Chương 132

Đột nhiên từ phía sau Trịnh Tấn Thăng, có một luồng sát khí đang ầm ầm tiến đến.

Luồng sát khí đấy nhanh chóng tóm lấy cổ Trịnh Tấn Thăng một cám bạo.

Bụp! Bụp!!

Hai cú đấm đau điếng cứ thế mà giáng xuống đầu Trịnh Tấn Thăng.

- Hự! Lục Ngạn Thành!! Cậu làm gì vậy hả??

Trịnh Tấn Thăng bực mình hét lên.

Lúc này Lục Ngạn Thành càng lúc càng tiến sát lại Tấn Thăng hơn, anh túm lấy cổ áo của Tấn Thăng. Nụ cười và ánh mắt lạnh đến thấu xương đó khiến cho Tấn Thăng có phần sợ hãi.

- Tôi mới là người hỏi cậu đang làm gì đấy?? Hửm?? Cậu đang giở trò gì đấy!!

Trịnh Tấn Thăng khó hiểu, cau mày.

- Hả? Sao cơ? Tôi chỉ trêu đùa Liên Tịch Nghi một chút thôi mà!!

Lửa nóng trong lòng Lục Ngạn Thành càng lúc càng dâng cao bừng bừng như muốn thiêu rụi cả thế giới.

- Hừ! Trêu đùa một chút!! Tôi cho cậu trêu đùa một chút này!!

Bụp!! Bụp!! Bụp!!

Một cú đấm, hai cú đấm rồi ba cú đấm cứ liên tiếp dồn dập vào Trịnh Tấn Thăng anh anh không cách nào vực dậy. Tịch Nghi đứng ở kế bên sợ hãi, cô run rẩy bước đến cản Lục Ngạn Thành lại.

- Lục Ngạn Thành! Đủ rồi! Đủ rồi đấy! Anh đừng đánh nữa!!

Ánh mắt Ngạn Thành quay sang Tịch Nghi lúc này là sự bực dọc khó tả.

- Cô bênh vực cho cậu ta??

- Tôi không bênh ai cả, anh còn như vậy thì sẽ xảy ra án mạng đấy! Hôm nay tiệm của tôi chỉ mới khai trương, anh muốn phá hỏng tất cả sao??

Nghe đến đây Lục Ngạn Thành mới bắt đầu thả Tấn Thăng ra.

- Cút!!!

- Cậu chờ đó!! Khi bình tĩnh lại chúng ta hãy nói chuyện đi!!

Trịnh Tấn Thăng lau vết máu trên miệng rồi hậm hực bỏ ra ngoài xe.

Vừa lên xe mỹ nhân bên cạnh đã vội vàng hỏi thăm.



- Anh.. anh sao vậy?

Nhưng điều khó khiến anh vô cùng khí chịu.

- Xuống xe cho tôi!!

Cô gái đó vẫn còn ngơ ngẩng.

- Hả??

Cho đến khi ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang cô cô mới bừng tỉnh mà nhanh chóng cầm bó hoa xuống xe.

Cạch!!

- Trịnh tổng, ngày mai....

- Đừng nói nhiều, kể từ bây giờ cô không còn là bạn gái tôi nữa. À không, tình nhân!

Rồi anh cố kiềm chế cơn giận lẫn sự khó hiểu mà lái xe rời đi.

Brừm!!

"Lục Ngạn Thành này... hôm nay bị sao vậy không biết? Là cố tình kiếm chuyện với Trịnh Tấn Thăng tôi hay thật sự là vì...?"

...----------------...

...----------------...

Trở lại tiệm hoa.

- Cô không sao chứ??

- Tôi thì có sao! Người có sao là Trịnh Tấn Thăng mới đúng, lúc nãy anh đánh anh ấy tới tấp như vậy còn gì!!

Đột nhiên Lục Ngạn Thành tặc lưỡi một cái rồi dồn cô vào chân tường, ánh mắt vừa lạnh lùng lại vừa tức giận, trông có vẻ khó hiểu.

- Trịnh Tấn Thăng!! Trịnh Tấn Thăng!! Cô nhắc đến tên chó chết đó làm gì?? Cậu ta đã trêu đùa cô như vậy mà cô còn quan tâm đến cậu ta sao??

- Tôi....

Tịch Nghi trong lúc đang bấn loạn lại còn bị anh doạ sợ khiến cô không biết nên nói gì.

- Sao nào? Nói đi! Hay cô thích cậu ta làm vậy với cô??

- Tôi không có!!



- Không có? Lúc nãy cậu ta sờ vào đâu của cô? Hửm? Cằm? Eo? Tai? Hay là còn chỗ nào khác nữa? Nói đi chứ??

Lục Ngạn Thành càng lúc càng ép sát người vào cô khiến cô sợ hãi.

- Anh rốt cuộc bị sao vậy? Anh điên rồi à??

- Đúng thế! Tôi điên rồi! Tôi đang tức điên lên đây! Cứ nghĩ đến việc cậu ta sờ vào người cô tôi liền nổi khùng lên. Sao? Nếu cô thích tôi cũng có thể sờ!!

Lục Ngạn Thành đột nhiên vươn tay ra kéo eo Tịch Nghi lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tịch Nghi.

- Á!! Anh.. buông tôi ra!!

Tịch Nghi có vùng vẫy, kháng cự nhưng... sao anh ta lại khoẻ đến vậy? Thậm chí còn có cảm giác lực lưỡng hơn cả Trịnh Tấn Thăng khiến cô không cách nào thoát ra khỏi bàn tay của anh ta.

Cơ thể Tịch Nghi bắt đầu run lên trước ánh mắt hung tợn của Lục Ngạn Thành, nó giống như lúc trước anh tra tấn cô dã man nhưng cũng không hề giống. Cảm giác vô cùng khó hiểu.

Tịch Nghi nhìn anh bằng ánh mắt ứa lệ, đôi môi mím chặt lại, cơ thể thì nhỏ bé với từng đường cong gợi cảm.

"Chết tiệt! Sao người phụ nữ lại gợϊ ȶìиᏂ như vậy chứ? Thảo nào Trịnh Tấn Thăng đó lại có hứng thú với cô, cảm giác như một con bạch thỏ đang bị ức hϊếp vậy. Cảm giác như muốn ôm trọn cô trong vòng tay."

Lục Ngạn Thành lúc này có hơi thở dốc, anh xoay mặt đi chỗ khác, lỗ tai hình như cũng dần dần ửng đỏ lên.

Rồi đột nhiên anh lại chậc lưỡi một cái như đang khó chịu về một cái gì đó rồi...

- Dáng vẻ này... Là cô tự tìm đến đấy nhé!!

- Ưm!! A..

"Anh ta... sao lại hôm mình? Anh ta...lại bị sao vậy??"

- Ưm!!

Tịch Nghi dùng tay đẩy anh ta ra nhưng sự điêu luyện trong nụ hôn của anh ta lại dễ dàng khiến cô bị cuốn vào.

Cuối cùng cô đã bị anh ta mê hoặc.

- A!

Tự dưng Lục Ngạn Thành cắn vào môi cô.

- Kĩ thuật của cô kém quá rồi! Để tôi chỉ dạy thêm cho cô..

- Ưmm... Kh..

"Không được, anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy chứ? Mình... muốn thoát ra nhưng... tại sao.. mình như đang bị anh ta điều khiển. Cảm giác này... là sao? Tim mình..."