Mắt cô thấy Cố Trinh Trinh đã có thể về tới, bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn anh đi lên như vậy.
Người đàn ông lại là từ đầu đến cuối cũng không nhận thấy được ý đồ của cô, nghe thấy Cố Tử Mạt nói như vậy, ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn lên lầu một chút, đút nốt một cái tay khác vào túi quần, không sao cả nhún vai một cái, "Có thể."
Cố Tử Mạt gật đầu, đi trước dẫn đường, lên lầu trước, vẫn không quên liếc nhìn người giúp việc vẫn đang nhìn chằm chằm này, cô hớn hở, mặt mày khẽ hất lên, nghĩ thầm như này cảm giác cũng thật không tệ.
Không phải là đồ của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cơ hội tiếp xúc, mà đồ đạc của mình, cô nhào nặn thế nào cũng có thể, cũng khó trách Cố Trinh Trinh luôn trăm phương ngàn kế giành đồ của cô.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi có chút thổn thức, híp híp ánh mắt, bước lên mười bậc, một đường không nói.
‘ Lục Duật Kiêu ’ vẫn ở phía sau lưng cô, sau khi có được sự cho phép của Cố Tử Mạt, mới bước vào gian phòng của cô.
Bày biện trong phòng cô, cùng một dạng với trong tưởng tượng của anh, tươi mát thanh nhã, tính chất gia cụ trang trí trong phòng đồng nhất, khiến cho cả căn phòng nhìn chung rất ấm áp hoạt bát.
Cố Tử Mạt đi tới, kéo rèm cửa sổ màu xanh nhạt ra một nửa, lại mở cửa sổ ra, nhìn lướt ra ngoài, vừa hay nhìn thấy bóng dáng của Cố Trinh Trinh đã đến cửa, nhưng Cố Trinh Trinh vẫn chưa đi vào, hình như vẫn còn ở cửa bồi hồi.
Cô không khỏi cau mày, nghĩ thầm Cố Trinh Trinh này lại đang suy tính cái mưu mà chước quỷ gì đây!
Người đàn ông nhìn bốn phía chung quanh, ngồi lên chiếc ghế xoay bên cạnh bàn sách của cô, tùy ý nhìn bàn sách mấy cái, lại bị một quyển vở thu hút sự chú ý, anh chăm chú nhìn một lúc lâu, sau đó đưa tay qua, sắp chạm được vào, thì đã bị người đoạt đi từ phía trên.
Cố Tử Mạt ôm quyển vở vào trong ngực, vẻ mặt thay đổi, "Không được lộn xộn đồ của tôi! Đây là nhật ký của tôi!"
"Nhật ký, vậy tức là, bên trong có bí mật của em? Ví dụ như, người con trai em đẫ từng thầm mến? Thần tượng của em?" Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy hứng thú, lông mày nhướng lên, vươn tay tựa lưng vào ghế ngồi, nhạo báng nói, Công tử ưu nhã, kết hợp với giọng nói vừa rồi, cũng có cảm giác hơi lưu manh.
Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, khom lưng cúi đầu kéo một ngăn kéo ra, cẩn thận bỏ nhật ký vào, sau đó khóa lại, mới nói, "Đều không phải! Tổi chỉ không thích người khác lục loạn đồ của tôi!"
Người đàn ông vô tội buông tay, "Anh không lục lọi, chỉ là muốn xem ở khoảng cách gần một chút mà thôi."
Cố Tử Mạt biết người đàn ông này cũng không phải là ngày một ngày hai nữa rồi, vậy nên cô mới không tin anh chỉ là đơn thuầnmuốn xem ở khoảng cách gần đâu, rõ ràng là anh muốn xem nội dung bên trong!
Vậy mà người đàn ông này còn cứ ra vẻ vô tội, cô mới không tin đâu!
"Tốt nhất là như vậy!" Nghĩ đến việc nhật ký chút nữa thôi là bị anh nhìn trộm mất, cô giống như con nhìm dựng lên gai bé nhỏ vậy!
Người đàn ông từ chối cho ý kiến, sắc mặt như thường, đôi mắt đen lại quét về phía cái ngăn kéo khóa quyển nhật ký, hết sức quan tâm đến nội dung bên trong.
Một trận gió thổi qua, một nửa tầm rèm cửa sổ màu xanh nhạt bị thổi vào, lướt nhẹ lên gò má của cô, một mảng rèm lớn cũng chạm qua người cô, tiếp xúc thân mật với cơ thể của cô, mà người đàn ông đối mặt với cô, cũng bị rèm cửa sổ cho hôn môi rồi.
Cô theo bản năng liền đưa tay ra túm mấy lần, nhưng không thấy người đàn ông có động tĩnh, "Anh cũng túm lại đi."
Người đàn ông lại khẽ lắc đầu, cơ thể vốn tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng về phía trước, đưa tay về phía cô, mở ra lời mời với cô, "Tới đây."
Cô không rõ lý do, hoàn toàn đem cử chỉ này của anh lý giải là ‘ đứng nói chuyện không đau thắt lưng ’, mặc kệ anh, dùng sức đi túm lấy tấm rèm cửa sổ, chẳng qua gió thổi đến liên tục, cô cố gắng rất lâu, nhưng cũng không có hiệu quả lớn lắm.
Đang muốn đi đóng cửa sổ vào, eo vừa động, cả người đã bị một sức mạnh khổng lồ lôi kéo sang một bên, thiếu chút nữa khiến cô lên tiếng kinh hô, đợi đến khi cô phản ứng kịp, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú của người đàn ông, anh cúi mặt xuống, đáy mắt mê mang sâu thẳm.
Quanh thân đều là màu lam nhạt, Lúc này đây toàn thân bọn họ đều bị màu lam nhạt bao quanh, chát liệu vài tơ lụa mỏng màu lam nhạt phất qua cánh tay của cô, gương mặt của cô, tâm thần sảng khoái cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Người đàn ông ôm thật chặt lấy cơ thể của cô, ánh mắt vừa vặn rơi vào gương mặt của cô, da thịt trắng nõn gần như trong suốt của cô, lông mi dài mà cong vυ"t lên, giống như cánh bướm tung bay, thoáng chốc làm cho trái tim anh ngứa ngáy, không tự chủ, lại ra sức ôm cô chặt hơn một chút.
Dùng sức của cánh tay đem nhiệt lượng truyền tới trên người của cô, cô cảm thấy đáy lòng nóng bỏng, tất cả cảm xúc trong nháy mắt cũng truyền trên người của người đàn ông trước mắt này, tiêu cự ánh mắt càng ngày càng nhỏ, toàn bộ đều tập trung đến trên môi của anh.
Gió nhẹ thổi vào mặt, mang tới nhẹ nhàng khoan khoái cũng không che giấu được lửa nóng cùng nỗi lo lắng dưới đáy lòng, mà rèm lụa mỏng màu lam nhạt lại bị thổi lất phất vào giữa hai người, che đi nửa dưới gương mặt của anh.
Cô khẽ nhếch môi cười, tìm đúng cơ hội, khẽ nhắm mắt, ngửa đầu, khóe môi nhếch lên, cách tầng lụa mỏng màu xanh nhạt, chạm nhẹ lên môi người đàn ông.
Nụ hôn cách tầng lụa mỏng, vừa chạm vào liền thôi, chỉ ngắn ngủn một giây thôi, thiếu chút nữa cũng khiến cho trái tim cô nhảy loạn mấy nhịp.
Đôi mắt đen của người đàn ông hớn hở nheo lại, dùng một cánh tay ôm chặt lấy cô, còn một cánh tay đưa lên, đẩy ra tầng lụa mỏng màu xanh nhạt làm trở ngại tầm mắt hai người, nụ cười trên khuôn mặt cũng tỏa ra theo tầng lụa mỏng này, từ từ rõ ràng.
Cố Tử Mạt bị sợ đến mức nhắm mắt thật chặt, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cả người giống như là ỳ ra, tham luyến cái ôm ấp ấm áp an toàn của anh.
Bỗng dưng, dưới lầu vang lên một hồi tiếng của lớn mở ra đóng lại, giống như là tiếng bom nổ tung dưới nước bắn đến bên cô, cô bỗng mở mắt, mạnh mẽ đưa tay đẩy anh ra.
Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông híp lại, khẽ lắc đầu, giơ tay lên đè đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của cô lại, dưới thân dùng sức chuyển một cái, cả ghế xoay liền đi chuyển đến một bên, rèm của sổ màu xanh nhạt cũng theo đó mà tách khỏi bọn họ.
Đợi đến khi cô đã đứng vững vàng trên mặt đất, cô mới bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là rèm của sổ phất qua, chỉ là - vấn đề góc độ!
Cố Trinh Trinh đã về, không kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, cô đẩy anh ra, cất bước liền chạy tới cửa phòng ngủ, rút chìa khóa phòng ra, đóng cửa, khóa trái, làm liền một mạch!
Sau khi xong, cô mới đưa tay lên che ngực, bộ mặt kinh ngạc hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm cánh cửa bóng loáng, hít thở sâu hai cái, nắm chìa khóa thật chặt hai lần, mới điều chỉnh tốt cảm xúc, đi xuống lầu.