Chuyện kết hôn bị đem ra ánh sáng, ngoại trừ Mẫn Nhu khẩn trương lo lắng thì những người khác ở Lục gia đều không bị ảnh hưởng. Sau khi tan tầm, bà Lục về nhà, còn quan tâm thăm hỏi tình trạng của Mẫn Nhu, không hề nhắc tới chuyện trên báo.
“Hai ngày nay con có buồn nôn nhiều không? Vitamin B11 lúc trưa có uống chưa?”
Ánh mắt hiền hòa của bà Lục dừng lại trên bụng Mẫn Nhu, bà kéo tay cô, cẩn trọng quan sát vùng bụng nhô ra, trên mặt mừng rỡ cười yếu ớt.
“Mấy ngày nữa là tết nguyên đán rồi, để Thiếu Phàm nói với cậu con một tiếng, nhân dịp đó hai nhà chúng ta tập trung lại”
Thấy Mẫn Nhu trong lòng không yên, bà Lục khẽ nhắc tới, gương mặt thanh lịch cao quý hiện lên vẻ hiểu biết rõ mọi chuyện. Bà Lục cũng khôn khéo đoán được nguyên nhân khiến Mẫn Nhu bất an, thái độ ân cần tỏ ra hài lòng.
“Ban đầu Thiếu Phàm dẫn con về Lục gia mẹ cũng đoán được sẽ có chuyện này. Hiện nay mọi chuyện xảy ra tuy ngoài dự đóan của mọi người nhưng cũng có lý của nó. Những tin đồn nhảm bên ngoài không thể chiến thắng lòng người, chỉ cần con tin Thiếu Phàm, mẹ nghĩ đối phó với chuyện trước mắt này dù khó khăn nhưng Thiếu Phàm sẽ giải quyết tốt.”
Bà Lục an ủi lại khiến Mẫn Nhu ngẩn người ra, lời nhắc nhở của bà Lục khá sâu xa nhưng cô cũng không phải đứa ngu tự nhiên cũng nhận ra ý tứ trong lời nói bà Lục. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc ôn hòa của bà, sắc mặt cô cũng đanh lại: “Mẹ, con thừa nhận trước đây con quá u mê, nhưng tất cả đã là quá khứ, bây giờ con biết rất rõ người mình yêu là ai. Ngoại trừ Thiếu Phàm, con nghĩ không còn ai có thể mang đến cho con cuộc sống hạnh phúc an nhàn như vậy!”
Bà Lục nhìn chằm chằm ánh mắt kiên định của cô, khẽ gật đầu. Dù không tin tưởng Mẫn Nhu trăm phần trăm nhưng sự nghi ngờ và bất an cũng tan dần đi.
“Mẹ biết con có tình cảm với Thiếu Phàm, nhưng không thể không nhắc con, tuy lâu ngày sinh tình không thể so với vừa gặp đã yêu, mười phần tình cảm trong con chia ra được mấy phần là tình yêu mấy phần là thân tình, mẹ không dám phán xét, chỉ hi vọng con có thể như Thiếu Phàm quan tâm cuộc hôn nhân của mình”
Với Lục Thiếu Phàm, theo như bà Lục nói, cô đối với anh lệ thuộc đã sớm vượt ra khỏi sự thân mật giữa hai người yêu nhau, càng giống như sự tin tưởng vào người thân, không chút nghi ngờ phó thác trái tim mình
Nhớ lại những lần chung sống với nhau, Mẫn Nhu khẽ giật mình, từ cô tỏa ra luồng sáng hạnh phúc, không phải vì bà Lục nói trúng trọng tâm cuộc hôn nhân của cô và Lục Thiếu Phàm mà xấu hổ, trong hôn nhân, tình yêu không phải là điều duy nhất, không phải sao?
“Mẹ và gia gia đều lớn tuổi, chịu không được kích động, chỉ mong gia đình trên dưới hòa thuận, vì vậy…”- Bà Lục trịnh trọng nhìn Mẫn Nhu, nét mặt hòa ái mang theo phần nhiều nghiêm túc: “Bây giờ con mang thai con Thiếu Phàm, mẹ cũng ích kỉ yêu cầu con cùng Thiếu Phàm sống tốt qua ngày, còn về phần con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng (biết hối cải vẫn còn đường lui), người khác có nói như nào có làm thế nào là chuyện của họ, mẹ không hi vọng để cho người khác coi Lục gia chúng ta là trò cười.”
Bà Lục biết được gì đó cho nên mới không an tâm nhắc nhở cô lần nữa, Mẫn Nhu nhìn ánh mắt sâu xa của bà Lục, đôi mắt sáng tỏ ra bình thản: “Con không phải Kỷ Mạch Hằng, không thể lạnh lùng vô tình như anh ta, cũng không thể yêu lại như anh ta. Thiếu Phàm trong cuộc đời con không chỉ là là ân nhân đã cứu con khỏi tuyệt vọng, anh ấy yêu con, thương con, cũng nói với con chỉ cần con muốn, nếu anh ấy có sẽ cho con. Một người đàn ông như vậy, mẹ nghĩ con có thể nhẫn tâm bỏ anh ấy sao?”
Đây là lần đầu tiên Mẫn Nhu ở trước mặt bà Lục nhắc tới tên Kỷ Mạch Hằng, bà Lục tuy biết sự tồn tại của người này nhưng chưa bao giờ ở trước mặt cô nhắc đến Kỷ Mạch Hằng, chỉ sâu xa nhắc nhở cô để cho cô biết chừng mực. Lúc này nghe Mẫn Nhu không hề e ngại nói tên người đàn ông này sắc mặt bà Lục có chút cứng ngắc, sau đó nghe câu hỏi cuối cùng của Mẫn Nhu lại thư thái thở dài, bà nhìn vào đôi mắt quật cường của Mẫn Nhu bất đắc dĩ đau lòng.
“Mẹ không phải cố ý nhắc lại những chuyện cũ không vui. Chẳng qua, Thiếu Phàm cũng từng như con, một khi đã quyết định thì sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, có một số việc, mẹ không thể không đề phòng, Thiếu Phàm từng trải qua rất nhiều chuyện, nếu mà… không biết sẽ biến thành hình dáng gì!”
Mẫn Nhu mím môi, đối với sự hoài nghi của bà Lục cô không giận, bảo vệ con mình là chuyện dễ hiểu, không có một người mẹ nào lại trơ mắt nhìn con mình bị tổn thương, bà Lục cũng có suy nghĩ như vậy, tuy ôn tồn cùng cô nói chuyện nhưng không hề coi cô là con dâu.
Hiện tai cô gì có hứa gì cũng không thể hoàn toàn làm biến mất mối lo lắng của bà Lục, đành để thời gian chứng minh quyết tâm của cô, làm cho bà tin tưởng. Cô yêu Lục Thiếu Phàm, chứ không phải cảm kích mà biến thành tình cảm, hơn nữa là hai người linh hồn hòa hợp nhau!
“Mẹ, mẹ ơi!! Đậu Đậu về rồi a”
Giọng nói thanh thúy phá vỡ sự tĩnh mịch, Mẫn Nhu thu hồi suy nghĩ nhìn Đậu Đậu vui vẻ chạy vào phòng khách, nhào lên đầu gối cô, cánh tay ngắn vòng lấy cô, dùng đầu cọ vào Mẫn Nhu.
“Hôm nay sao lại về trễ vậy?”
Bà Lục nhìn sắc trời tối mịt bên ngoài khó hiểu nhìn dì Mai đang theo Đậu Đậu đi vào, nếu là mọi ngày, Đậu Đậu đã ở trong phòng đồ chơi.
Dì Mai tính đáp thì Đậu Đậu tranh nói, cầm lấy cặp nhỏ ném để lên ghế sô pha lấy ra tấm ảnh chụp, đưa lên khoe, hai mắt to chớp lia lịa, cười khúc khích: “Đậu Đậu có rất nhiều ảnh của mẹ, tấm nào cũng không giống nhau cả”
Mẫn Nhu và bà Lục liếc mắt nhìn nhau, nhìn xấp hình lớn Đậu Đậu ôm trong ngực, ánh mắt mê hoặc nhìn dì Mai, người đi đằng sau cười một tiếng giải thích: “Lúc tôi đi đón Đậu Đậu thiếu gia thì thấy trên bàn học đã có một đống hình lớn nhỏ, vì mải lựa hình nên mới về muộn
Đậu Đậu tay cầm hình Mẫn Nhu, môi chu ra, hôn lên tấm hình, sau đó hài lòng lấy tấm khác, vui mừng in dấu của mình lên đó.
Mẫn Nhu cười nhẹ xoa đầu Đậu Đậu, cúi người ôm lấy nó đặt trên đùi, bà Lục sợ Đậu Đậu không cẩn trọng làm bị thương bụng Mẫn Nhu liền tính đưa tay đỡ lấy. Mẫn Nhu trao cho bà ánh mắt yên tâm, ngược lại trêu chọc Đậu Đậu nói: “Đậu Đậu làm sao có nhiều ảnh như vậy? Thật là giỏi nha!”
Đậu Đậu thích nhất là Mẫn Nhu khen, nghe mẹ dịu dàng kinh ngạc nói tất nhiên là đắc ý đung đưa chân, vịn đầu vai Mẫn Nhu, lấy lòng nói: “Mẹ thích không, Đậu Đậu ngày mai giúp mẹ lấy thêm vài tấm được không?”
Nghe lời này giống như kiếm những tấm hình này rất dễ, cúi đầu nhìn gương mặt làm nũng của Đậu Đậu Mẫn Nhu cười khẽ, cầm lấy tấm ảnh, không chút để ý lật xem , lúc nhìn sang mặt trái bức ảnh cũng hiểu đại khái chuyện gì.
Bà Lục nhìn dòng chữ viết sau đó, cũng cười xùy một tiếng, nhìn Đậu Đậu trốn trong lòng Mẫn Nhu không chịu ra: “Đậu Đậu, con làm người trung gian bỏ vào túi riêng, những người bạn nhỏ khác sẽ tìm con tính sổ đó”
Đậu Đậu quay đầu, chớp đôi mắt đen nhìn bà Lục lại nhìn Mẫn Nhu: “Mẹ, cái gì gọi là ở trung gian bỏ vào túi riêng”
Bà Lục không thể làm gì ngoải mỉm cười, từ trên ghế đứng dậy thưởng thức, thỉnh thoảng nhìn Mẫn Nhu đang giảng giải cho Đậu Đậu cái gì gọi là ở trung gian kiếm tiền bỏ vào túi riêng, gương mặt cao sang bình thản trong lòng cũng thầm đắc ý như Đậu Đậu.
Không thể không nói con nhà mình có mắt nhìn người rất tốt, chọn con dâu cũng là mỹ nhân vạn dặm mới tìm được, hơn nữa tính tình lại tốt như thế. Nếu không do những yếu tố bên ngoài, phỏng chừng ngay lần đầu gặp bà sẽ thích đứa con dâu này, cũng không phải ra tay ngăn cản. Bây giờ nghĩ lại, là bà già này đối với cô quá khó khăn.
“Vì vậy, sau này Đậu Đậu không được làm thế nữa, biết chưa?”
Mẫn Nhu kiên nhẫn dạy dỗ Đậu Đậu buồn bã nhíu mày, vuốt ve ngón tay mập mạp, thân thể bụ bẫm giãy giụa kháng nghị: “Những hình này Đậu Đậu vốn không muốn nhưng mấy cô kia cứ nhất định đưa cho Đậu Đậu, Đậu Đậu lưng mang nặng rất mệt, mẹ còn nói…”
Mẫn Nhu giựt giựt khóe mắt thấy Đậu Đậu oán giận chực khóc, Đậu Đậu buông cô ra trượt xuống, đem hình nhét vào cặp, ánh mắt gian xảo đề phòng chạy lên phòng mình.
“Đứa nhỏ này…”
Hành động buồn cười của Đậu Đậu khiến mọi người đều nở nụ cười, tất cả cũng chứng minh Đậu Đậu rất yêu Mẫn Nhu, hoàn toàn không có mau thuẫn tâm lý, điểm này cũng là điều khiến bà Lục hài lòng Mẫn Nhu.
Đến cơm tối Lục Thiếu Phàm vẫn chưa về, Mẫn Nhu bắt đầu lo lắng, bà Lục bình thản dùng cơm đút cho Đậu Đậu ăn, rồi trấn an Mẫn Nhu: ‘Cuối năm, Thiếu Phàm phải ở tòa thị chính tổng kết báo cáo, hơn nữa đoàn phỏng vấn Florence ngày mai sẽ tới nó còn phải lo tiếp đãi, chuyện làm thêm giờ khó tránh khỏi!”
Bà Lục nói cũng có ly, Mẫn Nhu cũng đoán được nhưng không có Lục Thiếu Phàm bên cạnh, Mẫn Nhu cảm thấy thiếu thiếu, tùy tiện nuốt vào miếng canh và hớp cơm, dồn mọi sức lực nhìn vào đồng hồ treo trên tường.
Bà Lục cũng nhạy cảm phát hiện ra sự bất thường của Mẫn Nhu, thấy Mẫn Nhu uể oải lên lầu liền dặn dì Mai chuẩn bị đồ ăn khuya, bà không đi theo Mẫn Nhu quan tâm hỏi mà gọi điện thoại nhấn hàng số quen thuộc.
Mẫn Nhu mở ra, nhìn căn phòng bao phủ dưới ánh đèn vàng nhạt, cảm giác mất mác trống vắng xuất hiện từ trong tim rồi lan ra khắp cơ thể, có phải vì hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra mới nhớ Lục Thiếu Phàm đến vậy, nhớ sự che chở của anh, mùi hương bạc hà tràn ngập, nhớ anh…
Mẫn Nhu tựa vào đầu giường, khép hờ mắt trong đầu đều là gương mặt Lục Thiếu Phàm, bên tai là giọng nói réo rắt của anh, ngay cả trong hơi thở cũng mang theo mùi hương thơm ngát đặc trưng, giống như anh đang bên cạnh cô.
Mẫn Nhu cười khổ kéo khóe môi, tay xoa bụng mình, cô hoài nghi phụ nữ có thai sẽ hay suy nghĩ vẩn vơ, bằng không sao cô cứ như vậy muốn gặp Lục Thiếu Phàm, nhớ anh đến mất ăn mất ngủ?
Trong ý thức mông lung, Mẫn Nhu cảm thấy trên trán ấm áp, hai má như có lông chim lướt qua, Mẫn Nhu mở mắt ra chưa kịp tập lại ánh mắt thì đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen của anh nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, khóe môi nở nụ cười nhu hòa.
“Anh về rồi à!”
Mẫn Nhu tỉnh táo mở mắt, gương mặt điềm tĩnh thoáng mừng rỡ, làm nũng lao vào ngực Lục Thiếu Phàm, mọi mất mác phiền muộn khi cô ôm chặt lấy thắt lưng đều tan thành mây khói.
Thì ra đây là cảm giác nhớ nhung, cô đối với Lục Thiếu Phàm thật sự không thể buông tay được nữa!