Trên thế giới này có một cô gái tên là Liên Tịch Nghi, cô ấy lương thiện, thuần khiết, trong sáng và còn mang theo cả một tâm hôn thiếu nữ của tuổi hai mươi tư.
Là một đứa trẻ mồ côi, nhưng, Liên Tịch Nghi vẫn luôn cố gắng đương đầu với cuộc sống và hướng tới thành công.
Do phải tự mình bươn chải trên dòng đời, không ai nâng đỡ nên... cô không được theo những nghề nghiệp nơi công sở. Tuy không vào được công ty hay tập đoàn lớn để làm việc nhưng cô cũng không phải là một người vô công rỗi nghề.
Liên Tịch Nghi hiện tại đang làm việc ở một nhà hàng năm sao, đông đúc khách ở thành phố. Làm việc ở đây cô không những có thể tự nuôi sống bản thân, không làm gánh nặng cho xã hội mà còn tìm được những người bạn tốt nữa.
Bạn thân của cô ấy là Đường Yến, hai người họ cùng làm chung ở nhà hàng, đương nhiên, với tính cách hoà đồng, dễ gần, tốt bụng của mình, cô cũng kết thêm không ít bạn.
Và đặc biệt nhất là Bắc Nghĩa Minh, anh ấy là một người bạn của Liên Tịch Nghi, cũng là người thích Liên Tịch Nghi, nhưng mà... tiếc rằng Tịch Nghi cô vẫn chưa biết điều đó.
Cô gái nhỏ nhoi và ít là tâm điểm này là vậy đấy! Vô cùng lạc quan, vui vẻ và yêu đời. Chẳng bao giờ nghe cô than phiền hay trách đời gì cả. Cho dù có nhiều lúc người khác gọi cô là một đứa mồ côi hay là một đứa trẻ hoang đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy buồn, ngược lại cô còn nở nụ cười vào những lúc như vậy nữa.
Cuộc sống của Tịch Nghi luôn vui tươi và nở hoa như vậy đấy, nhưng, tại sao lại bi u ám sao một đêm thế này?
Tại sao mọi thứ bất hạnh lại ập vào cô chỉ trong một đêm? Không còn gì nữa! Mất hết rồi! Ngăn cả cái ý chí lạc quan của cô cũng bị chà đạp. Cô.... đã trở nên tàn tạ, đáng thương trong một đêm đầy trăng sao!
...----------------...
Lúc nãy cô đang trên đường đi làm về thì bị ai đó bịt thuốc mê và bắt cóc cô đi. Khi tỉnh dậy thì cô đã thấy mình bị trói tay chân, xung quanh nơi này rất tối, có lẽ là nhà kho. Và đặc biệt là có rất nhiều người đứng xung quanh, bọn họ đều lạnh lùng và mặc đồ đen, mang kính râm, là vệ sĩ sao?
Nhưng, ai lại bắt cô đến nơi này? Để làm gì?
- Các anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi đến đây? Các anh cần tiền sao?
Cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, đây, không giống như những cuộc bắt cóc bình thường, ai lại đi bắt cóc một cô gái không tiền tài như cô chứ?
- Ha! Tôi không bắt cóc cô và tôi cũng không thiếu tiền, tôi là muốn nhốt cô ở lại đây, muốn hành hạ cô, muốn để cô thay ba mẹ cô nhận những báo ứng mà ba mẹ cô nên lãnh nhận.
Trong nơi nhà kho u ám này, vốn đã thiếu ánh sáng mà người đàn ông kia lại ngồi trong góc tối, nên cô càng không nhìn rõ được hắn.
Chỉ là, trông bộ dạng của anh ta, chắc chắn là kiểu người có quyền thế, tiền tài.
Nhưng một người như vậy thì tại sao lại để ý đến kẻ như cô? Tại sao lại muốn bắt nhốt cô? Còn thay ba mẹ cô nhận báo ứng? Có phải hắn ta nhận nhầm người rồi không? Cô còn không biết ba mẹ mình là ai nữa mà, làm gì biết bọn họ có hận thù gì với hắn!
- Anh... anh là ai vậy? Anh có phải là nhận lầm người rồi không vậy?
Tuy bị trói tay chân nhưng cô vẫn có thể nở nụ cười mà nói chuyện với người đàn ông không rõ mặt này.
Liên Tịch Nghi chỉ nghĩ rằng đây là một chuyện hiểu lầm mà thôi, rồi mình cũng sẽ được thả ra.
Nhưng, người đàn ông kia bật cười lớn một cách đáng sợ.
- Ha ha ha ha ha! Hiểu lầm?
Tuy là trong bóng tối nhưng cô vẫn nhìn rõ sự tàn ác đang ẩn hiện trong đôi mắt đó. Đôi mắt đó rực sáng lên trong bóng tối vì tức giận vì căm hận.
Chợt! Anh ta đứng dậy và chậm rãi bước từng bước một.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!
Bầu không khí đêm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng bước chân của người đàn ông này, thật rùng rợn!
Dần dần, người đàn ông đó dần dần bước vào ánh sáng, dần dần lại gần cô.
Ôi trời đất ơi! Người đàn ông này thật đẹp trai, thật soái ca và đậm chất lạnh lùng, cứ như là một người đàn ông bước ra từ tiểu thuyết vậy, cao to, lực lưỡng! Quá hoàn hảo!
Liên Tịch Nghi không phải là một một người mê trai nhưng, vẫn không thoát nổi thứ sức hút quyến rũ của người đàn ông lạ mặt này. Càng không tránh khỏi... sự rung động của lần gặp đầu tiên.
Tim cô liên tục đập rộn nhịp lên, mặt cảm thấy nóng ran ngư bị cảm nắng. Cảm giác của Tịch Nghi lúc này vô cùng kì lạ.
Lần đầu tiên... cô mới được cảm nhận. Đây... là rung động sao? Là cái cảm giác của tình têu sét đánh sao?
Còn chưa dứt ra khỏi sự mơ mộng thì nó đã dập tắt.
- Á!!!
Anh ra đi đến, khom người bóp chặt lấy cằm cô, chỉ hận không mạnh thêm được nữa.
- Á!!! Anh làm tôi đau đấy!
- Đau sao? Đau như này vẫn chưa là gì với nỗi đâu mà gia đình tôi phải chịu đâu. Ha! Một chút nữa, tôi sẽ khiến cho cô đau hơn ngư vầy gấp trăm lần.
Ánh mắt của anh nhìn cô căm hận đến thấu xương, cô đã là gì mà khiến anh phải nhìn cô bằng cặp mắt đó chứ?
Nhưng, đau hơn như này là sao? Anh bóp cằm cô như thế còn chưa đủ đau?
Nói xong, anh bỏ tay ra và lấy khăn tay ra lau lau tay một cách ghét bỏ rồi vẫy vẫy tay ra lệnh.
Anh vừa ra lệnh thì bốn tên đàn ông lực lưỡng với gương mặt biếи ŧɦái liền bước vào.
- Chơi cô ta đi! Phải khiến cho cô ta thật thoả mãn, thật đau mới được!
Nói xong, anh vứt chiếc anh tay xuống, bỏ ray vào túi bước đi, những tên vệ sĩ này cũng rút đi theo anh.
Rầm!
Cửa nhà kho đóng sầm lại, ánh sáng trong phút chốc biến mất.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp định thần lại thì đã vội cảm thấy sợ hãi.
Bốn người đàn ông đó cứ bước lại gần cô với nụ cười nham nhở.
He he he he he!
Thật đáng sợ! Thì ra anh ta nói muốn làm cô đau hơn gấp trăm lần là...
- Các người đừng lại đây! Á!!!!!
- Các người làm gì vậy? Á!!!! Đừng có lại gần tôi!!
- Đây là chuyện gì vậy?? Tại sao các người lại làm vậy với tôi!!! Á... ưm!!!
- Anh gì kia ơi! Tôi đã làm gì đắc tội anh vậy? TẠI SAO ANH LẠI LÀM VẬY VỚI TÔI????
- Á!!!
Cô không ngừng la hết cầu xinh, nhưng họ vẫn không dừng lại.
- He he he! Cô em, em ngon thật đấy! Thơm thật! Đây là lần đầu của em nhỉ?
- Chúng ta thật may mắn!!!! He he he!!!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng lớp áo của Liên Tịch Nghi bị xé vụn nát, cho đến...... lớp áo cuối cùng!
-Á!!!!!!!! A!!!!!! Ư.... ưm! Thả ra!!!
Không ngừng giãy dụa, la hét, khóc thét nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Với cái sức nhỏ bé của cô chẳng thể nào bì lại được với bọn họ.
Thật khiến người khác rơi vào tuyệt vọng!!!