Toàn bộ cơ thể cùng tứ chi của cô, bởi vì lời nói của anh ta, mà cũng trở nên căng thẳng.
"Anh hãy nói thẳng đi." Cuối cùng, cô dùng hết hơi sức, mới nặn ra được những lời này từ giữa cổ họng.
"Cố Tử Mạt, chuyện lần này, còn phải cám ơn cô, vì như vậy mà chúng tôi đã Tiên Lễ Hậu Binh, là như vậy, vốn dĩ anh Kiêu rời khỏi nhà họ Lục, cũng không phải là thua, mà là đang đánh cuộc, anh ấy về nước, tránh giao phong chính diện với Lục Minh Hàn, như vậy càng thích hợp để anh ấy phát huy khả năng của bản thân, làm một cuộc so đấu năng lực với Lục Minh Hàn. Sau khi hiểu được khổ tâm của anh ấy, tôi cũng rất tán thành anh ấy làm như vậy, chẳng qua tôi tuyệt đối không ngờ được rằng, Lục Minh Hàn cũng không đơn giản, thậm chí anh ta còn một lần tới bên này quấy rối, sử dụng một chút thủ đoạn không sạch sẽ. Tôi không biết anh Kiêu biết Lục Minh Hàn chính là người đứng đầu sau lưng Thanh bang từ lúc nào, nhưng tôi, bắt đầu biết là từ lúc cô gặp phải vụ bắt cóc này, cho nên, tôi nên cám ơn cô." Bùi Dực nói một hơi rõ ràng mọi chuyện.
Tay trái tay phải của cô nắm chặt vào nhau, ra sức nín thở, sau đó ngửa mặt, hỏi anh, "Lễ xong rồi, Còn Binh đầu?"
Bùi Dực nói tiếp, còn nói không chút khách khí, "Tình huống của nhà họ Lục tương đối phức tạp, tôi hi vọng cô không nên làm cho tình huống trở nên phức tạp hơn, thật ra thì, vốn dĩ mọi chuyện hoàn toàn không cần phức tạp như vậy, nhưng cũng bởi vì lo lắng đến cô, nên chúng tôi xử lý rất nhiều chuyện, cũng khó giải quyết hơn nhiều, trước kia tôi gọi cô là con riêng, nói như vậy cũng không phải là tự dưng mà nói, lần này vì xử lý chuyện của cô, mà bên phía Cố Trình Đông, chúng tôi phải xuất lực không ít. Tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận một phen, đừng làm anh Kiêu thất vọng."
Tay của cô, lại nắm chặt một lần nữa, lần đầu tiên, cô cảm thấy Bùi dực gọi cô là ‘ con riêng ’, là rất đúng.
"Tôi biết rồi." Nói xong, kéo chăn lêи đỉиɦ đầu, cả người cuộn tròn lại, phát run nhẹ nhẹ.
......
Lúc Lục Duật Kiêu đi vào, cô vẫn còn rúc ở trong chăn, anh ngồi vào góc giường, trầm tư một lúc, mới khe khẽ thử thăm dò vén chăn của cô lên.
Lúc này, cô lại tự chui ra, đôi mắt gần như không có thần sắc nhìn về phía anh, giọng khàn khàn nói, "Bùi Dực đều nói hết với em rồi, em nói với anh ấy, em và Hứa Ngộ, đến cùng vẫn không có duyên phận."
"Cậu ấy đã nói cho anh biết." Anh cũng không hơn gì, giọng nói cũng khàn khàn như vậy.
"Ừ." Cô gật đầu, lại nói, "Em muốn tiêu hóa những điều này, còn cần một ít thời gian, em biết rõ, em và Hứa Ngộ, không có khả năng nữa, anh thấy đúng không?"
"Ừm" Vào lúc này, người đàn ông này không có lập trường gì cả, cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Sau đó chính là một hổi tiếng gõ cửa dồn dập, cô kinh ngạc, sau đó theo bản năng liền sờ lên tay anh đặt trên giường.
Anh nhìn bàn tay mình bị cô sờ lên, khóe miệng xuất hiện đường cong, rồi sau đó dùng một cái tay khác nhẹ nhàng đặt lên tay cô, nhỏ giọng an ủi, "Không có chuyện gì, có anh ở đây."
Nói xong, anh xoay người, nói vọng ra bên ngoài, "Mời vào."
Cửa bị đẩy ra, Bùi Dực đi tới, đưa điện thoại di động trả lại cho Lục Duật Kiêu, "Anh Kiêu, em đã nhận một cuộc điện thoại khẩn, chuyện khẩn cấp, sợ rằng còn cần anh tự mình ra tay."
"Chuyện gì xảy ra? Cứ việc nói." Lục Duật Kiêu nhìn Cố Tử Mạt một cái, làm cho Bùi Dực nói thẳng.
Cố Tử Mạt không quan tâm đến nội dung trao đổi của bọn họ, chỉ thầm thở ra một hơi.
Cái giây phút khi nghe được tiếng gõ cửa kia, cô cho rằng là Hứa Ngộ đến thăm, mà cho tới bây giờ, cô vẫn chưa làm tốt chuẩn bị để gặp Hứa Ngộ.
Nếu Hứa Ngộ tới đây, tất nhiên cô sẽ không biết xử trí thế nào.
May mắn không phải là anh ấy.
Chờ Lục Duật Kiêu và Bùi Dực trao đổi xong, cô nhìn về phía Lục Duật Kiêu, nói: " Anh đi đi, em cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Lục Duật Kiêu rõ ràng không an tâm, "Một mình em được chứ?"
Nhìn dáng vẻ lo lắng của người đàn ông, cô bỗng cười, sẵng giọng với anh, "Anh cứ luôn như vậy, không tin em có thể chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Anh thấy tâm tình của cô hơi chuyển biến tốt, mới đồng ý, cùng Bùi Dực đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận bọn họ đã đi, Cố Tử Mạt liền gọi y tá, để cho bọn họ chuẩn bị quần áo cho cô, sau đó thay quần áo, chạy thẳng tới chỗ Cố Trình Đông......
*
Lúc Lục Duật Kiêu gọi điện thoại cho cô, thì cô đang bước ra cứng ngắc từ nhà của Cố Trình Đông.
Vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mẽ của Cố Trình Đông, đến lúc này vẫn còn hiện ra trước mắt cô, nhưng cô đâu có biện pháp gì chứ, chỉ có thể mặc cho Cố Trình Đông nói hết.
Cố Trình Đông nói, Lục Duật Kiêu đã trả giá cao mua đứt quan hệ cha con giữa cô và ông ấy, cuộc đời này Cố Trình Đông ông đã làm được một chuyện đáng giá nhất, chính là nhận nuôi cô.
Cuối cùng, Cố Trình Đông còn nói, muốn cô ngoan ngoãn ở bên Lục Duật Kiêu, không nên phụ lòng Lục Duật Kiêu.
Nghe những lời kia của Cố Trình Đông, cô cảm thấy buồn cười từ tận đáy lòng, nhưng vừa bật cười, trong lòng lại đều là khổ sở.
Lục Duật Kiêu khổ sở thế nào, khi phải giao dịch cùng thứ người như vậy.
Tay cô run run, nhận, chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy Lục Duật Kiêu lo lắng hỏi, "Tử Mạt, sao em lại vụиɠ ŧяộʍ ra viện? Em đi đâu vậy? Em không sao chứ?"
Anh liên tiếp đặt câu hỏi, làm cho cô không biết phải trả lời từ đâu.
Cô cắn môi, trả lời đơn giản, "Em vẫn tốt, việc của anh, đều tốt chứ?" Cô biết cảm xúc của mình không thích hợp, chỉ có thể gắng gượng ứng phó anh.
Trước đó cô cho rằng, Bùi Dực nói với cô, là muốn cô xử lý vấn đề bên phía Cố Trình Đông, nhưng khi cô đi đến chỗ Cố Trình Đông, mới phát giác, chuyện đã bị giải quyết, cái giá phải trả là – một cái giá rất cao.
Bùi Dực cũng sẽ vì vậy càng không thích cô hơn, về phần mục đích chính của Bùi Dực, hẳn là ở câu nói cuối cùng kia rồi.
Yêu cầu cô, không nên cô phụ Lục Duật Kiêu.
Làm sao cô có thể phụ lòng anh được chứ?!
Nghe thấy giọng nói êm ái của cô,ở đầu bên kia người đàn ông thở ra một hơi, nói: " Sự kiện kia tạm thời làm xong, nhưng lại có một chuyện rất khó giải quyết, có liên quan đến Lâm Yên Nhiên, Tử Mạt, vì vậy, bây giờ anh nhất định phải xin phép em."
"Xin phép? Hả?" Cô bỗng có cảm giác mình nắm quyền sanh sát đối với anh, thậm chí còn có một chútcảm giác thành tựu.
Bắt đầu từ khi nào, người đàn ông không ai sánh nổi này, lại phải ăn nói khép nép với cô như vậy, còn dùng đếnhai từ ‘ xin phép ’ nữa?!
Nhưng, loại ý tưởng vui vẻ này rất nhanh liền bị một tầng lo lắng khác che giấu, Lâm Yên Nhiên làm sao, để anh lo lắng như vậy, còn không thể không ‘ xin phép ’ cô nữa?
Cô cau mày, hơi lo lắng hỏi, "Lâm Yên Nhiên, cô ấy...... Cô ấy làm sao?"
"Yên Nhiên cô ấy...... Cô ấy nhất định không chịu tiếp nhận phẫu thuật ghép thận, tất cả mọi người bó tay hết cách, anh chỉ có thể qua đó một chuyến, Tử Mạt, nếu như em không muốn anh đi, thì anh tuyệt đối sẽ không đi."
Cô nghe xong, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, yên lặng suy nghĩ, nói: " Anh không cần rối rắm, anh đến đó trước, em sẽ đến sau, chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi."
"Tử Mạt, em......" Rõ ràng người đàn ông có chút do dự, anh đang cân nhắc.
Lâm Yên Nhiên tâm cơ, anh đã biết rồi, nếu Cố Tử Mạt cũng đến, nếu như lại bị Lâm Yên Nhiên bố trí, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Cố Tử Mạt hiểu rõ sự lo lắng của anh, "Em biết rõ anh đang lo lắng cái gì, anh hãy tin em...nhất định em phải qua đó."
"Nếu như vậy, anh chờ em ở cửa bệnh viện, đến lúc đó chúng ta gặp lại." Người đàn ông vẫn không thể yên lòng, chỉ có thể nghĩ tới cách này là phù hợp nhất.
"Ừ, em rất nhanh sẽ tới đó."
Hai người trao đổi xong, Cố Tử Mạt cúp điện thoại, liền gọi ngay cho Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, chị nhờ em một việc......"
*
Lục Duật Kiêu vừa vào cửa, liếc mắt liền thấy được Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên ngồi trên ghế ở ban công, trên đùi đắp một cái chăn màu vàng thật dầy, tóc dài xõa trên bờ vai, cả người được bao bọc bởi ánh mặt trời, nhưng lại có vẻ tiều tụy được vây quanh bởi tử khí, không hề có một chút phấn chấn nào.
Anh nhìn trong mắt, thoáng đau lòng.
Chẳng qua, anh không tiếp tục bước về phía trước nữa, mà dừng bước, ở sau lưng Lâm Yên Nhiên, ho nhẹ hai tiếng, nói: " Yên Nhiên, vào thời khắc mấu chốt này, đừng tùy hứng."
"Em còn tưởng rằng cả đời này anh sẽ không đến tìm em nữa, nhưng anh vẫn đến, em không thể không ôm hi vọng." Lâm Yên Nhiên quay đầu lại, chỉ có đôi mắt còn hơi có hồn.
Lục Duật Kiêu trầm mặc nhìn cô, sau đó, mới dùng giọng nói xa cách lạnh nhạt nói với cô, "Một cô gái tốt, không nên chà đạp bản thân như vậy."
"Cô gái tốt? Ở trong lòng anh, em vẫn còn là cô gái tốt sao? Em đã lừa anh." Lâm Yên Nhiên cười cười, đôi môi tái nhợt hé mở, "Em chà đạp bản thân, là bởi vì emtuyệt vọng, Minh Tuyên, không phải là anh không hiểu mà. Anh không đến gặp em, không muốn gặp em...em kéo dài hơi tàn, cũng có ý nghĩa gì đâu!"
"Yên Nhiên, ở trong mắt anh, em vẫn là cô gái đó, vẫn là cô gái tốt." Anh trấn an cô.
"Đến bây giờ, anh vẫn cứ dịu dàng như thế, em và anh biết nhau nhiều năm như vậy, vẫn biết anh dịu dàng, cũng cảm nhận được sự dịu dàng của anh, nhưng sự dịu dàng của anh, lại giành cho cô gái khác, thì em không tiếp thụ nổi, càng làm em không chịu nổi nữa là, sau này, em mới biết, anh cũng có một mặt tàn nhẫn, chẳng qua trước kia chưa gặp được người có thể khiến anh biểu hiện ra những mặt không giống nhau màthôi. Ngày đó, sau khi anh ném cho em những lời đó, anh không thèm liếc em lấy một cái." Lần này, trong nụ cười của Lâm Yên Nhiên rõ ràng xen lẫn một tia tự giễu cùng chua chát.
Lục Duật Kiêu không nói được lời nào, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Mất đi anh, em không thể sống nổi, anh muốn em làm thế nào." Cô cúi đầu, giọng nói dịu dàng bi thương.
"Vừa rồi em cũng đã nói, anh cũng có một mặt tàn nhẫn, như vậy, như vậy cho dù em có dùng tính mạng để uy hϊếp, thì anh cũng khó mà nhượng bộ." Môi của anh căng thành một đường, dùng sức nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Yên Nhiên cứng đờ, chỉ một lát sau, bờ môi lại khôi phục tự nhiên, "Nhưng anh đã đến rồi, điều này chứng minh anh sẽ nhượng bộ, không phải sao? Minh Tuyên, tình yêu của anh, từ trước đến nay đều nặng hơn so với tính mạng của em."
Lục Duật Kiêu ngẩn ra, lời nói của Lâm Yên Nhiên, làm cho anh trong nhất thời không có cách nào phản bác được.
"Cô sai lầm rồi!" Giọng nói của Cố Tử Mạt, vang lên vào thời khắc nơi này đang tương đối yên lặng.
Lúc này Lâm Yên Nhiên mới phát hiện, Cố Tử Mạt đã xuất hiện ở trong phòng bệnh này từ lâu, chẳng qua cô ngồi trên ghế ở ban công, tầm mắt bị giới hạn, không có phát giác Cố Tử Mạt đứng chếch ở một bên mà thôi.