Chương 20

Cuối cùng thì ngày mà cô sợ nhất cũng đến. Bọn họ trói tay cô lại đưa cô đến nay đáng sợ kia.

Ngồi trong chiếc xe u ám, tay Tịch Nghi không ngừng run lên, cô sợ hãi đến mức muốn khóc, nhưng, cô lại tự nhủ bản thân mình không được khóc, chẳng có gì đáng khóc cả.

Không khóc không phải vì cô đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ, chỉ là... cô không muốn biến mình trở thành một kẻ yếu đuối nữa, cô không muốn trở nên đáng thương ở đáy mắt anh ra khiến anh ta khinh thường.

Rồi sẽ tốt thôi!! Không sao đâu, nếu bọn họ làm gì mình thì mình chỉ cần đâm đầu vào tường là được rồi, hay là....

Cô có thể dùng con dao đấy!

Trong lúc bọn họ lơ là, cô đã lén lấy đi một con dao gọt hoa quả ở trên bàn. Có lẽ cô đã quyết rồi, cho dù có chết cũng muốn bọn đàn ông đó lại làm chuyện nhơ bẩn đó với mình.

Mặc kệ rằng có khiến Lục Ngạn Thành tức giận, vì nó chẳng liên quan gì đến cô cả. Cho dù có chết không chỗ chôn hay làm một con ma lẻ loi thì có là gì chứ! Giải thoát chính là cái chết! Chứ để bọn đàn ông đó....... thì nhục nhã đến mức sống cũng như chết.

Liên Tịch Nghi bần thần, cô từ từ quay đầu nhìn ra cửa kính của chiếc xe sang trọng này. Có ai biết rằng... trên cái xe sang này đang chở một tù nhân! Bọn họ chỉ trầm trồ và nghĩ người ngồi trong chiếc xe này là một người giàu có, lắm tiền. Còn số phận của ai đó thì... bọn họ vốn không cần biết cũng không muốn biết.

Thôi! Mặc kệ!! Vì lúc này trong tâm trí cô đã không nghĩ gì được nhiều nữa rồi!

Haiz! Cũng đã lâu lắm rồi mình không được nhìn ra thế giới này. Bây giờ nhìn lại thì nơi đây đúng là thiên đường. Lúc trước mình mình thấy nơi này thật nhàm chán, không biết làm gì, cũng không biết nên đi đâu chơi, nhưng giờ, không hiểu sao mình lại có nhiều chuyện muốn làm như vậy. Bây giờ, tự nhiên mình lại cảm thấy lưu luyến cái thế giới đầy ánh mai này.

Phải rồi! Còn đám bạn của mình nữa và cả.... cái trại mồ côi - nơi mình đã lớn lên, mình còn chưa gặp dì và bọn trẻ. Mất tích lâu như thế này... chắc là họ đã rất lo lắng cho mình, có khi... còn báo cho cả cảnh sát rồi cũng không chừng!



- Đến nơi rồi, đưa cô ta vào đó đi!

Cô vẫn còn đang thơ thẩn thì... nghe thấy tiếng của một tên vệ sĩ vang lên, nó lạnh lùng đến mức khiến tim cô như co thắt lại.

- Thật sự phải vậy sao? Trông cô ta còn non người trẻ dạ như vậy... vào đó.... không phải là hủy cả cuộc đời à?

Nhưng hình như vẫn còn một người có lương tâm. Như vậy... cũng đủ lắm rồi, cô không còn mong gì thêm nữa, vẫn còn một người nghĩ cho cô... đều đó thật tốt ở hiện tại.

- Vậy cậu giỏi thì kháng lại lệnh của Lục thiếu đi! Cậu giỏi mà đi cầu xin cho cô ta. Chứ tôi không có cái gan cũng không có tâm trạng để thương xót cho cô gái nhỏ mà cậu nói.

Ha! Đúng vậy! Có người mở lòng ra thương hại thì thế nào? Đây là lệnh của Lục thiếu, anh ta không tha cho cô thì ai có thể làm gì. Cho dù là có cả trăm người như tên vện sĩ này... cũng không chống đối nổi lại anh.

Cứ vậy mà cô bị đưa xuống xe, có cả... hàng tá vệ sĩ đi sau nữa, anh ta sợ cô trốn đến vậy à?

Nhưng.... lúc này tay cô thật sự đang run rẩy không ngừng, bản thân cô không ngừng sợ tim, tim cứ rối loạn vì căng thẳng. Dường như bản thân cô không có cách nào khống chế được nỗi sợ hãi này.

Hộp đêm! Nơi này thật là đáng sợ, nó chứa bao nhiêu là kiểu người, bao nhiêu tên ăn chơi, thiếu gia, công tử, những cô tiểu thư giàu có hay kẻ nghiện ngập, tất cả đều lưu chân ở chốn ma quỷ này.

Anh ta... quả nhiên là không muốn chừa đường sống cho cô, anh ta... thật nhẫn tâm và tàn ác. Nói anh ta là ác quỷ chắc là không nói quá đâu nhỉ?

- Các người... các người tha... tha cho tôi đi được không?

Cô nghĩ mình không muốn xin tha đâu, nhưng, nỗi sợ đã lấm át tâm trí của cô.



- Tha? Tôi cứ tưởng là cô không biết nói chứ? Bây giờ... biết xin tha rồi?

Một tên vệ sĩ nhếch mép lên chế giễu.

- Haiz! Thật ra cô cũng xin đẹp đấy, nhưng đáng tiếc là không phải thứ tôi có thể chạm vào được. Càng không phải là người mà chúng tôi có thể tự quyết định.

Nghe những lời nói này... cô thật sợ không kiềm được mà....

- Cứu tôi với! Có ai không làm ơn cứu tôi!

..... giãy dụa hét lên cầu cứu, nhưng bọn người ở đây thật là vô tâm và đáng ghét, chẳng ai quan râm đến một kẻ ồn ào như cô cả. Tuyệt vọng! Thì ra.... bọn người giàu có đều.... vô tâm, vô cảm như vậy. Xem ra.... cô đã được mở rộng tầm mắt rồi, được nhìn ra cái thế giới máu lạnh này và trải nghiệm vô cùng chân thật.

- Làm ơn! Có ai không......

Chát!!!

Một tên vệ sĩ nhanh tay tát vào mặt cô không hề thương tiếc.

- Câm miệng đi! Cô nghĩ ai sẽ cứu cô? Cô nghĩ bọn họ sẽ mở lòng? Nói cô ngây thơ quá hay là quá ngu ngốc? Tốt nhất... là cô nên yên phận một chút!

Cô cuối đầu, đôi mắt thẫn thờ vô hồn, muốn khóc nhưng không hiểu nước mắt đã chạy đi đâu hết rồi, cho dù có cố ép nước mắt chảy ra cũng không... có một giọt nào!