Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, Lục Triết Hạo liền quay lại về phía giường bệnh
"lại đây ôm em" Mặc Hân Nghiên nằm trên giường, dang hai tay ra
"được, ôm em" Lục Triết Hạo lên giường
Vì là giường chỉ đủ cho một người nằm nên dường như, người anh chiếm gần hết cả giường. Lục Triết Hạo ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô trong lòng. thoả sức mà âu yếm, vuốt ve. Suốt ba ngày Mặc Hân Nghiên bất tỉnh, Lục Triết Hạo nhớ cô đến nối sắp phát điên tới nơi
"ông xã"
"hử?"
"em mang thai anh có vui không?"
"vui, rất vui, rất sung sướиɠ, sung sướиɠ đến nỗi không thể nói nên lời"
Nghe anh nói xong, Mặc Hân Nghiên bật cười sung sướиɠ đến híp hết cả mắt lại
"vậy anh thích bảo bối nhỏ là trai hay gái?"
"con gái"
"tại sao thế? Mới lần trước anh nói sẽ thích cả hai mà" Mặc Hân nghiên chăm chú nhìn anh, nụ cười trên môi từ nãy đến giờ vẫn chưa tắt
"nếu sinh con trai sẽ mất vợ"
"con gái hầu hết đều sẽ dính ba như sam, nhỡ em mất chồng thì sao đây?"
"chồng em ở đây, không mất đi đâu được"
"vậy anh sẽ thương con gái hơn?"
"tất nhiên không, anh yêu em nhất đời này" Lục Triết Hạo nhắm mắt, dụi mặt vào hõm cổ của cô
"tại sao thế? Phải thương con hơn chứ?" Mặc Hân Nghiên bật cười
"thế anh đoán xem, giới tính của bảo bối trong bụng em là gì?"
"là con gái"
"còn chưa suy nghĩ gì mà anh biết là con gái sao?"
"công chúa đầu lòng của anh chắc chắn sẽ giống em, xinh đẹp giống hệt em"
"em nghĩ ba mẹ sẽ thích con trai hơn đấy"
"tại sao lại nghĩ như vậy?"
"em không biết, chỉ nghĩ vu vơ vậy thôi"
"trước đây anh nghe mẹ kể lại, lúc mẹ vừa mới sinh anh xong, ba biết anh là con trai thì mặt mày bí xị. Vài ngày sau có gia đình của một bé gái chuyển vào nằm giường bên cạnh, ba anh cứ đứng thất thần ở đó, nhìn chăm chăm vào chiếc nôi mà bé gái của cặp vợ chồng bên đang nằm, Tới lúc anh khóc toáng lên, mẹ phải gọi đến lần thứ hai, ba mới chợt nhận ra rồi quay lại lấy tã"
"Mấy năm sau đó, mẹ anh sinh tiểu Tịnh ra rồi, kết quả anh liền bị hắt hủi"
Mặc Hân Nghiên nghe anh kể chuyện thì dở khóc dở cười
"sau này nếu em sinh con trai anh có vậy không?"
"có thể lắm" Lục Triết Hạo hôn chụt một cái vào môi cô
"anh mà vậy em sẽ ngày ngày hắt hủi anh y như ngày bé"
Vừa dứt lời, bên ngoài của đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng mắng nhiếc của bà Lục
"thằng con của ông đúng là nghịch tử mà" bà Lục dậm châm bìn bịt, cuống cuồng đi
Nhín bà Lục đi phía trước, Lập Thành và ông Lục tái mét mặt. Mới nãy còn mệt mỏi, huyết áp tăng cao, đau đầu chóng mặt thế mà vừa mới nghe tin con dâu gặp chuyện đã hớt hải dậy đòi vào bệnh viện.
"được rồi, được rồi, bà đi chậm thôi, huyết áp vừa mới giảm lại vụt lên bây giờ, vào tôi sẽ xử nó cho bà có được không?" ông Lục vội đi theo sau, hai tay còn giơ ra đỡ phòng xảy ra chuyện bất trắc
"hai mẹ con nó gặp chuyện mà phải để tôi moi tin từ thư ký của nó mới biết"
"thảm nào, mấy ngày nay...ôi dồi ôi...mệt chết tôi rồi hộc hộc" bà Lục vịn tay vào tường, thở hồng hộc
"ây ây, cẩn thận chứ, là nó lo cho mình thôi mà"
"mệt quá! nước, nước, nước đâu?"
"kìa kìa, thư ký Thành, nước"
"dạ dạ vâng, đây, phu nhân cẩn thận ạ" Lập Thành đưa chai nước cho....rồi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hết xử lý gần hết công việc cho ông chủ ở tập đoàn rồi lại mua đồ ăn cho vợ ông chủ, bây giờ lại phải hộ tống bố mẹ ông chủ vào bệnh viện
Nghĩ lại
"mình có nên đổi nghề không nhỉ?"
Trong phòng bệnh, Mặc Hân Nghiên lặng thinh lúc lâu, chăm chú lắng nghe câu chuyện ở bên ngoài rồi bật cười, quay sang nhìn anh
"anh sắp toi đời rồi"
"ừm, sắp toi đời rồi"
- ---------
"bắt buộc phải tiêm ạ?" Mặc Hân Nghiên chăm chăm nhìn vào chiếc ống kim tiêm bác sĩ là Vương Tuấn Kiệt đang bơm thuốc từ trong lọ nhỏ
"ông xã? có thể không tiêm không?" Mặc Hân Nghiên quay sang nhìn về phía ông xã của mình
"không thể "
"tại sao thế?" Trên đời này cô sợ nhất là tiêm đấy
"em muốn hết bệnh để về nhà không?"
"tất nhiên muốn"
"vậy phải tiêm, không tiêm không thể về"
Cô y tá bên cạnh cẩn thận gắp lấy một miếng bông nhỏ trong lọ, tiến gần về phía giường bệnh Mặc Hân Nghiên đang nằm. Y tá vừa mới đưa miếng bônh tới gần bên tay, chuẩn bị lau chỗ cần tiêm để sát trùng thì
"đừng đừng, từ từ đã" Mặc Hân Nghiên vội ôm lấy tay, rụt cả cổ lại, hai từ "hoang mang", "sợ sệt" đang in hằn rõ trên khuôn mặt
"thiếu phu nhân, phải sát trùng thì mới có thể...tiêm thuốc ạ" Cô y tá nhìn Mặc Hân Nghiên rồi e ngại nhìn về phía anh và Tuấn Kiệt
"Lục Triết Hạo, mong bạn nhỏ nhà cậu hợp tác với chúng tôi vui vẻ để cuộc thăm khám lần này được thuận lợi và suôn sẻ" Vương Tuấn Kiệt đã cầm sẵn ống kim tiêm trên tay. Trên môi thoáng qua ý cười giễu cợt. Trong mắt anh, Mặc Hân Nghiên hiện tại không hơn không kém những đứa trẻ chừng 5, 6 tuổi anh từng chữa trị qua
"thiếu phu nhân, chỉ như kiến cắn thôi ạ" cô y tá mỉm cười, y hệt như đang dỗ trẻ nhỏ
"có thật là không đau không thế?" Lục Triết Hạo thấy vợ sắp phát khóc tới nơi vì sợ hãi liền quay sang hỏi Vương Tuấn Kiệt
"cậu bị ấm đầu à?" Vương Tuấn Kiệt bực bội
Lục Triết Hạo không trả lời, quay sang tiếp tục an ủi cô vợ nhỏ
"bà xã, còn không bằng kiến cắn nữa"
"đừng dối em, em không phải là con nít"
"bà xã, em không muốn về nhà?"
"nhưng em sợ"
"vậy anh ôm em" Lục Triết Hạo bước tới, đang định dang tay ôm lấy Mặc Hân Nghiên thì cô vội bước xuống giường
"anh ôm em cơ mà"
"đừng, đừng lại gần đây" Mặc Hân Nghiên xuống giường, tránh anh như tránh tà
Vương Tuấn Kiệt "....."
Y tá "....."
Lục Triết Hạo "....."