhìn Diệp Cô Thành mặt không chút thay đổi, Cung Cửu cảm thấy chợt cảm thấy ấm áp vài phần, lời nhắc nhở tha thiết ân cần này, đủ thấy người này mặt lãnh tâm nhiệt. Hơn nữa…… Không hổ là Bạch Vân thành chủ, một câu nói toạc cả Thiên Cơ a.
Nghe được Cung Cửu này hỏi lại một tiếng, Diệp Cô Thành lại nghĩ đối phương không thèm để trong lòng, không khỏi giận dữ, mang theo vài phần cười lạnh nói:“Đừng xem nhẹ nữ nhân, đến chết mới biết hối hận, liền đã quá trễ!” Nói xong lời này, Diệp Cô Thành lại có chút hối hận – cần gì xen vào việc của người khác a? Rõ ràng ngay từ đầu y chỉ muốn thoát khỏi biếи ŧɦái này thôi mà?
Cung Cửu nhất thời hoàn hồn, ôn thanh nói nói:“Thành chủ một phen hảo ý, Cung Cửu tất sẽ ghi nhớ trong lòng. Nữ tử phong trần này còn không đến mức làm ta nhớ mãi trong lòng, lại càng không tất vì nàng mà làm mất đi hưng trí của hai ta.” Nói xong liền rót thêm chén rượu, rót đầy rượu chậm rãi thưởng thức , vứt đề tài này qua một bên, không đề cập đến chuyện Sa Mạn nữa .
Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu đã mất đi hào hứng muốn mang theo Sa Mạn, không biết tại sao có chút vui mừng…… Chẳng lẽ y, thật coi tên biếи ŧɦái này trở thành bằng hữu? Diệp Cô Thành không khỏi run lên hai cái, nhưng cũng không nề hà tiếp nhận, sâu trong đáy lòng còn hiện lên vài phần vui sướиɠ khó có thể phát hiện.
Đương có được hữu tình, tịch mịch tự nhiên khó có thể ăn mòn nhân tâm nữa.
Hai người vẫn trò chuyện đến hơn canh ba, nguyệt thượng chi đầu, đương nhiên đại bộ phận thời gian vẫn là Cung Cửu tự quyết định, Diệp Cô Thành rất ít nói, nhưng hai người đều cảm thấy có chút thích ý. Lúc này Tụ Xuân Lâu đã không có người uống rượu ở đại đường, nhã gian cũng đều kéo mành, tiếng rêи ɾỉ cũng từ tứ phương truyền đến, Cung Cửu cùng Diệp Cô Thành liếc nhau, liền thập phần ăn ý ném bạc cùng ly khai.
“Tiền trang thành đông là sản nghiệp của tại hạ, không biết thành chủ đặt chân nơi nào?” Hai người yên lặng không nói gì đi một đoạn đường, mắt Cung Cửu đầy ý cười nhìn Diệp Cô Thành hỏi.
“Ta cũng ở thành đông, thuê một tòa đình viện.” ngữ khí Diệp Cô Thành thản nhiên trả lời, lại bỏ thêm một câu “Ngày mai sau giờ ngọ, ta sẽ đáp đò ven sông.” Dứt lời lướt nhẹ đi xa.
Cung Cửu đứng tại chỗ, không khỏi bật cười, Bạch Vân thành chủ này thật sự có chút khả ái, hoàn toàn không giống kiếm khách lạnh lùng vô tình như trong đồn đãi, hoặc có lẽ…… đó chỉ là ngụy trang của y trước mặt người khác thôi, người không hiểu y chỉ cảm thấy khó có thể thân cận, nhưng Cung Cửu lại cảm thấy, Diệp Cô Thành kỳ thật rất dễ xúc động, tâm cũng khá mềm mại, còn có chút không được tự nhiên, thật sự càng ngày càng khiến hắn cảm thấy hứng thú .
Quay người lại, Cung Cửu chậm rãi đi theo hướng dẫn đến Tụ Xuân Lâu.
Ngày kế, trong Tụ Xuân Lâu rối loạn một trận, phú thương trong thành chết trong lâu ngay đêm đó, hoa khôi tiếp khách Sa Mạn không biết tung tích.
Chính ngọ, đình viện thành đông, Diệp Cô Thành sau khi luyện kiếm tắm rửa ra phòng khách gặp phải Cung Cửu, cùng với Sa Mạn đứng phía sau Cung Cửu hầu hạ, sắc mặt chợt đen vài phần.
______________________________________-