Hai người đều không giỏi nói chuyện, hai người yêu thương nhau nhưng lại chưa bao giờ mở lời.
Hoá ra mẹ cậu vẫn luôn yêu thương cậu, luôn tự hào về cậu.
Thẩm Thần nhìn lá thư mỉm cười buồn, lại khóc.
Nói xin lỗi là xong sao, từ nay về sau cậu không còn người thân nào nữa, một câu xin lỗi, có thể đổi được cái gì.....
Thẩm Thần rất hận Lưu Lương, hận bà cứ như vậy mà bỏ rơi cậu, hận bà cố ý không uống thuốc, hận bà lén lút sau lưng làm những việc này, càng hận bà rõ ràng đã biết rõ bà sẽ ủng hộ cậu nhưng một câu cũng không nói.
Cậu cũng hận chính bản thân mình, hận bản thân mình xem bệnh tật của bà là điều đương nhiên, hận bản thân mình vì chưa bao giờ quan tâm hay hỏi thăm, một chút cũng không biết rằng bà sớm đã không còn gì để luyến tiếc với cuộc sống này. Cậu càng hận bản thân mình không cởi mở một chút, không thể giống như những chàng trai nhỏ kia quấn quýt lấy mẹ nói về chuyện công việc, học tập, chuyện ở bên ngoài, từng chút một.
Cậu rất cô đơn, nhưng ít ra về sau cậu không còn cô đơn nữa. Nhưng mẹ cậu thì sao, suốt thời gian qua bà vẫn luôn cô đơn, chưa từng có ai thật lòng tâm sự cùng bà, đứa con trai duy nhất cũng vậy.
Thẩm Thần nắm chặt lá thư, những giọt nước mắt tích luỹ trong nhiều ngày cuối cùng cũng phá đê mà tuôn ra.
Căn phòng này có hơi thở của Lưu Lương, tình yêu thương của mẹ đến muộn màng, cuối cùng làm cho cậu cảm thấy hoảng loạn trong hối hận trước nay chưa từng có.
Hai tuần sau khi xử lý xong chuyện của Lưu Lương, Thẩm Thần bước chân trở về quê nhà.
Nơi này từ sau khi rời đi cũng không có trở về, bảy năm, đã sớm cảnh còn người mất. Nhưng Thẩm Thần trở về nơi này cảm thấy vẫn quen thuộc như cũ, đường phố, nhà ở, cây cối....Bản chất của chúng vẫn không thay đổi, chỉ là thay kiện áo khoác ở bên ngoài mà thôi.
Cậu đã ở thị trấn nhỏ đó ba ngày mới trở về, một mình ngồi xe lửa, lắc lư ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Chỗ ngồi đối diện, một cặp tình nhân tình tứ thì thầm nói chuyện.
Thẩm Thần ngẫu nhiên nhìn thoáng qua liền nghĩ, bây giờ anh đang ở đâu? Anh có an toàn hay không? Có thuận lợi hay không?
Cậu lại nghĩ, nếu anh ở đây thì tốt rồi, anh ở đây, có lẽ cậu cũng sẽ không mệt mỏi như vậy.
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Thẩm Thần định bắt taxi trở về căn hộ, về phần Lục gia tạm thời cậu không muốn trở về, bởi vì cậu không muốn nhìn thấy nơi đó, căn nhà nhỏ không có Lưu Lương.
Vừa mới bắt xe, Thẩm Thần liền nhận được điện thoại của Trúc Lan Khuê.
"Alo?"
"Thần, Tiểu Thần, anh ấy về rồi, tớ......"
Giọng nói của Trúc Lan Khuê rất kỳ lạ, như thể bị giam giữ trong một nỗi sợ hãi lớn. Thẩm Thần sửng sốt một chút: "Cậu làm sao vậy? Anh ấy trở về, cậu nói là nhóm người Cửu Dạ sao?"
"Tiểu Thần, tớ rất sợ!" Trúc Lan Khuê đột nhiên khóc lớn, cô một bên vừa khóc một bên vừa nói chuyện đứt quãng. Thẩm Thần khó khăn mà phân biệt câu nói của cô, cuối cùng cũng chắp vá mà nghe được điều gì đó.
Hôm nay cô ấy ở bên ngoài tỉnh, vừa nãy cô còn đang ăn cơm thì Quý Nhiễm gọi điện nói với cô nhóm bọn họ đang ở bệnh viện, Cửu Dạ bị thương nặng. Cô ấy đang vội vã trở về, nhưng vì khoảng cách quan hệ, không thể lập tức đến được.....
Chiều tối, Thẩm Thần đứng ở cửa ra vào tàu điện ngầm, cả người bị gió lạnh thổi cứng đờ, cơn gió xâm nhập vào lòng cậu như một con rắn độc, nọc độc lan ra trong im lặng, lúc đầu cũng không có cảm giác nhưng vài giây sau từng cơn đau thẩm thấu vào mỗi tế bào. Thời điểm cậu lấy lại tinh thần, bàn tay cậu cầm điện thoại run rẩy dữ dội.
Anh, anh cũng xảy ra chuyện sao?
Bệnh viện quân y 103, bên ngoài phòng phẫu thuật.
Một nhóm người đàn ông mặc quân phục, ngồi hoặc đứng, tất cả đều im lặng, bọn họ đã chờ đợi từ sáng sớm nhưng đèn giải phẫu vẫn chưa tắt, chưa có ai đi ra.
"Lão Trương, cậu đi xử lý cánh tay bị thương trước đã." Một người đàn ông trẻ tuổi nói: "Vết thương của cậu sao có thể chờ lâu như vậy...."
"Đúng vậy đúng vậy, bọn tôi sẽ ở đây chờ."
"Không, tôi phải đợi cậu ấy ra ngoài."
"Lão Trương...." Chàng trai trẻ không khuyên nhủ được, đành phải cầu cứu nhìn về phía một bên người đàn ông đang ngồi trên ghế, anh cúi đầu xuống, khuôn mặt lạnh lùng hiu quạnh.
"Anh Lục, anh nhìn Lão Trương xem."
Mắt Lục Tranh khẽ động một chút: "Lão Trương, đi băng bó đi."
"Anh Lục, tôi muốn nhìn thấy cậu ấy ra ngoài đã."
"Đi băng bó, đây là mệnh lệnh."
Lão Trương nhấp nhấp môi, không tình nguyện, nhưng không thể chống lại mệnh lệnh: "Vâng."
Sau vài câu nói mọi người lại im lặng không nói lời nào, nhiệm vụ giải cứu con tin lần này khó khăn mà hoàn thành, đội của bọn họ đã hi sinh rất nhiều. Đến bây giờ Cửu Dạ vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"Ra rồi ra rồi."
Đèn giải phẫu đã tắt, bác sĩ đi ra.
"Thế nào rồi bác sĩ!"
"Các dấu hiệu của sự sống đều bình thường, yên tâm."
"Thật tốt quá...."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng vui mừng nhướng mày.
Lục Tranh nhếch môi, đôi bàn tay vẫn luôn siết chặt ở bên người cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
"Lục Tranh."
Mọi người vẫn còn đang vui mừng, đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một chàng trai nhỏ không biết đã đứng trên hành lang từ lúc nào, cậu lớn lên rất xinh đẹp nhưng gương mặt lại trắng bệch khiến mọi người cảm thấy hoảng loạn không thể giải thích được.
"Đồng chí này, cậu là...."
"Lục Tranh." Chàng trai nhỏ đi về phía trước một bước cũng không để ý đến người khác, không hề chớp mắt mà nhìn đội trưởng của bọn họ.
Ở giữa có một người đàn ông nhận ra cậu, anh ta kinh ngạc một trận, đây chẳng phải là người ở Tây Tạng.....
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng nói gì liền nhìn thấy đội trưởng của bọn họ đột nhiên đứng dậy, lướt qua bọn họ đi vài bước tới trước mặt chàng trai đó.
Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Người này là ai vậy?"
"Đó chính là...."
Lời còn chưa nói xong, tất cả mọi người liền sững sờ.
Bởi vì chàng trai nhỏ kia đột nhiên mãnh liệt đẩy Lục Tranh ra, dị thường ngoan quyết. Nhưng kỳ lạ chính là, người đội trưởng luôn lạnh lùng, nổi giận lên có thể hù chết bọn họ thế nhưng không nói một lời.
Sau khi bị đẩy ra anh lại đi đến ôm chàng trai nhỏ, ôm lấy sau đó lại bị đẩy, lại ôm chặt lấy....
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết là có thể nhìn hay không thể nhìn.
"Chậc, thất thần làm gì, đi hết rồi."
"Không phải....Chàng trai này là ai vậy?"
"Trước đây chẳng phải đã nói với cậu lúc ở Tây Tạng có một cậu nhóc đã cứu anh Lục sao."
"Ồ! Chính là cái này!"
"Đúng đúng đúng.....Được rồi đi nhanh lên, đừng nhìn nữa."
Lối đi trong bệnh viện im lặng lan toả mùi nước khử trùng có liên quan đến sự sống và cái chết, Thẩm Thần rất ghét loại mùi này, bởi vì ngày Lưu Lương mất cũng như vậy.
Mới vừa rồi ra khỏi tàu điện ngầm mỗi giây mỗi phút chạy đến đây, cậu bị dày vò trong một loại ảo giác, cậu dường như thấy được Lục Tranh nằm trên giường bệnh giống như Lưu Lương, cả người anh đầy máu, hấp hối.
Cậu rất sợ hãi.
Mới vừa mất đi một người thân, sợ hãi lại mất đi một người nữa.
Nếu quả thật như vậy, cậu thật sự không chịu nổi.
"Thật xin lỗi."
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp đau khổ của người đàn ông, Thẩm Thần tựa vào trong ngực anh, huy chương bằng sắt trên ngực anh khiến gò má cậu phát đau.
Nhưng cậu không nói gì, cậu cứ như vậy giống như dừng lại ở trong thế giới của anh, giống như một con rối suýt chút nữa bị ai đó vứt bỏ, vội vàng cảm nhận nhiệt độ trên thân thể chủ nhân.
Lục Tranh ôm Thẩm Thần, anh thấp mắt nhìn bộ dáng hoảng sợ của cậu, trong tim giống như bị ai đó đâm một nhát dao.
Buổi sáng anh đã đến đây, nhưng bởi vì chiến hữu đang trên đường sinh tử chính vì vậy anh chậm trễ không có liên lạc với cậu, nhưng từ miệng của Quý Nhiễm anh biết được vài ngày trước đó Lưu Lương đã qua đời.
Trong giây phút đó anh thật sự lạc lõng, anh luôn luôn lên kế hoạch và đem mọi thứ nắm trong lòng bàn tay. Anh tràn đầy tự tin, bản thân cảm thấy chuyện gì cũng có thể kiểm soát rất tốt. Nhưng lúc đó, lần đầu tiên anh nghi ngờ chính bản thân mình, lần đầu tiên cảm thấy bản thân vô dụng như vậy.
Trên chiến trường, Cửu Dạ vì cứu đồng đội mới bị bom mìn nổ trúng, anh không bảo vệ được người chiến hữu "mã thủ thị thiêm*". Mà trong nhà, người anh yêu nhất lúc cần lời động viên an ủi anh không làm được gì, thậm chí đến bây giờ lại để cậu lo lắng cho mình.
(马首是瞻 mã thủ thị thiêm: như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hành động theo người khác, bắt chước theo mà làm - nguồn từ điển Trung Việt.)
Anh vẫn luôn cho rằng vẫn chú ý tốt ở hai bên nhưng bây giờ lại phát hiện hoá ra anh bên nào cũng không tốt.
"Tiểu Thần, thực xin lỗi."
Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ: "Anh bị thương hả?"
"Không có."
Thẩm Thần nhẹ nhàng thở ra: "Lan Khuê nói bọn anh bị thương."
Ánh mắt Lục Tranh tối sầm lại: "Là Cửu Dạ....Nhưng bây giờ bác sĩ nói đã vượt qua kỳ nguy hiểm."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Thần từ trong ngực anh ra: "Vậy anh nhanh đi đi, anh vừa trở về, trong bộ đội hẳn là còn rất nhiều việc anh phải làm."
Lục Tranh nhìn cậu, đôi mắt anh như vỡ tan: "Tiểu Thần, anh nghe nói cô đã qua đời."
Thẩm Thần giật mình, một lúc sau mới gật đầu: "Vâng, nhưng cũng đã an bài tốt, anh yên tâm."
"Anh.....Xin lỗi."
Thẩm Thần chậm rãi mỉm cười: "Anh Lục Tranh, tại sao anh cứ nói lời xin lỗi với em thế, như vậy không giống anh. Hơn nữa anh không có lỗi với em, anh không có lỗi với ai cả."
"Là anh không thể ở bên cạnh em."
"Việc này sao có thể trách anh, anh phải bảo vệ đất nước, tất cả mọi người, không phải một mình em."
Mọi lời nói dường như bị câu nói kia của cậu chặn trở về. Đúng, anh là quân nhân, anh phải bảo vệ đất nước. Nhưng trước tiên cá nhân anh, người mà anh phải bảo vệ vẫn luôn là cậu.
Bảo vệ đất nước là trách nhiệm, bảo vệ cậu, là nơi trái tim hướng về.
"Em thật sự không sao." Thẩm Thần rũ mắt: "Vừa rồi là em lo lắng có chuyện gì đó xảy ra với anh.....Anh không sao là tốt rồi."
Lục Tranh: "Dọa đến em rồi."
"Đúng vậy.....Em không muốn nhìn thấy những điều em không muốn thấy nữa."
Thẩm Thần nắm tay anh, thở dài: "Em muốn đi xem Cửu Dạ, nhất định Lan Khuê rất lo lắng cho anh ấy, bây giờ có tiện không ạ?"
"Ừ."
Cửu Dạ vẫn còn đang hôn mê, những vết thương trên người anh đều không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng điều khiến mọi người trầm mặc chính là chân trái của anh bị thương nặng đến nỗi không thể vận động mạnh ngay cả sau khi đã phục hồi.
Điều này có nghĩa, anh không thể tham gia bất kỳ nhiệm vụ đặc biệt nào nữa.
Lúc mười một giờ khuya, Trúc Lan Khuê chạy tới bệnh viện, có lẽ cô ấy đã khóc rất nhiều trên đường, giờ phút này mắt cô ấy đã sưng đỏ, canh chừng ở trong phòng bệnh Cửu Dạ, ai gọi cũng không đi.
Thẩm Thần và Lục Tranh mới vừa ra khỏi phòng bệnh, anh nắm tay cậu, chậm rãi hướng ra ngoài bệnh viện.
Lúc đi ra hành lang, đột nhiên Lục Tranh gắt gao đem Thẩm Thần ôm vào lòng, Thẩm Thần sửng sốt một chút, vươn tay vòng qua eo Lục Tranh.
"Anh ấy sẽ không trách anh." Cậu nhẹ giọng nói.
Lục Tranh im lặng, nhưng hốc mắt đã đỏ lên ở một góc độ mà không ai nhìn thấy.
Không có ai trách anh sao? Nhưng anh thực sự hổ thẹn với Cửu Dạ, cũng hổ thẹn với cậu....
Cách đó không xa, một vài người lính mặc quân phục đi đến, nhìn thấy hai người ôm nhau cách bọn họ không xa, đều dừng lại.
"Cửu Dạ, người này, trước kia nghe cậu ấy nói "bảo vệ anh Lục" lời này ở bên miệng còn nghĩ rằng chỉ nói chút...."
"Aiz phỏng chừng đội trưởng rất khó chịu."
"Nhưng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Lục như vậy.....Bộ dáng yếu đuối?"
"Đó là vì ở trước mặt người yêu, nếu hôm nay cậu nhóc này không có ở đây, tôi thề, anh Lục vẫn như cũ, dù núi Thái Sơn có đè đầu thì sắc mặt anh Lục vẫn không đổi."