Chương 34: Doraemon

「Bỗng nhiên tôi không muốn mưu đồ nghiệp lớn gì nữa, chỉ muốn về nhà ăn cơm với mẹ」

Chương 34: Doraemon

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lúc Tưởng Thiệu Chinh đến nhà hàng mới của Ninh Lập Hạ, trùng hợp Vệ Tiệp cũng có mặt.

"Sao Thầy Tưởng cũng đến đây?" Vệ Tiệp nhanh chóng đứng dậy.

"Tiện đường ghé qua."

"Đến đúng lúc lắm, bánh hoa hồng vừa ra lò, cà phê hay trà?" Ninh Lập Hạ cười hỏi.

"Đều không cần, anh chỉ vào đây chào một câu rồi đi luôn."

"Đã đến rồi thì có bận đến mấy cũng phải dành thời gian uống chén trà chứ, chờ chút nhé."

Ninh Lập Hạ vừa rời khỏi, Tưởng Thiệu Chinh lập tức nhét một món đồ vào túi xách của cô. Vệ Tiệp đang cúi đầu uống nước mật ong đúng lúc liếc mắt qua nhìn thấy thì không khỏi giật mình, cô ấy nghĩ gì đó, cuối cùng giả vờ như không phát hiện ra nói: "Thầy Tưởng, thầy có để ý thấy đôi mắt như gấu trúc của Ninh Lập Hạ không? Vừa nãy em còn khuyên cậu ấy cứ nghĩ thoáng ra mà cậu ấy không nghe, tiền lúc nào kiếm chẳng được, việc gì phải ép mình đến mức ăn không ngon ngủ không yên, đúng là tự mình làm khổ mình!"

Nhớ đến Khương Kiều An nói Ninh Lập Hạ đang cần tiền gấp, Tưởng Thiệu Chinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì, vì sao phải đóng cửa?"

"Cậu ấy mới cãi nhau với một người đầu tư khác của hai nhà hàng này, người ta vốn định chuyển lại toàn bộ cổ phần cho cậu ấy, mà cái cô gái này lại nhất định không chịu nhận không. Đến ngân hàng làm thủ tục vay tiền thì phía đó lại chậm chạp không chịu duyệt hồ sơ..."

Tưởng Thiệu Chinh ngẩn người, giống như không nghe thấy, sau đó chợt nhấc tay xem đồng hồ, nói với Vệ Tiệp: "Đi trước một bước, giúp tôi nói một tiếng với Ninh Lập Hạ."

Ninh Lập Hạ mang bánh và trà quay lại không thấy người đâu, hỏi Vệ Tiệp: "Tưởng Thiệu Chinh... Thầy Tưởng đâu?"

"Đi rồi."

"Vừa đi vào đã vội đi ra, đúng là kỳ lạ."

"Có gì kỳ lạ, chắc là định đến gặp cậu nhưng không may lại có mình ở đây kỳ đà cản mũi."

Ninh Lập Hạ cười che đậy: "Thầy ấy đến đây gặp mình làm gì chứ?"

"Sống thôi mà cũng thật khổ cực, có rất nhiều khi, rõ ràng là thích mà lại dối lòng nói mình ổn, gặp được người mình thích lại phải cố gắng che giấu, không dám để người khác nhìn ra."

"Nói vớ vẩn gì thế? Đúng là hâm mộ cậu, có thời gian nghĩ mấy chuyện không đâu."

"Chưa biết chừng giây tiếp theo sẽ có Doraemon đến giúp cậu giải quyết vấn đề khó đấy, đến lúc đó có thời gian rồi thì đừng quên đi dạo phố uống trà chiều với mình."

Ninh Lập Hạ hoảng sợ: "Cậu đừng nói là Ninh Ngự đấy nhé?"

"Đương nhiên là không, mình sớm đã không nhìn nổi cái tên ngông nghênh tự đại đó rồi, cậu không vay được tiền chắc chắn là do anh ta. Không phải vội, cuộc sống đâu đâu cũng có kỳ tích."

...

Đến tận lúc gần đi ngủ Ninh Lập Hạ mới phát hiện ra chiếc hộp trang sức trong túi xách.

Mở ra thấy được là chiếc châm cài ngực quen thuộc, cô lập tức nghĩ đến Tưởng Thiệu Chinh, bèn gọi điện cho Khương Kiều An.

Nhà có trẻ con nên ngủ sớm, Khương Kiều An nhỏ giọng nói: "Lúc gọi điện thoại với cậu trùng hợp có em họ của Tưởng Thiệu Chinh ở bên cạnh, cô bé ấy nhìn trúng chiếc châm cài, bèn gọi Tưởng Thiệu Chinh đến thanh toán. Tưởng Thiệu Chinh nhận ra là đồ của cậu nên mua, nhưng không đưa cho cô bé ấy. Hôm nay kế toán không có ở đây, sáng mai mình sẽ báo cô ấy chuyển tiền lại cho cậu."

Nói cám ơn Khương Kiều An xong, Ninh Lập Hạ mới cúp máy.

Càng không muốn để Tưởng Thiệu Chinh biết khó khăn mình đang gặp phải thì càng bị hắn biết được rồi. Ninh Lập Hạ khẽ thở dài, rất lâu sau mới tìm số của hắn ấn gọi đi.

Bên kia rất nhanh có người tiếp nghe.

"Vẫn chưa ngủ?"

"Chưa."

"Đừng nói là đang chờ điện thoại của em nhé?"

Tưởng Thiệu Chinh cười: "Đang nghĩ xem có nên gọi cho em không. Buổi chiều muốn nói với em chuyện chuyển tiền nhưng lại có Vệ Tiệp ở đó. Buổi tối có chút việc, vừa về đến nhà, lại sợ em ngủ rồi."

"Anh nói đi." Chuyện liên quan đến ba, Ninh Lập Hạ tạm đặt lời định nói sang một bên.

"Tiền là từ một ngân hàng tư nhân ở Myitkyina(*) chuyển đến, vì không phải là đường chính quy nên dò hỏi hơi mất thời gian, không tìm thấy thẻ vẫn có thể lấy tiền ra, nhưng phải làm khá nhiều thủ tục, nếu em cần dùng gấp thì anh có thể đưa em mượn trước."

(*) thuộc Myanma

"Myitkyina? Ba em ở đó sao?"

"Trước đó chú Nhan ở Myitkyina buôn bán phỉ thúy kiếm ăn, sau khi bị phát hiện ra chỗ ở thì mang theo vợ con trốn đi, sau đó lại một mình quay lại. Một thời gian trước có người thấy chú ấy ở bến xe, bây giờ thì không rõ tung tích. Đừng lo lắng, có tin gì mới anh sẽ báo em ngay."

"Cám ơn anh. Em không cần tiền, chiếc châm cài kia là không thích nên mới bán đi, một thời gian nữa sẽ trả lại tiền cho anh."

"Em đã nói sẽ không khách sáo với anh."

"Nhưng đúng là em không cần."

Bởi vì Tưởng phu nhân, đối với Ninh Lập Hạ, thà nhận không của Ninh Ngự còn hơn mượn tiền của Tưởng Thiệu Chinh. "Quấn mãi không buông" đã khiến cô không còn lại chút tự tôn nào, bây giờ nếu thêm cái tội danh "lừa tiền" thì cả đời này của cô cũng đừng mong ngóc đầu lên thêm một lần nào nữa.

Tưởng Thiệu Chinh thoáng trầm mặc, sau đó nói: "Em không cần trả lại tiền cho anh, nếu không thích thì em đưa chiếc châm kia cho anh đi."

Ninh Lập Hạ tưởng là hắn muốn lấy để tặng cho em họ, thoải mái đồng ý.

...

Có lẽ thật sự như Vệ Tiệp nói, khổ tận cam lai, trưa hôm sau, phía ngân hàng bỗng chủ động gọi điện nói cô qua đó hoàn thành thủ tục cho vay.

Chuyển tiền cho Ninh Ngự xong xuôi, Ninh Lập Hạ cuối cùng cũng cảm thấy có thể hiên ngang ngẩng đầu, tự thả cho mình một ngày nghỉ, ngủ hết một buổi sáng, sau đó hẹn Vệ Tiệp đi dạo phố.

Vệ Tiệp biết mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi thì cực kỳ vui vẻ: "Chúc mừng chúc mừng, cậu định cám ơn mình thế nào đây?"

"Nhờ một câu chúc của cậu, trà chiều và bữa tối mình mời."

"Đâu chỉ là chúc không. Không nhờ mình thì làm gì có chuyện Doraemon bỗng nhiên xuất hiện chứ?"

Ninh Lập Hạ không hiểu.

"Ngân hàng đó có nói với cậu vì sao lại tự nhiên cho vay không?"

"Họ nói chính sách có thay đổi, phải chạy hạn ngạch gấp."

"Thế mà cậu cũng tin, mình đoán Doraemon này họ Tưởng."

"Tưởng Thiệu Chinh?"

Vệ Tiệp cười kể công: "Hôm đó mình cố tình nói bóng gió cho thầy Tưởng nghe, nghe bạn học ở đây nói nhà họ Tưởng rất có bản lĩnh, chút chuyện nhỏ này chỉ cần có lòng muốn làm thì nhấc tay một cái là xong."

"Sao cậu lại nói với anh ấy hả!" Ninh Lập Hạ bực mình, "Mình chỉ muốn dựa vào chính mình, bởi vì trước đây mọi chuyện đều dựa vào Ninh Ngự nên bây giờ mới mỗi bước đều khó khăn thế này."

"Dựa vào yêu thích của thầy Tưởng cũng tính là dựa vào chính mình rồi."

"... Ai bảo anh ấy thích mình?"

"Xì, uổng công mình coi cậu là bạn tốt nhất, thế mà cậu lại giấu không nói gì với mình." Vệ Tiệp cực kỳ bất mãn, "Có câu nói thế nào nhỉ -- Có hai thứ vĩnh viễn không giấu được, một là hắt xì hơi, hai là tình yêu. Đến cả mình cũng nhìn ra được, không lẽ cậu lại không nhìn ra?"

Ninh Lập Hạ cực kỳ nản lòng, vốn tưởng là cuối cùng cũng tự thân làm được việc gì đó, kết quả vẫn là dựa vào người khác giúp đỡ. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô vẫn không đi hỏi Tưởng Thiệu Chinh, đã từ chối sự giúp đỡ của hắn, hỏi đến cùng chỉ càng thêm lúng túng, chi bằng bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người coi như chuyện này không liên quan gì đến hắn là xong.

***

88: Chuyện là có bà Bát nọ về ăn 23 với lão ba xong quên luôn không mang sạc về, bữa nay về nhà mới sạc được cái điện thoại để chạy đi đọc bình luận.

Tại tui không quen đọc bình luận trên web chứ không phải không đọc bình luận nữa đâu ahuhu đừng bỏ tui bơ vơ một mình mà~~