Chương 1

“Anh Tử Trần, sau này lớn lên em sẽ gả cho anh nhé!”

“Tiểu Uyên muốn làm vợ của anh Tử Trần. Sau này chúng ta sẽ mua một ngôi nhà thật lớn, thật lớn! Xây một khu vườn trồng đầy hoa hồng. Tiểu Uyên sẽ học nấu ăn để mỗi ngày có thể nấu cho anh Tử Trần!”

“Anh Tử Trần nhớ phải ăn hết đấy!”

Trong bức ảnh cũ được cất giữ cẩn thận, cô gái nhỏ với nụ cười rạng rỡ đứng bên cạnh cậu bé cao hơn mình, bàn tay hai người nắm chặt, thân thiết dựa vào nhau, trong đôi mắt thơ ngây là niềm vui hân hoan của trẻ thơ.

Bạch Uyên vẫn còn nhớ, năm ấy cô tám tuổi, Lục Tử Trần mười bốn tuổi. Cô là con gái nuôi của nhà họ Lục, trên danh nghĩa Lục Tử Trần là anh trai nuôi của cô. Nhưng bây giờ, trên giấy tờ hợp pháp, cô là vợ anh - Lục thiếu phu nhân.

Bạch Uyên thất thần khi ngắm nhìn bức ảnh trên tay, những lúc không có ai cô mới dám lấy ra xem, ở nhà họ Lục thì những tấm ảnh này là điều tối kỵ của Lục Tử Trần, không một ai được phép nhắc đến. Bạch Uyên đã lén đem giấu trong phòng, ở một nơi rất kín đáo.

Cô nhìn thời gian trên quả đồng hồ, hiện tại là hai giờ sáng, Lục Tử Trần vẫn chưa về. Cô cất bức ảnh vào cái hộp nhỏ, khóa lại cẩn thận bằng ổ khóa được thiết kế riêng, sau đó đặt dưới hòm tủ gỗ đằng sau giá vẽ tranh. Bạch Uyên xuống tầng dưới, vào bếp pha cho mình một cốc sữa bò, vừa mới quay người liền thấy Dương Anh Phụng bước vào.

Bà lạnh lùng liếc cô một cái, đi thẳng vào trong bếp, lấy ly thủy tinh và viên đá nhỏ trong tủ lạnh. Bạch Uyên siết chặt cốc sữa đang cầm, khẽ nói. “Mẹ, khuya lắm rồi, đừng uống rượu nữa…”

Dương Anh Phụng bật cười, lắc nhẹ ly rượu, viên đá trắng trong ly xoay vài vòng. “Thật là, mỗi lần nghe cô gọi mẹ người tôi liền nổi gai ốc.”

Bạch Uyên cúi thấp đầu, không có lên tiếng.

Dương Anh Phụng nhướng mày hỏi. “Tử Trần còn chưa về à?”

Bạch Uyên nhỏ giọng. “Chưa ạ.”

Nghe vậy bà lập tức lạnh mặt chất vấn. “Cho nên cô muốn đợi nó đến sáng hay gì? Chẳng biết nó lại lang chạ ở chỗ nào rồi. Người làm vợ như cô ngoại trừ ở nhà đợi ra thì còn biết làm gì khác hay không?”

Người Bạch Uyên bỗng run rẩy, gương mặt trắng nhợt. Dương Anh Phụng đi lướt qua cô, ánh mắt sắc như dao. Bà lớn tiếng gọi quản gia Lâm, kêu bà ấy gọi điện cho thư ký bên cạnh Lục Tử Trần.

“Bảo nó về đây cho tôi! Dương Anh Phụng này còn chưa có chết đâu!” Bà tức giận đặt mạnh ly thủy tinh xuống bàn.

Sau khi nói chuyện xong, Quản gia Lâm cúp máy, báo cáo lại với Dương Anh Phụng. “Thiếu gia đang chuẩn bị về ạ!”

“Nếu tôi không gọi điện đến thì đêm nay nó sẽ về sao? Thằng khốn đó…” Dương Anh Phụng rót rượu vào ly, ngửa đầu uống cạn. Bà nghiến chặt răng, trong mắt đều là lửa giận ngất trời.

“Phu nhân đừng tức giận, bà cũng biết mà, thiếu gia vẫn còn giữ chuyện đó trong lòng, làm sao cũng không thể quên…” Quản gia Lâm thở dài, muốn nói giúp cho anh.

Bạch Uyên đã lên phòng, mọi hành động của cô đều diễn ra trong lặng lẽ.

Dương Anh Phụng lắc đầu. “Vậy chị nghĩ tôi có thể quên chuyện đó sao? Nếu tôi quên được đã không đối xử với Bạch Uyên như thế. Nhưng hiện tại, Bạch Uyên là vợ của Tử Trần, nó phải thực hiện tốt trách nhiệm mà nó đã hứa.”

Bà mở điện thoại ra xem, truy cập vào trang tin tức hôm nay, lướt xuống vài bài đã thấy báo đưa tin mới về con trai bà.

Chiều nay, Lục thiếu cùng một nữ ca sĩ họ Tôn đến nhà hát kịch Trường Thanh xem diễn nghệ. Họ ăn tối tại một nhà hàng kiểu Pháp nổi tiếng. Mười một giờ khuya mới về lại khách sạn nghỉ ngơi.

Dưới nội dung của bài viết còn chèn cả hình ảnh rõ nét, với vẻ ngoài và khí chất nổi bật, dù được chụp lại từ xa, song người xem vẫn dễ dàng nhận ra Lục Tử Trần.

L*иg ngực Dương Anh Phụng như muốn nứt ra từng mảnh. Bà trực tiếp ném thẳng điện thoại xuống đất.

Cơn giận lần này của bà thật sự rất lớn, quản gia Lâm đứng bên cạnh không dám hó hé thêm câu nào.

Bạch Uyên cũng nhìn thấy những bài viết đó trên mạng, thái độ của cô rất bình tĩnh, cầm cốc sữa lạnh ngồi trên giường uống từng ngụm nhỏ.

Cô không tỏ vẻ giận dữ, một chút cũng không. Cơ mà lúc này, viền mắt lại đỏ như máu.