Sau khi tiểu thư Dario rời khỏi, không khí căng thẳng cũng dịu đi. So với dáng vẻ bình thản của Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm thì Mẫn Tiệp lại ro rút người, không tính đến ánh mắt của quan khách mà chỉ vợ chồng Dario thôi cũng không chào đón cô ta.
Nếu không phải để ý tới gia thế của Mẫn Tiệp, chỉ sợ có người đã vì Lục Thiếu Phàm mà gọi bảo vệ đuổi Mẫn Tiệp ra ngoài.
Mẫn Tiệp cắn môi tái nhợt, rõ ràng biết bản thân dù có đợi tiếp cũng không chiếm được lợi thế. Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, đang tính rời đi lại bị giọng nói thản nhiên của Mẫn Nhu ngăn lại:
“Xúc phạm người khác xong không nói tiếng nào đã muốn bỏ đi, trên đời làm gì có chuyện dễ như vậy”
Mẫn Nhu tựa người trong khuỷu tay Lục Thiếu Phàm, cắm dưới nâng lên, ánh mắt lạnh lẽo tức giận nhìn sắc mặt thiên biến vạn hóa của Mẫn Tiệp.
“Mày muốn thế nào đây?’
Mẫn Tiệp phẫn uất hỏi Mẫn Nhu khiến vẻ lạnh lùng của Mẫn Nhu càng sâu thêm, môi đỏ mở ra, nói hai chữ rõ ràng: “Xin lỗi!”
Lúc này, Mẫn Nhu bắt Mẫn Tiệp xin lỗi chẳng khác gì tát vào mặt cô ta, hoàn toàn phủ quyết tất cả lời cô ta nói lúc nãy, cũng gián tiếp thừa nhận cô ta và mẹ mới là kẻ thứ ba.
“Không xin lỗi cũng không sao, tôi tin mọi người mắt sáng như tuyết, nhất là ở thời đại thông tin đại chúng”
Lục Thiếu Phàm bổ sung thêm làm cho mặt Mẫn Tiệp trắng bệch. Ánh mắt cô ta lóe lên, nhìn Lục Thiếu Phàm mà không cam lòng, thêm phần oán hận. Lục Thiếu Phàm lại như không thấy, tự trấn an Mẫn Nhu:
“Đừng vì một chút đồn đại mà giận, không đáng đâu”
Bàn tay nắm lấy đầu vai của cô, sắc mặt đang căng ra của Mẫn Nhu khi nhìn thấy vẻ ân cần của Lục Thiếu Phàm thì liền bình tĩnh lại, môi cong lên, Mẫn Tiệp lại lần nữa tố giác:
“Lục Thiếu Phàm, anh cho rằng anh có quyền thế thì tôi sẽ sợ anh sao? Bây giờ là xã hội có luật pháp, không phải là thiên hạ của một mình Lục gia anh”
Mẫn Tiệp lên án khiến cho chút âm thanh xôn xao cuối cùng trong đại sảnh đã biến mất. Địa vị của Lục gia trong giới chính trị là thật, Mẫn Tiệp kích động nói không chỉ đắc tội mỗi một mình Lục Thiếu Phàm.
“Mẹ cô có dạy cô nếu nói chuyện mà không dùng đầu sẽ hại chết bản thân không?”
Lục Thiếu Phàm cười đến gió xuân ấm áp, nhưng mắt lại lạnh như băng đủ đẩy Mẫn Tiệp rơi vào hầm băng tối đen. Nụ cười ôn hòa như đạo bùa chú xuyên qua không khí lặng ngắt như tờ lấy đi sự chống đỡ cuối cùng của Mẫn Tiệp.
Mẫn Tiệp hoảng sợ lảo đảo, đạp lên giầy người sau lưng mất thăng băng, chật vật ngã xuống bàn tiệc, tiếng chén dĩa va vào nhau. Lễ phục xinh đẹp của Mẫn Tiệp dính đầy các món ăn, trên cánh tay trắng bóc cũng dính tương đen.
Chung quanh khách khứa đều nhìn Mẫn Tiệp xem náo nhiệt, nhưng không có ai chịu ra tay giúp đỡ, hoặc đưa khăn tay nói giúp cô vài câu. Ai trong lòng cũng hiểu thay vì đắc tội Lục gia khiến nửa đời sau không yên chẳng bằng ngồi xem hổ đấu.
Mẫn Tiệp yếu ớt nhìn xung quanh, tất cả những nhân vật nổi tiếng đều coi như không thấy ngó lơ lên trần nhà, giả vờ không thấy cô ta cầu xin giúp đỡ, tỏ vẻ không liên quan tới mình, Mẫn Tiệp giận đến đỏ cả mắt nhưng không thể làm gì.
“Mẫn tiểu thư cô đã suy nghĩ xong chưa? Xin lỗi hay là lên trang đầu các tờ báo tin tức?”
Lục Thiếu Phàm phong độ hỏi ý kiến của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu cong khóe môi nhìn vẻ mặt hoảng hốt do dự của Mẫn Tiệp. Cô cảm thấy buồn cười nên cũng hết giận, khách khứa xung quanh cũng cười ra tiếng, không hề giữ mặt mũi cho Mẫn Tiệp- thiên kim Mẫn thị dù sao thà đắc tội với cô ta còn hơn đắc tội với người có quyền lực.
Mẫn Tiệp mất mặt cúi đầu, muốn bỏ đi, nhưng lại phát hiện tất cả khách khứa vây lấy cô ta nước chảy còn không lọt. Cô ta muốn thoát khỏi đám người, nhưng tất cả ai cũng lù lù bất động chắc chắn nhắm vào cô ta.,
“Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm, hai người đừng khinh người quá đáng”
Giọng nói sắc bén của Mẫn Tiệp không còn sự yếu ớt như vừa nãy, mà trở nên điên cuồng ra sức đẩy mấy người đàn ông cao lớn, quay đầy uất hận trừng mắt nhìn Mẫn Nhu.
“Xem ra Mẫn tiểu thư đã quyết định rồi, vậy thì không tiễn”
Lục Thiếu Phàm thân mật ôm lấy Mẫn Nhu, đưa mắt nhìn bộ dạng dơ bẩn của Mẫn Tiệp, khóe môi cười nhẹ vẫn khiêm tốn lịch sự như ban đầu, không hề có vẻ ức hϊếp người khác.
Nghe Lục Thiếu Phàm nói, đám đông vây quanh Mẫn Tiệp cũng tự động tản ra. Mẫn Tiệp âm độc nhìn Mẫn Nhu, vừa định nâng giày cao gót thì thấy Kỷ Mạch Hằng đứng ngay cửa khiến cô ta dừng chân.
Trước kia khi Mẫn Nhu làm khó Mẫn Tiệp, Kỷ Mạch Hằng đề đứng ra bảo hộ cô ta, đối với Mẫn Nhu thì khinh thường khiển trách còn lúc này anh ta chỉ lạnh lẽo đứng đó nhìn cô ta bị người khác sỉ nhục.
Lúc thấy ánh mắt hờ hững lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Tiệp bối rối muốn che đi những vết bẩn trên người nhưng lại nhận ra mình như con khỉ đang nhảy nhót. Anh ta không hề bước tới, cũng không như trước cởi bộ đồ tây ra vì cô mà chặn đứng mọi thứ. Giờ anh ta chỉ lẳng lặng đứng đó, chỉ là đứng mà thôi!
Mẫn Tiệp uất ức rơi nước mắt, nhưng cố lau đi, cố tỏ vẻ kiêu ngạo đứng thẳng lưng. Lúc này Mẫn Nhu lại thấy được hình ảnh mình trước kia, bị Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp sỉ nhục nhưng cô vẫn tỏ ra kiên cường.
Hôm nay, Mẫn Nhu đã thoát khỏi nỗi đau từ quá khứ, nhìn Mẫn Tiệp như vậy cũng không cách nào thông cả, người có thể khiến người khác giận sôi gan thì không đáng nhận được sự thương hại.
Ở phía sau Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Chí Hải và Kỷ Nguyên Bình xuất hiện. Mẫn Nhu cũng đoán được, lúc nãy khi cô hát vì Kỷ Mạch Hằng xuất đầu khiến cho hai vị trưởng bối bất mãn nên đã gọi Kỷ Mạch Hằng ra ngoài để răn dạy, phải biết, ở trong mắt mọi người, Kỷ Mạch Hằng vẫn là vị hôn phu của Mẫn Tiệp.
Mẫn Chí Hải vừa vào đã nhìn thấy dáng vẻ của Mẫn Tiệp, Lục Thiếu Phàm thì ôm Mẫn Nhu. Ánh mắt ông lóe lên, hiểu rõ mọi việc vừa xảy ra liền tới bên Mẫn Tiệp, dùng chính áo khoác tây trang của mình bọc lấy Mẫn Tiệp.
“Cha”
Mẫn Tiệp nghẹn ngào bật khóc, hai vai Mẫn Tiệp cũng run lên, dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng.
Mẫn Chí Hải dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được tám chín phần, đối với hành động đổi trắng thay đen của Mẫn Tiệp ông cũng giận, nhưng không muốn đem chuyện xấu trong nhà nêu ra trước mặt mọi người.
“Tiểu Nhu, Tiểu Tiệp dù sao cũng là chị con, nể mặt cha, chuyện tối nay coi như cho qua được không!”
Mẫn Chí Hải đem Mẫn Tiệp ôm vào lòng, ánh mắt nhìn Mẫn Nhu khẩn cầu, gương mặt từng trải có vẻ mệt mỏi không biết làm sao. Ông cũng muốn gia hòa vạn sự hưng nhưng không phải ai cũng chịu đồng ý.
“Cha làm vậy không phải quá thiên vị sao, Tiểu Nhu cũng là con gái chẳng lẽ cha để cô ấy chịu uất ức thì được sao?”
Lục Thiếu Phàm không để Mẫn Nhu có cơ hội mềm lòng, giành nói tránh để Mẫn Nhu cảm động trước lời của Mẫn Chí Hải. Lục Thiếu Phàm lành lạnh hỏi lại, gương mặt lạnh lẽo cố chấp không chịu cho qua.
Mẫn Chí Hải quả nhiên liền biến sắc, muốn mở miệng nói gì đó lại nhìn thấy đôi mắt Mẫn Nhu quá giống Diệp Thư Khinh tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại, thở dài.
“Con chỉ muốn bảo chị ấy xin lỗi, nếu như cha cảm thấy con làm sai, có thể đưa chị ấy đi”
Mẫn Nhu cố ý không nhìn thấy ánh mắt áy náy của Mẫn Chí Hải mà chỉ nhìn chằm chằm vẻ mặt lê hoa đái vũ của Mẫn Tiệp, lạnh lùng kiên trì với lập trường của mình.
Vẻ mặt Mẫn Chí Hải khó chịu, nhướng mày nhìn Mẫn Nhu nói: “Tiểu Nhu, những chuyện này về nhà hãy nói, cha sẽ cho con một sự công bằng.
Điều Mẫn Chí Hải quan tâm là mặt mũi Mẫn thị, tuy nói nhà giàu có gặp ở ngoài cũng không dám nói gì, nhưng khi chân chính bị đặt lên bàn cân thì bị nói cũng ít nhiều, khi đó sẽ ảnh hưởng tới ích lợi của gia tộc và công ty.
“Công bằng, hai mươi năm qua ông không thể công bằng được, chỉ trong một đêm thì có thể sao?”
Giọng nói chế giễu của đàn ông vang lên, sắc mặt Mẫn Chí Hải cứng đờ không nghĩ có người chen chân vào chuyện Mẫn gia, mà người đó lại là Diệp Vân Thao, Mẫn Chí Hải rất ít khi lui tới với Bí thư thành phố.
“Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không cần Diệp bí thư quan tâm”
Ý trong câu nói của Mẫn Chí Hải rất rõ, không cần Diệp Vân Thao một người ngoài khoa chân múa tay với Mẫn gia, dù ông làm sai cũng là chuyện Mẫn gia.
Diệp Vân Thao đứng bên Mẫn Nhu, ánh mắt sắc bén nhìn Mẫn Chí Hải, tràn ngập cừu hận. Khi Mẫn Chí Hải nhận ra đây là ánh mắt không nên có giữa hai người chưa từng quen biết, trong đại sảnh, Diệp Vân Thao cất giọng nói to phản bác:
“Nếu tôi lấy thân phận là anh trai trưởng của Diệp Thư Khinh vậy có thể đòi lại sự công bằng cho cái chết của em gái mình đúng không?”
Sắc mặt Mẫn Chí Hải vốn đã không vui nay còn trắng bệch, ngay cả Mẫn Tiệp đang đong đầy nước mắt cũng kinh ngạc nhìn Diệp Vân Thao, vẻ mặt không dám tin, nhìn sang Mẫn Nhu ánh mắt chỉ toàn ghen tị và không cam tâm.
Mẫn Chí Hải mấp máy môi, cổ họng lên xuống không phát ra được âm thanh, cuối cùng cố gắng nói ra một câu:
“Thư Khinh không phải là cô nhi sao?”
“Nếu như không phải vì ông Diệp Thư Khinh cũng không phải cô nhi. Em gái tôi có một gia đình hạnh phúc, còn có… một người chồng biết quý trọng mình, chứ không phải bị người khác sỉ nhục kết thúc cuộc đời mình khi còn trẻ”
Ánh mắt Diệp Vân Thao đanh lại, nhìn vẻ kinh ngạc của Mẫn Chí Hải, bình tĩnh kể lại chân tướng che giấu suốt hai mươi mấy năm. Trong mắt Diệp Vân Thao, tình cảm Mẫn Chí Hải dành cho Diệp Thư Khinh vừa hèn nhát vừa giả dối, không đáng một đồng.
Dù vật đổi sao dời, chỉ cần nhắc đến kết cục bi thảm của mẹ mình năm đó Mẫn Nhu lại đau lòng, vừa khổ sở lại xót xa, buồn bã đầy ắp trong ngực. Lục Thiếu Phàm không nói gì, chỉ dùng cách của anh lặng lẽ ôm chặt cô, cho cô lòng tin và sự ấm áp.
“Ban đầu là do bà ta chọn ly hôn, tự sát cũng là do bà ta chọn. Chuyện này không trách cha tôi được, hừ muốn thay mặt cho Diệp Thư Khinh, hai mươi mấy năm trước không tới giờ nhắc lại chuyện xưa, Diệp bí thư không thấy rất giả dối sao?”
Mẫn Tiệp biện hộ khiến cho vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Vân Thao càng sâu thêm, ánh mắt lạnh lẽo đập thẳng vào mặt Mẫn Tiệp:
“Chẳng lẽ học thức cao như vậy mà Mẫn gia không dạy cô khi trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối không nên tùy tiện xen vào sao?”