Hà Ân Chính kéo Cố Trinh Trinh ra phía sau mình, tức giận nói, "Anh và vợ chưa cưới của tôi kề vai sát cánh như vậy, tôi vẫn còn cần phong độ sao?!" Anh đã sớm không nhịn được, không ít người nói anh bị cho cắm sừng, bất kỳ người đàn ông nào đối với vấn đề này đều không nhìn được tức giận!
Huống chi, mặt mũi của anh chính là mặt mũi của nhà họ Hà, dù cho anh vô năng, cũng không thể khiến người khác cười nhạo nhà họ Hà được.
"Vậy ý của anh là nói, giữa tôi và vợ chưa cưới của anh, có cái gì ám muội sao?" Đôi mắt nguy hiểm của ‘ Lục Duật Kiêu ’ híp lại, châm chọc hỏi ngược lại.
Hà Ân Chính chấn động, anh tuy có dũng khí, nhưng trước mặt ‘ Lục Duật Kiêu ’, vẫn là chưa đủ sức, đối với sự chất vấn của ‘ Lục Duật Kiêu ’, anh thấy hơi do dự.
Cố Trinh Trinh nghe hai người đàn ông này lời qua tiếng lại, tâm tình đột nhiên chìm vào đáy cốc, vốn tưởng rằng Hà Ân Chính tới cứu cô, nhưng hoàn toàn ngược lại, Hà Ân Chính chính là đến cho cô ngột ngạt.
Tên đàn ông Thành sự không đủ mà bại sự có thừa! Trong lòng cô khẽ nguyền rủa một câu, sau đó bực tức tiến lên, ngăn Hà Ân Chính lại, "Hà Ân Chính, anh im miệng!"
Vốn Hà Ân Chính đang nổi nóng lại càng bị đốt nóng hơn, lại bị Cố Trinh Trinh quát một câu ngăn cản, lại càng tức giận, "Im miệng cái gì? Chuyện ám muội cũng đã làm rồi, cũng đừng sợ người khác nói chứ!"
Cố Trinh Trinh luống cuống, đây là có chuyện gì thế, Hà Ân Chính luôn luôn khϊếp đảm, thế nhưng không có đầu óc chạy tới chất vấn cô, còn dám quát tháo cô như vậy?! Mà lúc này, cô còn chưa hiểu rõ, Cố Tử Mạt đã chậm rãi bước tới, đến gần cô rồi.
Cố Tử Mạt đến gần, đứng lại ở bên cạnh Cố Trinh Trinh, rồi sau đó khinh thường liếc mắt nhìn Cố Trinh Trinh, "Bốp ——" giơ tay tát thẳng vào khuôn mặt của cô ta.
Bàn tay đánh xuống rất mạnh, Cố Trinh Trinh bất ngờ không phòng ngự, trên mặt cảm thấy đau đớn nóng bỏng, trên khuôn mặt trắng bệch của cô hiện lên 5 dấu tay hồng hồng, đặc biệt rõ nét.
Cố Trinh Trinh bị đánh choáng váng, cô không thể tin nhìn Cố Tử Mạt, trên mu bàn tay hoàn mỹ tinh khiết nổi đầy gân xanh, cô chưa bao giờ nghĩ đến, cái người chị gái trên danh nghĩa này của cô lại dám đánh cô, lại còn lợi dụng lúc cô không chú ý!
Ngày trước ở nhà họ Cố, chỉ có Cố Tử Mạt chịu đựng cô nhường nhịn cô, hiện tại thế nào?!
Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ sững sờ tại chỗ của cô ta, ánh mắt lăng nhiên, "Thế nào? Vẫn còn muốn ở đây giả bộ đáng thương, lén lút quyến rũ bạn trai của tôi, chẳng lẽ không nên đánh cô sao?"
Lúc nói lời này, ánh mắt của cô thừa cơ liếc về phía ‘ Lục Duật Kiêu ’, thấy anh ta khoanh hai tay vào nhau, nhìn bên này giống như đang xem kịch hay vậy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh ta còn như có như không nhíu mày với cô, tròng mắt đảo qua, Câu Hồn Nhϊếp Phách, cô hơi choáng váng, vội vàng thu lại ánh mắt, nghĩ thầm may mà người này không phản bội cô.
"Em......" Bị lời nói của Cố Tử Mạt kí©h thí©ɧ, Cố Trinh Trinh lập tức hoàn hồn, che nửa bên mặt, làm ra vẻ uất ức vừa thấy đã thương lắc đầu, "Không, em không có, không có......"
Cố Trinh Trinh một bộ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng đáng thương, nhưng ở trong mắt Cố Tử Mạt, lại hết sức buồn nôn, một tát này, chính là cô cố ý trả thù, trả thù Cố Trinh Trinh giành bạn trai của cô!
Ừ, hai lần!
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, mặc dù bây giờ có hơi chậm.
Cô căn bản không cần nhìn Cố Trinh Trinh diễn trò nữa, nắm lấy tay ‘ Lục Duật Kiêu ’, thị uy với Cố Trinh Trinh nói: " Cô nhìn cho kỹ, có một số góc tường tốt, là cạy không được! Cái cô cạy được, đều là góc tường thối nát, rác rưởi, hạ lưu! Cô hiểu chứ?!"
Dứt lời, cũng không thèm nhìn Cố Trinh Trinh, lôi kéo tay ‘ Lục Duật Kiêu ’ đi.
Cố Trinh Trinh sững sờ tại chỗ, hơi mất hồn, lại thấy cái cô gái mặc váy đó đang từng bước tiến gần tới, cuối cùng dừng lại trước mặt cô......
Cố Tử Mạt lôi kéo ‘ Lục Duật Kiêu ’ đến một góc tối, liền giật mạnh tay ra, ghét bỏ nhìn về phía anh, trong miệng bật ra một chữ, "Cắt ——"
Người đàn ông nhướn mi, ánh mắt thâm thúy liếc cô, "Thế nào? Tát Cô Trinh Trinh một cái, cũng không vui mừng sao?"
Cô xoay mặt, hơi giở tính khí nói, "Hừ, vui mừng hay không tôi không biết, nhưng mà tôi lại biết anh rất vui mừng đấy, lấy cớ trị Cố Trinh Trinh, cọ sát với vợ chưa cưới của người ta, anh rất vui mừng!"
Người đàn ông nghe vậy, bật cười ra tiếng, rồi sau đó chậm rãi cúi người, l*иg ngực to lớn áp về phía cô, môi mỏng cong lên, sóng mắt mênh mông, "Nói như vậy, cô đang mất hứng vì điều này?"
Cố Tử Mạt bị nói trúng tâm sự, cảm thấy cực kỳ bực tức, đẩy l*иg ngực của anh ta ra, hung tợn nói, "Đừng đυ.ng vào tôi! Chớ đến gần tôi! Tôi sợ bẩn!" Vừa nghĩ tới anh ta vừa kề vai sát cánh với Cố Trinh Trinh, trong lòng cô cũng không thoải mái.
Sáng sớm còn bắt cô tập nhảy, sau khi tới đây lại khiêu vũ rất đẹp cùng với Cố Trinh Trinh! Người đàn ông này, đúng là làm cho người ta không nói được lời nào rồi đấy!
Cô xoay người bước nhanh về phía trước, không muốn để ý tới anh ta.
Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, thân thủ nhanh nhẹn tiến lên bắt được cổ tay của cô, kéo cô vào ngực mình.
Cô cả kinh, "Anh làm gì đấy...... Ưmh......"
Người đàn ông cúi đầu hung hăng hôn cô, cường ngạnh cạy hàm răng của cô ra.
Hai mắt cô trợn to, đôi tay chống ở ngực của anh ra sức đẩy, cố gắng giãy giụa.
Anh cũng không phải cô, dùng sức giữ chặt gáy của cô, ôm chặt cô, hung ác chiếm đoạt ngọt ngào trong miệng cô!
Sau mấy phút đồng hồ, anh mới buông cô ra, không ngừng thở, đôi mắt đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, chỉ cảm thấy bên trong là vực sâu vạn trượng, làm cho cô không cách nào hô hấp, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa chật vật ngã xuống, thật may là anh kịp thời ôm lấy cô, ôm chặt cô trong ngực.
Bởi vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, đầu của cô cũng choáng váng, mặc cho anh ôm lúc lâu, mới phản ứng được, muốn đẩy anh ra, người đàn ông lại càng ôm chặt hơn.
Cô giận, nói bừa, "Anh buông tôi ra, tôi không muốn anh ôm tôi, tay của anh rất bẩn, tôi thích sạch sẽ, tôi ngại bẩn, anh buông ra!"
Nụ cười trên khóe môi người đàn ông càng sâu, mặt mày cũng nhiễm ý cười, cô ngửa đầu nhìn anh, lại phát giác, trên mặt anh có vẻ kỳ quái, ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào mắt cô, chớp cũng không chớp, giống như trên cõi đời này không còn người nào khác, vật nào khác nữa, chỉ còn lại anh và cô.
Không để cô suy nghĩ nhiều, anh đã cúi đầu xuống, hôn môi cô lần nữa.
Lại một hồi ngẹt thở và mê loạn, cô thiếu chút nữa không khống chế được, cũng không biết là qua bao lâu, nụ hôn này mới dừng lại.
Sau nhiều lần anh lưu luyến trên môi cô, lại mυ"ŧ mạnh một cái, mới chậm rãi rút lui.
Đôi mắt đen sâu thẳm, sâu kín nhìn vào trong lòng cô.
Anh nói, "Nơi này tuyệt đối không có chạm qua những cô gái khác, tuyệt đối sẽ không bẩn."
Cô hơi sửng sốt, đây là ý gì? Tuyệt đối sẽ không bẩn? Người đàn ông này, lại đem lời của nói thành hợp lý như vậy, mà lại sẽ tích cực như vậy?!
"Ai thèm quan tâm, tôi mới không quan tâm đâu, anh thích nhảy điệu nhảy đầu tiên với ai thì nhảy với người đó thôi!" Đến giờ, cô vẫn quan tâm đến điệu nhảy đầu tiên kia.
Điệu nhảy đầu tiên, ý nghĩa trọng đại, người đàn ông này lại nhảy với Cố Trinh Trinh, đây không phải là muốn chọc giận chết cô sao!
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô tình nguyện không tát Cố Trinh Trinh cái tát kia, cũng không muốn Cố Trinh Trinh nhảy điệu nhảy đầu tiên với anh.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi lại khiến mình tức giận quá mức, sao lại thế này? Cô thế nhưng lại cảm thấy kẻ giả mạo là quan trọng nhất?
Người đàn ông nhìn bộ dáng tức giận của cô, trong ánh mắt thoáng qua một tia nóng bỏng, bên môi như có như không nâng lên đường cong nhỏ, không nhanh không chậm mở miệng, "Điệu nhảy đầu tiên ngày hôm nay của tôi, cũng đã trình diễn vào lúc sáng sớm rồi."
Điệu nhảy đầu tiên của hôm nay, anh cho cô, mà điệu nhảy đầu tiên của đêm nay, cho Cố Trinh Trinh!
Cô có chết cũng không muốn thừa nhận, cực kỳ tức giận nói, "Vậy thì chứng minh cái gì? Chó má!" Người đàn ông này thật quá mưu mô quỷ quyệt rồi, cô vĩnh viễn không làm gì được anh ta.
Người đàn ông thấy cô như vậy, không thể làm gì lắc đầu một cái, ánh mắt sắc bén quét một vòng mọi người ở đây, bỗng dưng mở miệng, "Bước kế tiếp nên —— để cho cô trở lại nhà họ Cố một cách phong quang thôi."