- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
- Chương 57: Tôi không nhận ra anh, không nhớ ra anh!
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Chương 57: Tôi không nhận ra anh, không nhớ ra anh!
Lục Duật Kiêu ngồi xổm người xuống, khom người một cái, cố gắng hết sưucs giữu vũng tư thế nhìn thẳng với cô, để mắt gặp ánh mắt của cô, đưa tay thử tìm bàn tay của cô đang cuộn tròn ở bên trong, "Đưa tay cho anh."
Cô lại tiếp tục cuộn người lại, tay trái nắm thật chặt cánh tay phải của mình, không muốn buông tay, cô cảm thấy lạnh lẽo, nơi cánh tay phải là lạnh nhất, cô khẽ ngẩng đầu, lắc đầu với anh một cái, nhỏ giọng nỉ non, "Đừng, tôi lạnh."
Người đàn ông ý thức được sự khác lạ của cô, thu tay lại, cằm bạnh căng ra, thấy trên trán trắng noãn bóng loáng của cô đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ đến những gì vừa biết, đáy lòng anh không khỏi cũng phát rét theo, gương mặt cũng theo đó mà lạnh lùng vài phần.
Nếu lúc này Cố Tử Mạt chú ý đến anh mà nói, nhất định sẽ phát hiện một mặt khẩn trương nguy hiểm của người đàn ông này.
Ngón tay của anh gạt ra sợi tóc đang ngăn cản ánh mắt của cô, dùng khăn tay bắt đầu lau từng chút một mồ hôi lạnh trên chán cô.
Nhìn gần, hình như cô lại gầy đi một chút, đôi mắt như hai viên bảo thạch đen điểm xuyết trên khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, càng lộ rõ vẻ gầy gò trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Anh toàn tâm lau sạch sẽ mồ hôi trên trán cô, thu tay lại, chuyên chú nhìn cô một lát, hai tay đặt lên vai cô, dùng giọng điệu ôn nhu nhất, hỏi, “ Anh ôm em dậy?"
Nghe thấy anh nói, mắt cô lóe lên một cái, gật đầu một cái.
Người đàn ông nhận được trả lời, hai tay dùng sức, ôm cả người cô vào trong ngực, đi vào trong nhà.
Cảm giác treo lơ lừng trên không khung bất ngờ đến, khiến cả người Cố Tử Mạt cũng mất đi cảm giác an toàn, cô theo bản năng dùng tay níu chặt vạt áo trước ngực anh, một cái tay khác vòng lên cổ của anh.
Trong thời gian ngắn ngủi, người đàn ông đã thay quần áo khác, hắn là đã tắm rửa, trên người anh, cô có thể nhạy cảm ngửi ra mùi thơm ngát của cỏ xanh sau cơn mưa, cái mùi này, cô thích.
Tâm nghĩ tinh thần đã hướng tới, mũi môi của cô, lại từa gần hơn vào trên ngực anh.
Người đàn ông cảm nhận được dị động truyền đến từ nơi cổ cùng trên ngực, cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, trong ánh mắt bật ra chút nụ cười, vững vàng đi tới bên cạnh sofa, nhẹ nhàng đặt cô lên trên, nhưng không ngờ, cánh tay của cô lại tóm chặt lấy anh hơn, hình như cũng không bằng lòng buông tay.
Cố Tử Mạt lăng lăng nhìn người đàn ông trước mắt này.
Có lẽ, anh không tới, cô cũng sẽ không nhu nhược giống như bây giờ, rất nhanh sẽ kiên cường trở lại, nhưng người đàn ông này giống như xuất hiện kịp thời, lại đánh nát lý do cuối cùng để kiên cường của cô.
Anh đến kịp thời như vậy, anh quan tâm thích hợp như thế, lời nói của anh lại dịu dàng làm sao, cô có thể yên tâm tin tưởng anh.
Bởi vì anh xuất hiện, cô cảm thấy bản thân có chỗ dựa, tiềm thức của cô, yêu cầu mình ngã trên mặt đất không đứng lên, yêu cầu mình nắm thật chặt vạt áo của anh, chặt chẽ không buông tay, ấm áp anh mang đến, cô không muốn thả ra một giây nào.
Bây giờ cô lại không có cách nào kiên cường như lúc ban đầu nữa, nhưng cô có thể dựa vào l*иg ngực rộng của anh.
Ý thức được điều này, cô nhìn vào đôi mắt đen nháy của anh, trong mắt cô suýt rơi lệ.
Người đàn ông hơi luống cuống, cong chân quỳ xuống trước ghế sofa, ôm lấy eo của cô, cánh tay ôm lấy cô chặt hơn, sâu nặng thở dài nói, "Cố Tử Mạt, em biết không! Anh hối hận!"
Tần Khôn giao dịch cùng cô, anh đã biết từ sớm rồi, Tần Khôn đang ở bên trong chờ cô, anh lại càng rõ ràng, nhưng là biết được tất cả, anh lại vẫn không có tham dự vào!
Anh không có tham dự, là kết quả anh đã cân nhắc nhiều lần, yêu một người, không thể chỉ một mặt cho đi, mà Cố Tử Mạt cũng không phải là một người có thể nhận sự ban tặng, anh muốn thành toàn cô, buông tay để cho cô tự mình giải quyết vấn đề, anh tin tưởng cô có thể đối phó với Tần Khôn.
Kết quả chứng tỏ, dự đoán của anh là chính xác, nhưng anh vẫn sai, anh đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình!
Anh thấy không phải cô chỉ ăn một chút khổ, chịu tí xíu kinh sợ, ánh mắt đàu tiên khi bước đến anh thấy cô ngã ngồi ở trước cửa, thì anh đã bắt đầu hối hận rồi.
Cố Tử Mạt không biết cụ thể là anh muốn nói cái gì, chỉ gần như sững sờ nhìn anh, cô nhìn thấy, lúc anh nói lời này, trên tay nổi đầy gân xanh, người đàn ông này, luôn luôn có thể sử dụng tình cảm thật sự nhất tới che chở cô!
Toàn bộ thanh âm đều đang nói với cô, cô không thể tiếp tục mềm yếu nữa!
Tay cô đang giữ chặt vạt áo trước của anh dần dần buông ra, vừa dùng hai tay đẩy l*иg ngực của anh ra, vừa an ủi anh nói, "Tôi không sao, thật sự không sao."
Cô tin chắc mình đã không sao, trước đó cả người lạnh lẽo, không phải là bởi vì sợ Tần Khôn, mà bởi vì là sợ một người, sợ hai bàn tay trắng.
Mà bây giờ, anh tới bảo vệ cô, cô đã lại có được một lần nữa.
Người đàn ông mặc cho cô đẩy mình ra, đôi mắt lạnh lùng quét từ trên xuống dưới khắp cả người cô, sau khi xác định cô không có việc gì, mới nhấc thẳng chân đang quỳ lên, ánh mắt sắc bén tập trung vào phòng tắm, thong thả bước tới.
Cố Tử Mạt từ phía sau nhìn anh, lại phát hiện, cái người đàn ông trước sau như một ưu nhã tự nhiên, chạy một vòng là có thể kim quang lấp lánh này, lần này đi cũng không vững, bắp chân hơi run rẩy mấy cái, lúc này cô mới nhớ tới động tác của anh đối với cô vừa rồi.
Anh quỳ ở trên sàn nhà, an ủi cô lâu như vậy, nhất định chân đã tê rần rồi.
Trong lòng mới vừa dâng lên một phen áy náy, chỉ thấy người đàn ông cầm chiếc áo choàng tắm đi đến bên cô, "Tắm đi, sẽ ấm áp hơn."
Cô chần chờ nhận lấy áo choàng tắm anh đưa tới, nhưng không có động, mà là từ từ di chuyển bước chân lùi về phía sau, cách một khoảng cách với anh, cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, hô hấp nặng nề mở miệng, "Anh, anh nghĩ muốn cái gì? Anh có thể nói thẳng cho tôi biết."
Cố Trinh Trinh nhiều lần không buông tha cô, là muốn chiếm đoạt hào quang của cô, Tần Khôn tìm cô, muốn lợi dụng kỹ thuật điều hương của cô, người đàn ông này tìm cô, là vì cái gì?
Chuyện trên đời, đều có nguyên nhân hậu quả, Cố Trinh Trinh nói khẳng định không sai, người đàn ông này, sẽ không giúp cô không công.
Người đàn ông lập tức hiểu ngay được ý của cô, tay của anh vươn về phía cô, nhưng thu lại rất nhanh, anh nhìn chằm chằm cô, trầm giọng mở miệng hỏi ngược lại cô, "Em cảm thấy, anh đang mưu đồ cái gì?"
Cô ngừng thở, lắc đầu một cái, từ từ khép hờ mắt, giọng nói đau thương, "Nói ra yêu cầu của anh đi, tôi...... tôi có lẽ sẽ đáp ứng với anh, thật sự." Hiện tại cô chẳng cần biết anh là ai, muốn biết nhất, chính là ý đồ cùng mục đích của anh, chỉ có biết những thứ này, cô mới có thể tìm ra tâm tình thích hợp nhất đối với anh.
Người đàn ông này, tổng cho cô một loại cảm giác, anh đối với cô rất chân thành tha thiết, nhưng một khi bị phủ kín lên một tầng lợi ích, sự chân thành tha thiết ban đầuliền nhạt như nước ốc.
Sau khi người đàn ông nghe xong, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nét mặt cổ quái, muốn nói lại thôi, ngừng một lát mới cười khổ mà nói, "Yêu cầu gì cũng có thể?"
Bộ mặt của anh ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, anh nhìn cái cô gái trước mắt không biết phải trái này, trong lòng một trận tê dại, nhiều ngày như vậy, anh dùng chân tình đối đãi với cô, chẳng lẽ cô không cảm nhận được?
Là tảng đá cũng sẽ phải nóng lên, cố tình cô lại không động lòng chút nào, ngược lại lại nói anh tính kế với cô. Cô và anh, ở trong miệng cô, vẫn là quan hệ lợi ích!
Đáy lòng cô nặng nề, thử ngẩng đầu nhìn anh, cố nặn ra một nụ cười, cố gắng để cho mình biểu hiện nhẹ nhõm một chút, "Đại khái là vậy, không việc gì, anh nói đi." Sớm muộn gì cũng phải đi đến một bước kia, còn không bằng cảnh tỉnh ngay lúc này.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, giận quá thành cười, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài cợt nhã nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, liếc xéo cô, "Nếu như mà anh nói, muốn em ngủ với anh một đêm, em cũng sẽ đồng ý?"
Anh giận đến phát điên, gần như không lựa lời mà nói, anh tức giận nghĩ, nếu cô thật sự gặp một người đàn ông đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng phải là cô sẽ bị ăn sống nuốt tươi! Lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!
"Bốp ——" tiếng bạt tai thanh thúy vang dội trong không gian yên tĩnh.
Cố Tử Mạt không thể tin nhìntay của mình, cô cư nhiên động thủ đánh anh!
Anh bắt lại được tay của cô, ép buộc cô đối mặt với mình, giọng nói bi thương âm lãnh, "Cố Tử Mạt, em rất giỏi! Gặp lại lâu như vậy, em đều nhìn anh như vậy! Em không nhận ra anh, không nhớ nổi anh, còn biến anh thành người đàn ông ngu ngốc nhất trên thế giới!"
‘ Phác ’một tiếng, áo choàng tắm trong tay không tự chủ từ trong tay tuột xuống đất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
- Chương 57: Tôi không nhận ra anh, không nhớ ra anh!